Cửu Chuyển Ma Kinh

Chương 69: Mãng Xà Kỳ Lạ




"Ha ha cuối cùng cũng bắt được một con, đừng hòng thoát khỏi tay ta".

Lý Thiên sau nửa ngày lặp đi lặp lại một động tác, cuối cùng cũng nhìn thấu chuyển động của đám cá kia, một khi đã nắm bắt được quỹ đạo của chúng Lý Thiên tốc độ bắt cá cũng tăng lên nhiều, một hồi luyện ưng trảo thủ càng thêm thuần thục.

Nhìn năm con cá được ném lên mặt đất, Lý Thiên liếm môi thèm thuồng nhìn chúng, sau một hồi tìm tòi, bắt lửa, xiên que, nhìn bầu trời phía trên vẫn là mặt trời chói chang, Lý Thiên cười xem ra nơi đây vẫn rất khác so với bên ngoài, nhưng lúc này hắn cũng không rảnh để tâm mấy điều đó, ngay bên cạnh hắn là năm con cá nướng thơm phưng phức, mùi hương lan toả ra xung quanh làm ruột gan cồn cào cả lên.

Lý Thiên đưa một con cá lên miệng cắn một miếng, dùng răng xé ra một lớp thịt non mềm, óng ánh mọng nước, thịt vừa nuốt xuống cổ họng hắn liền cảm thấy có một luồng linh khí xuyên qua mỗi tế bào trong cơ thể, Lý Thiên hơi nhíu mày, hắn không vận công hấp thụ nhưng cơ thể vẫn tự tiến hành sao.

Không để tâm mấy thứ vụn vặt, như vậy cũng tốt đỡ mất thời gian, Lý Thiên cứ thế chưa hết nửa giờ đã xử lý sạch sẽ, lại nhìn đống xương rơi vãi trên đất, thầm nghĩ:

"Đám cá này ăn ngon hơn nhiều giống cá bên ngoài, đáng tiếc nếu có Lăng Nhã ở đây, với tài nấu nướng của nàng, chẳng phải hắn đã được một bữa mỹ vị rồi sao"

Cảm nhận hương vị còn vương nơi khoé miệng, Lý Thiên thổn thức nhớ về chuyện cũ mà lòng trăm mối cảm xúc

"Không biết nàng ấy sao rồi, chắc là không sao đâu, Thuỷ Nhật tông thần bí cường đại như vậy, vết thương như thế chẳng là gì với họ cả"

Dẹp bỏ mối bận tâm trong lòng, Lý thiên vừa lúc phủi mông đứng lên thì mặt đất bỗng xuất hiện chấn động rất nhẹ nhưng ngày càng lớn hơn. Lý Thiên lòng hơi căng thẳng:

"Chẳng lẽ động đất".

"Cẩn thận có một sinh vật to lớn đang tiến sát tới đây"

Câu nói của lão Mã Long hoàn toàn dẹp tan phán đoán ban đầu của Lý thiên, nghe câu nói hắn vừa định trốn đi thì bên rừng cây bên cạnh truyền đến âm thanh gãy đổ, cát bụi tung bay tứ phía, theo hai hàng cây lớn ngả sang hai bên hiện ra thân ảnh một con mãng xà màu đen còn to hơn cả cây cổ thụ to nhất vùng này, nó vừa xuất hiện chỉ liếc sơ qua Lý Thiên rồi nhìn chằm chằm đống xương cá dưới chân hắn, đôi mắt xà hiện vẻ giận dữ, chiếc lưỡi thụt ra thụt vào bất ngờ phát ra tiếng người:

"Xì, xì nhân loại to gan, dám tới đây ăn trộm cá bổn xà nuôi, ngươi đúng là muốn chết".

Theo câu nói phát ra từ miệng xà thì một luồng sát khí cuồng bạo như hoá thực chất ép xuống người Lý Thiên, sát khí tràn đầy máu tanh làm hắn cực kỳ buồn nôn, mà up áp cuồng bạo thì như có vô số thanh gươm đang chém qua người làm cả người hắn vết thương chồng chất, cực kỳ đau đớn. Lý Thiên cố dời mắt quan sát, cả người không có vết thương nhưng đau đớn lan toả khắp cơ thể không phải là giả. Nếu nói uy áp của tiểu hổ như toà núi cao ép hắn thành cát bụi thì của mãng xà kia lại như một cơn cuồng phong sắc bén muốn cắt hắn thành vô số mảnh.

Lý Thiên nghiến răng, mặc cho đau đớn như muốn ngất xỉu, tay cầm đao vẫn cố nâng lên như muốn đối kháng. Mãng xà đang dùng up áp muốn ép chết Lý Thiên thì đôi mắt xà hẹp dài bất chợt mở to như có chút không tin tưởng nhìn thanh đao kia, cả người khí thế đều như thu lại, Lý Thiên cảm giác uy áp bao xung quanh cơ thể đã tan biến, cả người như không còn sức lực xụi lơ dưới đất. Bên kia mãng xà trườn lại gần hắn, dùng chiếc đuôi nhích khẽ vào người Lý Thiên, âm thanh xè xè khó nghe vang lên:

"Xì, xì này chết chưa, nhân loại này sao lại có ma đao của chủ nhân nhỉ, không lẽ là người hữu duyên ngài từng nói đến, không xong rồi, nếu hắn chết ở đây chẳng phải tại ta sao".

Mãng xà vừa nghĩ tới liền bất giác lo lắng, liên tục trườn quanh người Lý Thiên, lâu lâu lại dùng đuôi huýt nhẹ một cái, miệng xà không ngừng nói to vào tai Lý Thiên:

"Này nhân loại, tỉnh chưa".

"Nhân loại gì yếu thế, ta còn chưa gặp tên nào yếu như ngươi vậy"

"Ê, ê còn sống không đó".

Lý Thiên cả người rã rời đâu còn hơi sức đáp lời nó, nhưng khi vừa ngẩng đầu trông thấy mãng xà kia đang đào hố, ý đồ chôn người dấu xác, Lý Thiên liền sợ hết hồn, mở miệng thở hổn hển:

"Còn sống, còn sống nhăn răng đây".