"Sao rồi, không có tiến triển gì sao".
"Hài, đúng là không nghĩ ra được gì, lão có kiến giải nào không".
Lý Thiên thật đúng là hết cách, nghe lão nói thế hình như nghĩ ra biện pháp nào đó, liền mở miệng hỏi. Trong đầu hắn, lão Mã Long rất từ tốn nói:
"Phong, lôi tuy không do ngũ hành diễn sinh ra nhưng chúng cũng không thể thoát ly khỏi ngũ hành, ngũ hành tạo thế giới, vậy phong lôi nằm trong đó có thật thoát được quy luật ngũ hành."
Lý Thiên nghe như hiểu như không, có gật đầu rồi lại lắc đầu, cả người chìm vào thời khắc vi diệu, toàn bộ tinh thần như tập trung vào từng câu từng chữ trong đó, Lý Thiên nhìn lên vòng tròn trên vách đá, thần tình thay đổi hoàn toàn, cả người hai mắt hắn tập trung liền phát hiện trong vòng tròn ngũ hành không ngờ vẫn còn hai viên đá nhỏ lồi lên khỏi bề mặt. Hai viên này hắn cũng từng thử nhưng không có tác dụng, liệu có phải.
"Phong, lôi tuy không từ ngũ hành mà sinh nhưng nó luôn tồn tại trong ngũ hành, là thế sao"
Lần này khi Lý thiên chạm vào, hai viên đá không ngờ sáng lên hai màu xanh và lục rồi từ đó toả ra các đường nối lấy các hình ngũ hành xung quanh, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, các đường này vừa chạm vào các nguyên tố ngũ hành liền đổi màu theo nguyên tố đó đó rồi không dừng lại, tiếp tục đi tiếp nối ra khắp bề mặt vách đá, cuối cùng kết thành hình dạng một cửa động.
Từ bên trong vách đá vang lên thanh âm lộc cộc, rồi hình cửa động kia ở giữa xuất hiện một khe hở từ từ tách ra. Đến khi cửa động mở ra hoàn toàn, Lý Thiên trông thấy bên trong chỉ thuần một màu đen đáng sợ, rồi như có một cơn cuồng phong thổi vào trong động cuốn theo quần áo hắn tung bay phấp phới, nhưng Lý Thiên cũng không ngừng bước chân, từng bước tiến vào, đến khi thân hình hắn đã hoàn toàn bước qua cửa thì cửa động đằng sau cũng dần khép lại mang theo ít ánh sáng sau cùng dần biến mất, đến khi nó khép hoàn toàn thì toàn thân Lý Thiên đã bao trùm trong bóng tối.
Cười khổ một tiếng, nhưng cảnh tượng này hắn đã từng gặp, lòng cũng không hoảng hốt, chỉ bước chân tiến về trước, nhưng khi vừa đặt bước đầu tiên xuống nền đất, Lý thiên liền hứng thú nhìn sang bên trái, ở đó đột nhiên nổi lên một đốm lửa vàng rực lơ lửng trong không trung, soi sáng thông đạo hắn đang đứng, và cứ thế theo mỗi bước chân của Lý Thiên đều xuất hiện một ngọn lửa như vậy kéo dài liên tục.
Lý thiên không nhanh không chậm bước đi, vừa bước vừa đưa mắt nhìn quanh, lòng hiếu kỳ nói:
"Nơi này cũng thật thần kỳ, lão Mã Long chúng ta cứ đi theo đường này sao"
"Chắc là thế"
Nghe ra thanh âm có vẻ đáng ngờ của lão, Lý Thiên nhíu mày, lòng hơi trầm xuống:
"Lão không biết nơi này"
"Thật đúng là nửa biết nửa không, ngày chủ nhân thiết kế nơi này, ta còn chưa sinh ra linh tính, do đó có rất nhiều ký ức không trọn vẹn, nhưng ta tin chắc kim linh hoả chính là trong này, mấy đốm lửa đó đều chứa khí tức kim linh hoả, điều này ta không thể nhìn làm được"
Lão Mã Long cười xấu hổ càng làm Lý Thiên như muốn phát điên nhưng rồi cũng không phát tác, chỉ có thể thở dài bỏ xuống, đúng thế nguy hiểm thì sao, nó còn không phải là nơi hắn buộc phải tới sao, lão cũng không nói dối hắn, lão chỉ nói kim linh hoả ở đây, lão cũng không nói là biết hết mọi ngõ ngách trong đây, tất cả chỉ là do hắn huyễn tưởng ra mà thôi.
Lý Thiên đi rất từ tốn, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, từ khi vào đây hắn ước tính đã hơn mấy canh giờ nhưng phía trước vẫn một màu tối đen, lại đi thêm mấy trăm mét, Lý Thiên chợt dừng bước chân, ở trước mắt hắn lại xuất hiện một bộ xương người, có vẻ đã có người tới đây trước hắn. Lý Thiên cũng không dám tới gần, mọi chuyện đều có thể xảy ra nên hắn vẫn luôn cảnh giác, nhưng bộ xương này lại nằm chắn ngang lối đi của hắn, thông đạo này rất hẹp, hắn muốn đi tiếp bắt buộc phải bước qua bộ xương này, Lý Thiên phân vân trong lòng, tâm niệm khẽ động liền hỏi ý kiến:
"Lão Mã Long, có kiến nghị gì không"
"Hừm, ta cũng không chắc, rất đáng ngờ, ngươi hãy cầm đao động vào bộ xương, nếu có vấn đề ta liền phát hiện ra"
Lý Thiên tay vuốt chuôi đao hơi chần chừ, nhưng rất nhanh liền làm theo, tay chỉ đao điểm nhẹ vào khung xương kia, chỉ cái chạm nhẹ liền làm bộ xương vỡ ra vô số mảnh, mảnh xương vừa rơi xuống liền tan thành bụi mịn trải đầy mặt đất. Lý Thiên cũng không bất ngờ, năm tháng quá lâu, trừ khi là cường giả thông thiên như mấy vị bị vây trong ảo cảnh của Thuỷ Nhật tông, nếu không hầu như di cốt đều khó thoát khỏi quy luật thời gian.