Lý Thiên từ trên cao nhíu mày nhìn mấy tên mặc áo đen đang từng bước áp sát Thượng Quan Uyển, thầm đánh giá trong lòng, mấy tên này hẳn cảnh giới đều thấp hơn Thẳm Phong, nếu không tên kia cũng không kéo theo nhiều người như vậy vây bắt một người thua hắn một cảnh giới.
Lý Thiên âm thầm nhảy xuống, thân hình di động nhẹ nhàng, mũi chân điểm vào mặt lá phủ đầy trên đất, không tạo chút âm thanh nào, dần tiếp cận đám áo đen. Đáng lý hắn vốn cũng không muốn xen vào chuyện ân oán cá nhân của người khác nhưng tên Thẩm Phong kia dùng thủ đoạn quá bỉ ổi lại tàn ác, Lý thiên xen vào đơn giản là nhìn không thuận mắt, phong cách của hắn chính là như thế, thích gì làm nấy, tuỳ tâm sở dục không câu nệ bất cứ thứ gì.
Thượng Quan Uyển giờ đây đã bị xuân dược làm cho mất đi phần lớn ý thức, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn nhận ra nguy hiểm đang đến gần, ra sức phản kháng nhưng tay đưa lên lại thành ôm lấy cơ thể, muốn phát ra tiếng kêu cứu lại biến thành giọng rên rỉ khiến đám nam nhân càng thêm sôi máu, một tên trong đó không kìm được đang muốn đưa tay chạm vào giai nhân, nuốt xuống một ngụm nước miếng một cách khó khăn, đây là lần đầu hắn có thể chạm vào một vưu vật bậc này, cảm giác căng thẳng xen lẫn ham muốn trần trụi thúc đẩy bản năng của hắn lên mức cao nhất.
"AAAAAAAAAAAAA"
Ngay lúc thấy tay sắp chạm vào da thịt non mịn kia thì hai mắt hắn mở to, trông thấy một tia máu bắn lên không trung theo cánh tay đứt lìa kia, dưới ánh nhìn kinh sợ của bốn tên áo đen. Lý Thiên từ bóng tối lao ra, ánh đao lấp lánh trong đêm vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp che mất ánh mắt sợ hãi của tên vừa bị chém mất tay, một đạo hào quang xẹt ngang trước cổ, không khí như đọng lại giây lát liền phát ra tiếng kêu bi thương:
"Không, A Nhất"
"Tên chết tiệt, dám đánh lén chúng ta, xông lên giết hắn"
Ba tên còn lại giờ mới kịp phản ứng, thù hận nhìn Lý Thiên, hai tên trong đó rút vũ khí lao về hướng hắn, tên còn lại móc ra một cây nó nhắm bắn về phía Lý Thiên. Lý Thiên một đao chém lìa thanh đao của một tên, đao kia thuận thế chém tới, may mắn tên đó phản ứng nhanh kịp cúi đầu né tránh, bật người lùi ra sau, ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ nhìn Lý Thiên đồng thời kêu lớn với đồng bọn.
"A Tam, cẩn thận, thanh đao trong tay hắn không phải vật thường đâu, đừng ngạnh kháng, chúng ta cùng xông lên hợp công hắn, A Tứ ở phía sau bắn tên yểm trợ"
Lý Thiên một tay bắt được mũi tên bắn tới, cười lạnh nhìn ba tên áo đen:
"Hôm nay các ngươi đều phải chết"
Lý Thiên mỉm cười, thân hình tăng tốc, nháy mắt đã xuất hiện trước người A Tam, tên A Tam kia nhìn Lý Thiên xuất hiện đột ngột liền sợ hãi tay vung kiếm muốn chém thì không cử động được, đối diện Lý Thiên một trảo chụp vào tay cầm kiếm của hắn, nở nụ cười dữ tợn:
"Người thứ nhất"
Theo ánh đao loá lên dưới ánh trăng, thân hình A Tam từ từ chia làm hai, ngã xuống đất, đôi mắt trợn tròn tràn ngập khủng hoảng nhưng không còn chút sinh khí vừa vặn nhìn thẳng hướng A Tứ, bắt gặp ánh mắt đó, A Tứ sợ hãi xen lẫn bi thương hét lớn:
"Tên khốn khiếp, chết đi cho ta"
Ngay lúc hắn đưa tên ngắm vào vị trí của Lý Thiên thì phát hiện không thấy bóng dáng Lý Thiên đâu, sợ hãi nhìn sang bên phải, Lý thiên đang mỉm cười nhìn hắn, một trảo đoạt lấy nỏ trên tay đối phương Lý Thiên lật qua lật lại đánh giá:
"Chà, nỏ này cũng tốt đấy chứ, thứ này ta thu, được chứ"
"Được được, hu hu, đại hiệp làm ơn tha cho tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là thuộc hạ thôi, chỉ làm theo lệnh thôi, tiểu nhân không biết gì hết, tiểu nhân đáng chết, không biết vị cô nương kia là nữ nhân của ngài, tha cho cái mạng chó của tiểu nhân đi"
A Tứ biết mạng sống mình đang nằm trong tay đối phương, sợ hãi quỳ mạnh xuống đất, ôm đầu khóc lớn, hai tay không ngừng tát "Bốp bốp" vào mặt, Lý Thiên cười cười cũng không nhìn hắn xoay người đi về hướng tên A Nhị đang ngồi bệt trên mặt đất, hắn thấy Lý Thiên đi tới như nhìn thấy ác ma, cũng không có cầu xin như tên A Tứ chỉ căm thù nhìn Lý Thiên:
"Muốn giết thì giết đi, Thẩm thiếu gia nhất định sẽ trả thù cho bọn ta"
Lý Thiên cũng hơi khâm phục dũng khí của tên này nhưng hắn cũng không quan tâm câu uy hiếp kia, một kiếm chém bay đầu đối phương, nhìn ánh mắt căm phẫn chết không nhắm mắt của A Nhị, nhàn nhạt nói:
"Tên Phong gì kia cũng xuống gặp ngươi sớm thôi, ta không có thói quen để mấy con ruồi muỗi bu xung quanh làm phiền"
Hắn liếc nhìn tên A Tứ phía xa đang bò trên mặt đất cố trốn đi, mở miệng nói:
"Ta không sợ phiền phức nhưng ta rất ghét phiền phức, ngươi nói đúng không"
"Đúng, đúng"
Nghe giọng nói sau lưng, A Tứ cũng không dám tiếp tục bò, ngay cả cử động một cái cũng không dám, nhìn Lý Thiên đi tới trước mặt liền xu nịnh:
"Ngài nói đúng lằm, là tiểu nhân đáng chết, ngài đừng lấy mạng chó của tiểu nhân, tiểu nhân nguyện vì ngài phụng sự, dù nước sôi lửa bỏng cũng không từ".
Lý Thiên cười cười không nói gì, liếc mắt nhìn Thượng Quan Uyển vặn vẹo người càng thêm kịnh liệt, có cảm giác sắp không chịu nổi nữa, Lý Thiên đưa mắt nhìn A Tứ hỏi:
"Thuốc giải đâu"
A Tứ đâu dám nói dối chỉ đập đầu không ngừng xuống đất, máu tươi thấm đỏ trán hắn, sợ hãi nói:
"Không có, là Thẩm th.. không là Thẩm Phong, hắn mới có thuốc giải"
"Vậy sao, tốt lắm, muốn giữ mạng không, ta cho ngươi thêm cơ hội"
Tên A Tứ vừa nghe có thể sống liền gật đầu như gà mổ thóc:
"Muốn Muốn"
Lý Thiền nhìn theo hướng Thẩm Phong ly khai cười lạnh
"Cùng ta diễn một vở kịch nào".