“Chúng ta đi đâu?” Giữa cơn mê man, Bình Yên hỏi.“Ta muốn đi tìm nơi đẹp nhất thế gian.”“Nơi đẹp nhất? Nhưng đâu mới là nơi đẹp nhất thế gian?”“Ta cũng không biết, thấy rồi mới biết được.”Tuyết vẫn rơi không ngừng, đoàn người tiếp tục tiến về phương Bắc.
Ai cũng nghe đồn rằng, ở phương Bắc, có một mảnh thảo nguyên, bảy hồ nước bao quanh như vòng bảo thạch, mới đây ở đó xuất hiện dị tượng, sắp tới mùa thu, trên thảo nguyên có hoa lạ nở.Dọc theo đường đi, không ngừng có người chết đói, ngã lăn bên đường, nhưng càng có nhiều lưu dân gia nhập dòng người.
Chư hầu các nơi chiến tranh, đã không còn nơi nào yên ổn.Một buổi tối, mảnh thảo nguyên kia rốt cục cũng hiện ra phía trước.Tất cả mọi người đều dừng chân, không một tiếng động.
Họ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.Trên thảo nguyên những đóa hoa màu bạc đua nở, nhụy h0a trong bóng đêm như những vì sao lóng lánh, phóng mắt ra xa, một vùng biển sao lay động, vô biên vô hạn, như ngân hà rơi xuống nhân gian.
Mảnh màu bạc này kéo dài lên không trung, thẳng vào trong mây.
Hồi lâu mọi người mới nhìn rõ, đó là do loài hoa lạ mọc tràn tới ngọn núi cao phía xa, lên đến tận đỉnh.“Đó là núi nào?”“Nghe nói là núi Vân Khuyết.
Cao tới ngàn nhận*, khói mây chỉ có thể vấn vít lưng chừng núi, giống như đai lưng, ngày mai lúc mặt trời mọc, chúng ta sẽ có thể thấy rõ.”*Đơn vị đo lường xưa, nếu các bạn đọc truyện chưởng Kim Dung sẽ biết về ba anh em Cầu Thiên Trượng – Thiên Nhận – Thiên Xích.Sáng sớm hôm sau, có người vừa mở mắt khỏi giấc ngủ sâu, thấy ánh ban mai đầu tiên chiếu lên ngọn núi, đột nhiên la hoảng lên.Mọi người giật mình tỉnh giấc vì tiếng la này, đều nhìn về phía ngọn núi, rồi cũng kêu lên kinh ngạc, hợp lại thành một trận ồn ào.Mục Vân Sênh đứng dậy, nhìn về phía ngọn núi.
Vô số cánh hoa đang phản chiếu ánh sáng mờ, cả tòa núi lớn như hòa vào trong mây, gió thổi qua, liền nổi lên sóng cả như ngoài biển rộng.
Màu đồng của ngọn núi lại biến ảo ra hàng ngàn hàng vạn tầng màu sắc.
Cảnh sắc này làm cho người ta quên đi tất cả, chỉ muốn tiếp tục ngắm mãi, sợ rằng thời khắc này qua đi, cảnh đẹp sẽ không còn.Bình Yên cũng choáng ngợp đến mức không thốt ra lời, chỉ nắm chặt ống tay áo của thiếu niên.
Hồi lâu mới nói: “Huynh nói đây có phải là… Có phải là nơi đẹp nhất thế gian hay không?”Lòng thiếu niên xúc động, chàng nhìn chằm chằm vào ngọn núi kia, thì thào: “Phán Hề… Nàng ở đó sao?”...Choáng ngợp qua đi, mọi người đều cho rằng đã tới thánh địa, chắc chắn cơ hội sống ở khắp nơi.
Nhưng tìm kiếm xung quanh, không hề có ngũ cốc bội thu như trong lời đồn, lại phát hiện trên thảo nguyên trừ những bông hoa này ra, ngay cả một con thỏ rừng, một con kiến cũng tìm không thấy, còn trong bảy cái hồ bao quanh ngọn núi, nước trong tới mức đến cá cũng chẳng có một con.
Mọi người bắt đầu kinh hoảng, nơi này tuy đẹp, nhưng đẹp tới lạnh cả người.“Chỉ sợ đây là nơi thần tiên sống, không cho phép khói lửa nhân gian, chúng ta quấy nhiễu đến đây, chỉ sợ trời giáng hình phạt bất kì lúc nào, chúng ta vẫn nên đi thôi.” Trong đám người bắt đầu đồn đại.Đã có hài tử đói không chịu nổi, hái nhụy h0a màu bạc nhét vào miệng, nhụy h0a đó lại không có vị gì, ăn cũng không thấy no.
Mọi người chẳng biết đã hái bao nhiêu, nhưng không đỡ đói chút nào.“Ở đây… Tựa hồ đúng như huynh nói… giống cảnh ảo trong tranh.” Bình Yên bắt đầu sợ hãi kéo thiếu niên, “Không biết vì sao, ta rất muốn đi khỏi đây.”Nhưng Mục Vân Sênh chỉ nhìn ngọn núi trong mây kia, nghĩ thầm dù ra sao đi nữa, cũng phải leo lên xem một lần.Trời dần tối, trên thảo nguyên nhóm lên vô số đống lửa.
Nhưng có một người, thân không còn vật gì khác, hài cũng mất, trên chân toàn vết máu, chỉ gắt gao ôm một bức tranh, đi vào giữa đoàn người: “Bán tranh… Bán tranh đây.” Giọng của hắn không có sức sống, như du hồn vậy.Đã tới nước này, lại vẫn còn có người bán tranh.Mục Vân Sênh hiếu kỳ, đợi hắn tới gần, hỏi: “Bán tranh gì vậy?”“Thiên Khải cuồng tuyết đồ của Mục Vân Sênh.”Thiếu niên cười nói: “Giá bao nhiêu?”“Nếu có tiền, thì mười vạn kim thù, nếu không có tiền, nửa cái bánh nướng là được, đói quá…”“Làm sao mà có được?”“Hai tháng trước, “Thiên Khải cuồng tuyết đồ” thật đã xuất hiện ở Nghiễn Tử, nên bức này bị coi là đồ giả, Trân Vân Các chủ ở Uyển Châu trở thành trò cười của thiên hạ, nổi giận đùng đùng liền ném nó xuống lầu, cũng trục xuất ta là người ban đầu đã duyệt mua tranh ra khỏi các.
Nhưng ta không bỏ được, ta không tin nó là giả, liền ôm nó lưu lạc tới Lan Châu, muốn tìm người bán tranh để so sánh.
Nhưng gặp phải nạn binh hoả, đói khổ cùng lúc… Đột nhiên nghĩ thông suốt, cái gì mà giả với thật, con mẹ nó ấy.
Nên đổi lấy nửa cái bánh nướng.”Mục Vân Sênh than một tiếng, lấy lương khô vừa mua hôm trước từ bao đồ ra, bẻ một nửa cho hắn.“Đa tạ gia…” Người nọ không kịp nhiều lời, chộp lấy miếng bánh, nhét cả vào trong miệng, nhai vài lần đã nuốt, còn quỳ rạp xuống đất, nhặt vụn bánh rơi ra, cả bùn đất cũng cho vào miệng.Mục Vân Sênh cười nói: “Huynh muốn biết tranh này là thật hay giả? Sao phải phiền phức vậy.”Chàng nhặt quyển tranh mà người đó để lại, cũng không mở ra.
Tiến lên vài bước, nhìn bầu trời u ám, nghe tiếng kêu khóc khắp nơi.
Bỗng nhiên vung tay thật mạnh, vứt bức “Thiên Khải cuồng tuyết đồ” kia vào đống lửa.“Ngươi…” Người nọ ngây ngẩn cả người.Ngọn lửa nuốt lấy bức tranh trong nháy mắt, chỉ còn từng mảnh tro tàn đen trắng, mép giấy mang theo lửa cháy đỏ, bay lên cao.
Mục Vân Sênh đưa mắt nhìn chúng bay về phía chân trời, chậm rãi đưa tay lên.Trên bầu trời nặng như chì, bỗng nhiên từng mảnh hoa tuyết chậm rãi lượn vòng, nhẹ nhàng rơi xuống, vào lòng bàn tay thiếu niên.Thình lình, không có bất kì dấu hiệu và lúc giao thời nào, cơn tuyết lớn đầy trời đổ xuống.Mọi người đều không tin nổi mọi thứ trước mắt, bọn họ trông lên bầu trời, tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi: “Tuyết rơi, tuyết rơi rồi!” Các hài đồng đều quên hết nỗi đau thời loạn, nhảy nhót trong tuyết, cười reo liên tục.“Tuyết rơi? “Cuồng tuyết đồ”? Là “Thiên Khải cuồng tuyết đồ” thật!” Người bán tranh ôm đầu nhìn bầu trời mà gào thét, đột nhiên hối hận đến mức không muốn sống.Nhưng thiếu niên lại ngóng nhìn gió tuyết đầy trời, vẻ mặt phiền muộn.
Điều này làm chàng nhớ về cơn tuyết lớn ba năm trước ở Thiên Khải thành, vào buổi bình minh phụ hoàng băng hà, trước khi lâm chung, đột nhiên người hỏi: “Hãn Châu từng có tuyết rơi không?” Thị tòng lắc đầu nói không biết, người nhớ tới trưởng tử chết trận, đau lòng hô: “Sau khi trẫm chết, trong các con trẫm, người có thể phá Hữu Kim phía Bắc, đoạt lại cố thổ Hãn Châu của trẫm, đưa Hàn nhi về thờ cúng ở tổ miếu trên núi Trường Mịch, sẽ được coi là hoàng đế Mục Vân thị ta!”Thiếu niên nhớ về chuyện cũ, quên hết mọi việc xung quanh.
Bình Yên nhẹ nhàng kéo tay chàng.
Có thể do quá lạnh, có thể do kinh ngạc, trong cơn tuyết lớn, thiếu nữ theo bản năng dựa sát vào chàng.
Nàng yếu đuối, không nơi nương tựa như thế, trái tim thiếu niên thắt lại, năm xưa vào thời khắc giống bây giờ, chính mình cũng không có lực lượng bảo vệ người trong vòng tay.“Bức tranh này sao có thể thần kỳ như vậy?”“Năm ấy, có người từng nói với Vị Bình hoàng đế, trời đất này chẳng qua chỉ là một tờ giấy vẽ, dạy hắn thuật tạo hóa, khi hắn vẽ tranh, bất giác dung nhập thuật pháp, vậy nên khi tranh bị thiêu hủy, vật trong tranh có thể trở thành sự thật.”“Vậy hẳn là hắn có thể vẽ ra thiên quân vạn mã, vạn hộc lương điền?”“Đây chẳng qua là một vật biến ảo nhất thời, không thể kéo dài, dù có vẽ ra vàng bạc, chỉ chốc lát sẽ hóa thành cát vàng, vẽ ra sơn hào hải vị, sau khi ăn bụng vẫn rỗng không.”“Thật đáng tiếc, ta vốn cho rằng hắn có bản lĩnh tới vậy, trên đời này sẽ không ai phải chịu lạnh chịu đói.”“Ta cũng từng nghĩ vậy, nhưng hắn chắc gì đã cứu nổi bản thân.”Trong bóng tuyết, bỗng thiếu niên tựa hồ thấy được gì đó.
Chàng buông Bình Yên ra, đi vào trong tuyết.“Huynh đi đâu?” Bình Yên kinh hãi hỏi.
“Ở đây chờ ta trở lại…” Thiếu niên bỗng chạy hết tốc lực.Cái bóng vừa rồi lướt qua trên tuyết như hươu trắng, rõ ràng là nàng.Tuyết ập tới nhiều đến mức không giống tuyết, mà là mây đầy trời bị xé nát sập xuống, to như lông ngỗng, dày như thác đổ, gần như che kín mắt, trong khoảnh khắc đã tích tụ cả thước, còn đang cấp tốc chất cao.
Mục Vân Sênh vừa bò vừa lăn trong tuyết, gọi lớn: “Phán Hề! Phán Hề… Là nàng sao?”Chàng tin vào điều mình thấy, đó là Phán Hề, Phán Hề còn sống! Gió tuyết càng mạnh, khiến người ta không mở nổi mắt, thiếu niên gạt hoa tuyết, giống như thuở nhỏ, chàng chạy trong tầng tầng rèm lụa, đuổi theo tiếng cười phía sau bức màn.
Có phải tất cả đều là hư ảo hay không, tình yêu cả đời, không thể giữ lấy.
Nhưng chàng vẫn tiếp tục chạy, chẳng cần biết ảo ảnh này sẽ đưa mình tới phương nào....Đột nhiên gió tuyết tản ra, thiếu niên gấp rút dừng lại, trước mắt, bên bờ hồ lớn, là một đội đại quân thiết giáp đang tiến lên.
Họ tựa như đi rất vội vàng, cũng bất chấp mưa tuyết, hành quân về phía ngọn núi trước mắt.Thiếu niên còn muốn tìm ở phía trước, lại bị tướng lĩnh giám sát đẩy mạnh ra.
“Còn lại gần quân trận, giết!”Kỵ binh vây quanh một bóng dáng cao lớn giục ngựa mà tới, Mục Vân Sênh nhìn gương mặt uy nghiêm lộ ra dưới mũ giáp vàng, hàng mày thô như một đường thẳng, mắt như chim cắt, nhưng vùng giữa hai đầu mày có gì đó mà chàng rất quen thuộc… Vậy mà giống hệt phụ huynh mình.Đây là… Chàng bỗng nhiên bừng tỉnh, đây là thúc phụ Mục Vân Loan của mình! Người khởi binh tạo phản, tranh đoạt thiên hạ cùng phụ hoàng mình, đại đội này, chính là quân Uyển Châu của Mục Vân Loan!Chàng chậm rãi lùi ra sau, Mục Vân Loan liếc chàng một cái, nhưng sao hắn có thể ngờ thiếu niên áo vải đứng xa xa quân trận kia chính là người thừa kế của Đoan đế quốc, đương kim thiên tử.“Mặc tiên sinh, mị linh đó ẩn thân ở vùng này sao?” Hắn đảo mắt hỏi trưởng lão áo bào đen bên người.“Chính vậy, hiện tượng lạ ở đây đã nói rõ, nàng ở trong núi Vân Khuyết, chuẩn bị ngưng tụ thành thực thể.
Chỉ cần vào núi, thần có thể thi triển pháp thuật tìm ra nơi ẩn thân của nàng ta.”“Đại quân đóng dưới chân núi, ngươi và thế tử lập tức dẫn người vào núi tìm.”Mục Vân Sênh nhìn từ xa, một đội kỵ quân tách khỏi đại đội, tiến về phía trong núi.
Chàng nghi hoặc trong lòng, bọn họ muốn đi đâu? Ảo giác về Phán Hề vừa nãy làm lòng thiếu niên mơ hồ có một dự cảm bất an.
Chàng cài lông vũ bạc lên chân, đạp tuyết không để lại dấu vết, lần theo họ..