Cửu Châu Đại Lục

Chương 7: Hắc chuột tinh, túy tửu đau đầu




Tịnh Lâm nhìn Túy Tửu nói:

“tinh châu chia làm ba phần, một phần của người phàm sống chính là nơi ngươi đang sống, một phần của yêu thú sống nơi này ngăn cách nơi người phàm các ngươi bởi các dãy núi cao, mây mù che phủ quanh năm lại có chướng khí độc hại nên con người và yêu thú không qua lại được với nhau.

Phần còn lại là của người tu tiên sống được ngăn cách thế giới bằng sương lạc lối bất cứ người hay yêu thú bị lạc vào mây này cũng sẽ trở ra, chỉ duy nhất người có tiên khí hay cửu châu gọi chung là linh căn mới đy qua được”

Nói đến đây lão ném ba quyển sách cùng một lọ đan dược một gói nhỏ màu đen cho túy tửu nói tiếp:

”đây là cách tu luyện nhập môn tu tiên cùng với thuốc giải độc chướng khí. Ta cho ngươi thời gian trong vòng hai năm, ngày này hai năm sau ngươi phải đến được linh thú sơn gặp ta. nếu ngươi không đến được thì xem như chúng ta vô duyên, nếu như đến được thì ngươi chính thức làm đệ tử của ta"

Nói đến đây ông ném cho Túy Tửu một con chuột màu đen to như bắp chân, rồi vẽ ngoằn nghèo lên mặt đất, những nét vẽ của ông sáng lên, ông nói:

” ngươi hãy bước vào vòng sáng thả lỏng tâm trí, không được suy nghĩ gì”

Túy tửu nghi hoặc làm theo, trong vòng sáng những tia sáng bò bò như giun chạy vào não cậu rồi chiếm một chỗ trong não cậu. Túy Tửu không biết nó là cái gì nhưng chắc nó phải là cái gì đó quan trọng lắm nên cậu để tự nhiên. Tịnh Lâm nói:

“tia sáng đó là chút linh hồn của Hắc chuột tinh của ta, bây giờ ngươi có thể dùng linh hồn trao đổi với nó, nó sẽ hướng dẫn đường đi cho ngươi”

Túy Tửu tò mò cậu hướng đến chỗ sáng trong não nói thầm

” chuột tinh có nghe ta trao đổi không?”

Một giọng nói oan oan trong não cậu

“nhóc con quê mùa hết sức, ta đã nghe đừng gọi nữa phiền chết đi được”

Túy Tửu kinh ngạc thấy con chuột khoanh tay dáng đứng rất chảnh, thiệt là giống người quá đi. con chuột đứng bằng hai chân một chân chống nạnh, một chân dựa vào tường, mắt nó nhìn Túy Tửu truyền âm nói

“bình thường có việc hãy nhờ ta, còn không việc thì để ta ngủ, cấm quấy rầy“.

Nói xong nó chuôi vào một cái túi có hai quai (giống như ba lô). Tịnh lâm cười nói:

“cái con chuột này nó hay vậy đó, ngươi đeo cái nhà của nó trên lưng coi như rèn luyện vậy, bây giờ ta đi đây. hẹn gặp nhau ở linh thú sơn“.

Nói xong Tịnh Lâm đi mất, Túy Tửu lấy cái túi có quai lên đeo thì nặng hết sức, cũng tầm cả trăm ký chứ chẳng chơi. may mà cậu là cao thủ cấp năm, sức mạnh tương đương năm mươi người thường nên cái này không có vướn víu lắm.cậu quyết định chuẩn bị thật kỹ trước khi khởi hành, lúc này hắc chuột tinh chuôi ra hỏi Túy Tửu.

” này thiếu niên, ta nghe Tịnh Lâm nói ngươi ám sát tên Hồ Ánh Ly được ban hai mươi mỹ nữ, dù sao cũng sắp đi ngươi không lẽ bỏ phí mà không dùng”

Ây da, từ lúc ám sát rồi lo vụ hưng Bá, cậu rất ít gặp các nàng, nhưng mà khi gặp rồi phải nói người ta nhìn thấy hai mươi người này mắt chữ ô mồm chữ O. Túy Tửu nói:

“người đâu“.

Một tên lính chạy vào:“đại nhân có việc gì ạ“.

”gọi hai mươi mỹ nữ Triệu Hàn ban ta vào đây, ta muốn nói chuyện cùng các nàng“.

Nghe đến đây trên mặt tên lính có nét tiếu ý nhưng không dám lộ ra

“vâng, đại nhân”

Một lúc sau hai mươi người con gái bước vào, hắc chuột tinh trông thấy thì la lên trong não cậu

“cái gì thế, mỹ nữ gì mà xấu thế này, trời cô này chắc nặng cả trăm ký, trời cô này mặt mụn đầy mặt, ây da sao cô này đen thế, ôi ôi vầy là sao? mỹ nữ cái quái gì thế này?”

Túy Tửu cười khổ truyền âm nói: “mỹ nữ thì bị vua và các quan lớn hưởng hết rồi, họ cho ta hàng dỏm mà thôi. giờ ngươi đã hiểu tại sao ta vẫn xử nam chứ?”

” ầy, ta nói ngươi biết nữ tu tiên xinh đẹp cực kỳ, bọn mỹ nữ người phàm cũng chỉ là ngọn nến so với mặt trời mà thôi, thôi ta ngủ đây trông thấy họ ta không chịu nổi ”

Túy Tửu không hiểu sao sư phụ đưa cậu con chuột vừa chảnh vừa đê tiện như vậy chứ “có lẽ ông cũng sợ nó nên đẩy qua cho mình chăng?”

Cậu lấy một số vàng cho các nàng rồi nói:

“ ta sắp đi xa một thời gian rất lâu, các người hãy chia số vàng này ra rồi giải tán, từ nay các ngươi được tự do, không làm nô tì nữa.”

Các cô gái khóc thút thít, số vàng này đủ mỗi người sống mười năm sung sướng, các nàng quỳ xuống lạy rồi mỗi người chia vàng ra rồi đi. mười ngày sau, sau khi chuẩn bị đầy đủ thức ăn cùng vũ khí, quần áo Túy Tửu lên đường đến Yêu Thú Sơn. cậu nghe chuột dâm tiện nói để đến được đó cậu phải trèo qua dãy núi cao, ngăn cách người và yêu thú, rồi từ đó vược qua vùng rừng núi đầy yêu thú mới đến được mây lạc lối, vượt qua mây lạc lối mới đến được vùng đất người tu tiên.

Đang đy thì con chuột chuôi ra nói

“ê, ê đừng nói ngươi bây giờ đy vào vùng đất yêu thú nhé?”

Túy Tửu vừa đi vừa nói

“nghe nói đoạn đường khá xa nên ta phải tranh thủ đến cho kịp”

”ây da, ngươi muốn chết cũng đừng lôi ta vào. ta đi đây ta còn yêu đời lắm!”

Túy Tửu nhíu mày nghi hoặc hỏi:

“là sao, tự nhiên muốn bỏ đi không phải sư phụ giao ngươi dẫn đường cho ta sao?“.

” với thực lực của ngươi bây giờ đi vào vùng đất yêu thú chính là muốn chết.”

”ngay bây giờ ngươi phải lấy sách tu tiên của Tịnh Lâm ra học ít nhất phải đạt luyện khí tầng ba, ngoài ra ngươi phải đến Mông quốc một chuyến, nơi đó có bộ võ công Trọ Bảy chạy trốn cực nhanh, có Trọ Bảy ít ra ngươi gặp nguy hiểm may ra còn trốn thoát được.”

Nghe con chuột này nói cũng có lý nên Túy Tửu lo thu sếp mọi thứ xong tối đến đọc cuốn sách của Tịnh Lâm.

Sáng sớm, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào trên người thiếu niên đang khoanh chân tu luyện, rất ấm áp…

”Hô…”

Tĩnh tọa một lúc lâu sau, Túy Tửu hít một hơi thật sâu, một dòng khí nhàn nhạt, mắt thường có thể thấy, theo miệng mũi, đi vào trong thân thể, ôn dưỡng cốt cách. Đôi mắt đột nhiên mở, bạch quang trong mắt bắn ra, Túy Tửu vươn vai một cái, thần tình say mê nói:

”ta cứ tưởng khó lắm ai ngờ lấy chân khí dẫn dắt tiên khí làm tốc độ nhanh hơn rất nhiều, dựa theo cuốn sách nói thì ta chỉ cần tu luyện minh tưởng ba ngày nữa là lên luyện khí tầng một rồi.”

Hôm nay Túy Tửu trên lưng mang cái nhà của lão chuột, bên hông cột túi quần áo, một thanh kiếm giắc chéo. người đy đường ai thấy cậu cũng chỉ trỏ cậu vì lưng đeo một thứ lạ mắt. mỗi ngày đi đường lúc rãnh luyện võ, đêm thì minh tưởng, bấy giờ đã qua hai tuần cậu đã lên luyện khí cấp hai, lão chuột khen mãi

miệng nói liên hồi kỳ lạ, kỳ lạ. chân khí và tiên khí kết hợp, khi tu luyện cậu phát hiện ra dung hợp hai khí vào một chỗ sức mạnh sẽ tăng gấp đôi.

Tuy nhiên lượng chân khí phải ngang bằng tiên khí mới được, luyện khí cấp hai tương đương mạnh hơn cao thủ cấp hai một chút. khi hai khí kết hợp cậu mạnh và cao thủ cấp bốn. cậu nghĩ thầm:

“ nếu ta luyện khí đến tầng ba kết hợp chân khí cao thủ ba thì ta sẽ mạnh bằng cao thủ cấp sáu.”

Phát hiện sự thật này cậu vui sướng không thôi, cậu kể cho lão chuột thì lão bác bỏ ngay:

“ không thể nào có chuyện chân khí và tiên khí kết hợp với nhau được”

Cái con chuột cứ lãi nhải không thôi cậu mặt kệ nó vẫn cứ tu luyện. một tháng trôi qua cậu đến được mông quốc. đây là kinh đô của Mông quốc, người dân đi lại buôn bán tấp nập thật phồn vinh, kinh đô nước Nam thua xa ở đây. lão chuột từ cái túi chui ra (sau này gọi cái ba lô là nhà chuột)

”nhìn kìa nhóc con cô gái kia vếu thiệt là bự, kia kìa nhỏ kia vừa xinh lại ăn mặc bốc lửa thiệt sướng mắt quá”

Túy Tửu nhìn xung quanh thì con gái bản địa ở đây ăn mặt khá thoải mái, mà đa số đều có nét, đều đẹp hơn xa con gái nước Nam.Túy tửu nhăn mày nói:

”ta cứ thắc mắt công phu kinh công Trọ Bảy đứng hàng thứ ba trong thiên hạ mà thôi, sao ngươi cứ bắt ta đi mông quốc. Thì ra ngươi chủ yếu dụ ta đến đây để ngươi ngắm gái a, ai mà không biết gái mông vừa xinh vừa nóng bỏng trong tinh châu. hừ “

Lão chuột gãi đầu áy náy nói:

“ ây da, ngươi cứ tu tu luyện luyện chán chết, đi tới vùng yêu thú làm gì còn gái mà ngắm, lỡ đến đây rồi ngươi phải kiếm hài, ba cô mới không uổn công a. Đi ta dẫn ngươi tới chỗ này nghỉ ngơi, ta từng cùng Tịnh Lâm qua đêm ở đây”

Túy Tửu được lão chuột chỉ thì đến một khách điếm khá to, đa phần các thanh niên đến đây ăn mặc sạch sẽ, quần áo lụa là, túy tửu nhìn bản hiệu thì thấy năm chữ

"Lầu Xanh Mộng Hồ Điệp".

(lời tác giả: dạo này bệnh lười viết quá, các đạo hữu thông cảm).