Cửu Biện Liên

Quyển 9 - Chương 9: Là người quen nào?




Vu Dương yên lặng một lúc, hơi bình tĩnh trở lại: “Tôi đã quan sát rất lâu, phát hiện linh lực có thể đi xuyên vào trong phong ấn nhưng muốn họ tỉnh lại thì không thể không giải phong ấn ra, chỉ phiền toái ở chỗ, phong ấn này nối liền với một cơ quan, nói cách khác, chỉ khi cơ quan này được mở, phong ấn mới có thể giải.”

“À, cho nên anh mới đi tìm mẹ của Diệu Diệu đúng không?” Huyền Kỳ tỏ vẻ đã hiểu.

Vu Dương “ừm” một tiếng: “Thế nhưng bà lại bảo với tôi rằng loại cơ quan này hết sức đặc biệt, ước nguyện của người làm cơ quan chính là muốn khóa nó lại vĩnh viễn, vì vậy hầu như là không có cách phá giải thông thường, nếu phá hỏng khóa hoặc dùng các cách khác để cạy mở thì người bị phong ấn sẽ gặp nguy hiểm, chỉ khi có Di Thiên châu thì may ra có thể thử một lần.”

“Di Thiên châu thật sự thần kì như vậy à? Vừa là thuốc bổ lại còn có thể mở khóa.” Lòng hiếu kỳ của Huyền Kỳ lại nổi lên.

“Cái gì mà thuốc bổ rồi còn mở khóa, không biết thì đừng nói lung tung.” Lưu Hà đứng cạnh hứ một tiếng “Di Thiên châu khác với Cửu Biện Huyết Liên, không hề có tác dụng gia tăng tu vi, đơn giản là vì nó vốn là một mảnh của đá vá trời, còn lưu lại hoặc nhiều hoặc ít linh lực của Nữ Oa, vì vậy nếu đem theo nó bên người, tu luyện sẽ dễ dàng hơn, đồng thời, bởi vì nữ thần Nữ Oa là người mẹ vĩ đại của chúng sinh, linh lực kia lại càn nhu hòa, có thể bảo vệ kinh mạch của người tu luyện, dù có sơ ý tẩu hỏa nhập ma thì thương tổn cũng được giảm đến mức thấp nhất.”

Vu Dương gật gật đầu: “Đúng vậy, ý của mẹ Diệu Diệu là, nếu linh lực có thể đi vào bên trong phong ấn, như vậy có thể dùng Di Thiên châu làm trung tâm, tạo ra một kết giới bảo vệ bọn họ, sau đó, bà ấy sẽ mở khóa ra. Giờ thì mọi người đã biết vì sao tôi không thể không có Di Thiên châu rồi chứ?”

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều không biết nói gì cho phải, không ngờ, Vu Dương lại phải đeo một gánh nặng như thế, đây là tánh mạng của toàn tộc người ta đó.

“Rốt cuộc là ai, thật đáng ghê tởm!” Lưu Hà cắn răng nói.

Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ cằm một lúc rồi nói: “Người đó hẳn là đã từng tới chỗ các anh, vì vậy người trong tộc mới có thể biết kẻ đó mà không đề phòng.”

Vu Dương gật đầu: “Người đi đến chỗ chúng tôi đều chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng tôi đều đã đến tìm bọn họ nhưng không có thu hoạch gì.”

“Nói như vậy, Bạch trưởng lão hình như đã đến chỗ anh rồi, tôi thì chưa từng.” Lưu Hà nhớ lại vài chuyện, giọng chua lè: “Trưởng lão của tộc Tuyết yêu không phải cũng đến chỗ các anh rồi à? Nguyệt thì sao? Có phải là bọn họ không?”
“Tính tình Tuyết yêu xưa nay đơn thuần lạnh nhạt, cô không phải không biết.” Vu Dương nhíu mày “Nguyệt chưa từng đến nhà tôi, cho dù có đến đi chăng nữa, bây giờ người cũng đã chết rồi, cho dù còn sống cũng chỉ là âm hồn khó tan mà thôi.”

Lưu Hà thấy Vu Dương không vui thì bĩu môi, không nói gì.

“Bạch trưởng lão?” Huyền Kỳ cũng đoán mò.

“Nói bậy gì đó! Bạch trưởng lão đã mất, sao cậu ngay cả người chết cũng không buông tha.” lời nói của Huyền Kỳ đã chọc giận Lưu Hà “Ngài ấy và Vu Dương là bạn tốt, đối xử với mọi người vô cùng tốt, cũng là một người hiền hòa lạnh nhạt, chưa kể, tộc Cửu Vĩ Hồ bọn tôi tuyệt đối không làm mấy chuyện như vậy!”

“Còn nói tôi, không phải cô cũng lôi Nguyệt vào sao.” Huyền Kỳ không dám lớn tiếng chọc cô ta, chỉ lầm bầm tỏ vẻ bất mãn.

“Cậu nói cái gì?” Lông mày Lưu Hà dựng thẳng, làm Huyền Kỳ sợ đến mức không ngừng lui về sau.

“Tiên tử, bớt giận bớt giận.” Thẩm Thiên Huy bước ra hòa giải, nửa là trấn an, nửa là đồng ý: “Tộc Cửu Vĩ Hồ trước giờ làm việc gì cũng quang minh lỗi lạc, ngay cả tôi là loài người cũng biết rất rõ.”

Lưu Hà nghe nói vậy thì vẻ giận dữ hơi giãn ra, chỉ hừ mạnh, không nói tiếng nào.

Vu Dương thở dài, cũng nhớ lại chuyện cũ: “Bạch Trưởng lão….Lúc trong trận chiến với Lang Vương, Bạch trưởng lão đã chiếm thế thượng phong, mặc dù cũng bị thương nhưng không đủ chết người, ngài ấy chết là vì cứu một con hồ ly nhỏ bị cuốn vào,

Người như thế quả thật không giống như dạng người nham hiểu âm xả, cũng khó trách Lưu Hà lại nổi nóng.

“Nếu không, chẳng lẽ là mẹ của Diệu Diệu: ” Huyền Kỳ vẫn chưa được “dạy dỗ”, tiếp tục đoán mò.

Diệu Diệu ở dưới chân cậu cũng lập tức trợn tròn mắt, kháng nghị kêu to một tiếng.

Vu Dương bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tuyệt đối không thể. Trước đây chúng tôi không hề biết nhau, bà cũng chưa từng rời khỏi tộc Đạp Tuyết Huyền Miêu, tôi chỉ miêu tả lại hình dáng của phong ấn, bà liền hiểu ra.”

Lúc này Huyền Kỳ mới chịu im.

Vu Dương yên lặng một lúc rồi nói: “Hơn nữa, mấy người trước đây đến tộc tôi cũng không hề có ai có liên hệ mật thiết với Lang tộc, đến hôm nay, mấy ngừoi họ người thì qua đời, kẻ thì bế quan, vì vậy, kẻ đứng sau mọi chuyện này rốt cuộc là ai, tôi vẫn chưa tìm ra lời giải.”

“Bế quan thì không thể ra ngoài à?” Huyền Kỳ đúng là muốn chết.

Lưu Hà trợn mắt nhìn cậu, Thẩm Thiên Huy thấy thế vội xen vào: “Không thể. Yêu quái bế quan khác con người, là hoàn toàn nhập định, giống như hôn mê vậy, không đến ngàn năm sẽ không tỉnh đâu.”

Vu Dương gật đầu nói: “Người mà tôi nói đã bế quan, theo tôi được biết thì còn khoảng bốn trăm năm nữa mới tỉnh.”

Huyền Kỳ suy nghĩ một chút, lại nghĩ đến điều gì: “Vậy, có phải là người quen với người trong tộc của anh không?”

Vu Dương cười nhạt: “Người trong tộc của tôi rất ít, chỉ có mười mấy người, trừ tôi là ngoại lệ ra, tất cả những người khác đều ru rú trong nhà, cũng không quá hứng thú với việc tu luyện, chủ yếu là để cường thân kiện thể, nếu không tu luyện thì cũng chỉ làm vườn làm ruộng, trải qua cuộc sống nhàn nhã bình thường.”

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, lại trầm mặc.

Một lúc sau, Vu Dương mới khẽ nói: “Thật ra, nói cho cùng cũng là tôi hại họ.”

Giọng nói chất chứa sự tự trách và mất mát, khiến lòng tôi không hiểu sao cảm thấy nhói đau.

“Việc này sao có thể trách anh được?” Vừa định mở miệng an ủi lại bị Lưu Hà xen ngang “Cái tên tiểu nhân hèn họ đáng bị chém ngàn đao kia, nếu ngày nào đó bị tôi túm được, nhất định phải chặt hắn thành ngàn khúc!”

Nghĩ một lúc, cô ta vẫn chưa hả giận, vừa thêm một câu “chém thành ngàn khúc” lại còn vỗ mạnh một cái, làm mẻ một góc bàn trà.

Huyền Kỳ hết hồn, vẻ mặt đau lòng mà lại chẳng thể làm gì, muốn nói gì đó, rồi lại nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Hà nên không dám lên tiếng.

Sau đó, mọi người lại bàn luận thật lâu mà lại không phát hiện ra manh mối gì, Vu Dương cũng nói càng lúc càng ít, tôi nhìn thấy, không khỏi hơi lo lắng.

“Có đúng không Thanh Loan?” Huyền Kỳ bỗng nhiên gọi tôi.

Tôi vốn chẳng nghe cậu nói gì, hơi khó hiểu, lại không muốn cho họ biết tôi đang lơ là, vội gật đầu lia lịa.

Đang lúc tôi cảm thấy khó xử thì có tiếng gõ cửa, tôi cứ như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, vội xông ra mở cửa, chỉ nghe thấy tiếng Tham Lang hú hét ở sau lưng: “Nhất định là mẹ của Tần Long, tôi không có ở đây, nói tôi không có ở đây!”

Người đến quả nhiên là Tần Lan.

“Tần Long, hôm nay về nhà với mẹ đi.” Thẩm Thiên Huy khẽ đẩy Tham Lang một cái, hiển nhiên là đã làm công tác tư tưởng với anh ta, mới khiến cho anh ta không thể trốn trong phòng không thèm gặp ai.

Tham Lang mè nheo, vẫn vô cùng không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn theo Tần Lan về.

“Anh nói với anh ta cái gì vậy?” Lúc đóng cửa xong, tôi vô cùng tò mò.

Thẩm Thiên Huy cười cười: “Tôi chỉ nói với anh ta, ở nhà của Tần Long cũng có thể đồng hóa, nhưng nếu như không muốn sống chung với Tần Lan thì hãy trả lại thân thể kia, quay về trong chủy thủ di, để cô tìm cho anh ta thân thể khác.”

“Chị biết Tham Lang trả lời thế nào không?” Nhớ lại tình cảnh ban nãy, Huyền Kỳ buồn cười “Anh ta nói, nếu như lại chờ chị tìm một thân thể khác, chẳng bằng anh ta đầu thai chuyển thế luôn cho rồi.”

Xem ra, sau khi Tham Lang vất vả tìm được thân thể mà mình thỏa mãn, tuyệt đối không muốn khôi phục lại thành tình trạng linh thể rồi trở lại bên trong chủy thủ nữa.

Lưu Hà cho Vu Dương mấy viên thuốc, thấy không có việc gì thì đi trước.

Huyền Kỳ thở phào: “Cuối cùng cũng đi, con hồ ly tinh này dữ dằn quá đi. Thẩm Thiên Huy, sao không để tôi nói cho cô ta biết chuyện của Quế Doanh Doanh?”

Thẩm Thiên Huy cười cười: “Tình hình bây giờ còn chưa rõ ràng, chúng ta cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, cũng chưa có chứng cứ gì xác thực, nếu nói cho Lưu Hà biết, với tính cách của cô ta, e rằng sẽ trực tiếp đi tìm người ta, cứ như vậy, việc Vu Dương đang gặp khó khăn chẳng phải xem như bố cáo cho thiên hạ biết luôn rồi sao?”

Nghĩ kĩ lại thì quả là như thế, Vu Dương vì không muốn cho người khác biết, lúc ở trong tiệm đồ ngọt, độc tính phát tác, anh cũng cố gắng gượng, sợ nếu kẻ địch biết rồi sẽ thừa cơ hội muốn làm gì thì làm.

Sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, tất cả mọi người đều đi làm việc riêng, tôi nhìn Vu Dương chau chặt mày ngồi bên cửa sổ nghỉ ngơi, trong lòng lại càng lo lắng.

Chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mắt, từ lúc mới gặp đã vội thông báo cho tôi hay Di Thiên châu là vật anh muốn lấy bằng được, rồi vẻ hoảng hốt của anh khi nhìn thấy vệt sáng trên cây hòe tinh, cả sắc mặt phức tạp của anh trên Vọng Hương đài, lúc anh không chút do dự xông về nơi đá Nguyệt Sắc xuất hiện, về việc tại sao anh lại có những phản ứng như thế, cuối cùng đều đã được giải đáp, tôi nghĩ, anh vẫn luôn tự trách mình, vì vậy mới không muốn nói ra chuyện người trong tộc bị hại.

Tôi lại nghĩ đến người đứng sau mọi chuyện này, không tự chủ được mà sợ hãi, có vẻ kẻ đó rất hiểu rõ Vu Dương, tâm tư lại vô cùng kín đáo, tương đối cẩn thận, nhưng chúng tôi lại chẳng biết gì về kẻ đó cả.
“Anh cảm thấy thế nào?” Thẩm Thiên Huy rửa xong bát đĩa, lau tay đi ra khỏi phòng bếp, đứng trước mặt Vu Dương hỏi.

Vừa dứt lời, tôi đột nhiên phát hiện trên bả vai của anh ta có cái gì đó đang di chuyển về phía cổ.

Là gì vậy? Tôi từ từ đi lại gần, muốn nhìn cho rõ.

“Thẩm Thiên Huy, trên vai anh là thứ gì vậy?” Huyền Kỳ đang chơi với Diệu Diệu cũng nhìn thấy, cầm gậy chọc mèo định phủi đi.

Diệu Diệu nhìn chằm chằm cây gậy chọc mèo dính một sợi lông vũ, nhảy lên, bám lên người Thẩm Thiên Huy, xem anh ta như một cành cây, dùng móng vuốt vững vàng móc vào quần áo anh ta.

“Đừng nhúc nhích!” Vu Dương không biết từ lúc nào chợt mở mắt, quát khẽ.

Ngay lập tức, mọi người đều như bị đóng băng, tất cả động tác đều dừng lại, nhìn về phía anh.