Cửu Biện Liên

Quyển 13 - Chương 17: Mười lăm phút dài đằng đẵng




Động tác của Lang Vương vô cùng lưu loát, đợi đến khi Vu Dương đỡ được nhát đao kia, muốn xông dến ngăn cản đã không còn kịp nữa.

Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất dưới chân rung động, khiến chúng tôi không thể đứng vững, ngã trái ngã phải, bên tai còn loáng thoáng truyền đến tiếng răng rắc nho nhỏ.

Lòng tôi trầm xuống, cảm thấy không ổn, nhưng khi quay đầu nhìn những người khác, dường như không ai nghe thấy âm thanh này, tôi lại hi vọng là mình nghe lầm.

Lúc này, roi trong tay Vu Dương đã được vung ra.

Lang Vương tùy ý để roi quấn lên thân đao, quay đầu nhếch nhếch môi; “Ta muốn xem thử, đao Khai Thiên của ta lợi hại hơn, hay là kết giới của cậu cứng rắn hơn.”

Vu Dương nghe vậy không khỏi hơi biến sắc, vội nhìn về phía chúng tôi, giơ tay kéo roi về.

Lang Vương cũng thuận thế giơ tay lên, vung đại đao nửa vòng, cũng không xoay ngược lại mà trực tiếp sử dụng lưỡi đao như một cây chùy lớn.

Vu Dương tất nhiên không dám chậm trễ, buông roi ra, lui về sau mấy bước, quăng một quả cầu lửa ra.

Lang Vương vội nghiêng mình tránh thoát, quả cầu lửa va vào trên mặt đất, khiến bụi đất bay tứ tung, không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Vu Dương chau mày, vừa không ngừng đi về phía chúng ta, vừa không ngừng quất roi xuyên qua lớp bụi đất kia, nhưng chỉ nghe mấy tiếng vang nhỏ, hình như không hề đánh trúng gì cả.

Không tìm được à? Lang Vương đâu rồi?

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, khi tôi đang nghĩ đến đó thì trước mắt đột nhiên tối sầm, một thân thể cao lớn bỗng nhiên xuất hiện, không phải Lang Vương thì là ai? Hắn tàn bạo nhìn tôi, lại giơ đao chém xuống.

“Rắc.” tiếng động lúc này đã trở nên rõ ràng.

Huyền Kỳ sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn, chỉ về một chỗ, giọng nói run lên: “Không xong rồi! Chỗ đó….chỗ đó….”

Tôi nhìn theo tay cậu, trên kết giới, có một cái lỗ.

“Chẳng lẽ….chẳng lẽ…..vật này sẽ vỡ sao?” mặt mũi Huyền Kỳ trắng bệch.

“Lá chắn được ngưng tụ thành từ chân khí, tất nhiên không phải mãi mãi vững bền.” Thẩm Thiên Huy lấy ra hai tờ giấy vàng, đọc mấy câu, áp vào trên cái lỗ kia, cố sức chống đỡ.

Lang Vương khinh bỉ nhìn anh ta, vừa định nói gì đó, lại cảm giác phía sau có thứ gì đó đang đánh tới, lập tức né sang bên cạnh.

Vu Dương không đuổi theo, chạy đến gần, giơ năm ngón tay muốn sửa chữa kết giới, không ngờ một luồng ánh sáng hiện ra khiến anh lại phải lui về sau.

Lang Vương cười khẩy lạnh lùng, nhanh chóng trở tay, chém lên kết giới một đao.

Sau đó, hắn giống như toàn tâm toàn ý muốn dùng chúng tôi vào chỗ chết, cứ đi vòng quanh kết giới, có cơ hội lập tức chém một đao hoặc chưởng một chưởng, khiến chúng tôi cứ như đang trong một trận động đất mạnh, ngoài Thẩm Thiên Huy ra, những người còn lại, đừng nói là đứng, có ngồi cũng không yên ổn.

Thấy tình cảnh như thế, Vu Dương vốn luôn bình tĩnh rốt cuộc cũng nóng nảy, nghĩ mọi cách muốn lại gần kết giới, tiếc rằng Lang Vương sau khi ăn Tật Phong đan, không chỉ thân pháp trở nên nhanh nhẹn, sức mạnh cũng tăng lên, vây quanh kết giới vô cùng sát sao, hơn nữa, bởi vì cách kết giới quá gần nên mỗi khi tấn công Vu Dương đều phải cẩn thận gấp đôi, vì thế mà vướng bận tay chân, càng khiến cho Lang Vương chiếm thế thượng phong.

“Cô giáo Hồ, cô cũng đến chống đỡ phụ đi.” Huyền Kỳ gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

Lưu Hà cũng gấp nhưng chẳng có cách nào: “Cả người tôi đều như nhũn ra, không có chút sức lực nào.”

Cũng đúng, nếu là bình thường, thấy Vu Dương bị “bắt nạt” như thế, cô ấy đã sớm vác kiếm Vân Hải đi liều mạng rồi, hôm nay lại không làm gì cả, xem ra, thuốc của Khôn Cương quả thật rất lợi hại.

“Rốt cuộc là độc gì, ngay cả cô cũng không giải được à?” Huyền Kỳ không nhịn được lại hỏi.

Lưu Hà khẽ ngẩn người, hơi bối rối: “Tôi chưa từng nghiên cứu loại thuốc này….”

Huyền Kỳ còn muố hỏi, nhưng đã bị một cơn chấn động khác xen ngang, sau đó, lại nghe thấy Thẩm Thiên Huy rên lên một tiếng.

“Anh sao vậy?” Sắc mặt anh ta rất xấu, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng lăn trên trán xuống, khiến tôi khá lo lắng.

“Tên pháp sư nhỏ bé, muốn chết à? Ta thành toàn cho nhà ngươi.” Lang Vương nói một câu, lại khiến sự lo lắng của tôi càng tăng thêm.

“Huyền Kỳ, mau đưa Phật châu cho Thẩm Thiên Huy.” mắt Lưu Hà hơi đảo, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

Huyền Kỳ nghe thấy thế, vội làm theo, Thẩm Thiên Huy thừa dịp Lang Vương đi nơi khác đối phó Vu Dương, nắm Phật châu trong tay.

Tôi nghĩ, nếu là vậy, chủy thủ của tôi không chừng cũng có tác dụng tương tự, nên cũng lấy nó ra.

“Không cần!” Không ngờ Lưu Hà thấy chủy thủ lại đẩy ra “Vật này đã nhận chủ, có đưa cho người khác cũng uổng phí, nếu cô dùng, thì lại chẳng có pháp lực gì, nó lại là vật trừ tà, không có lợi với kết giới. Bây giờ, tôi không thể làm gì cả, Vu Dương còn đang bị Lang Vương ngăn cản, chi có thể trông chờ vào Thẩm Thiên Huy.”

“Em…em cũng có thể giúp….” Diệu Diệu trông rất sợ hãi, thân thể cũng phát run, nhưng cũng muốn bày tỏ sự dũng cảm của mình.

Lưu Hà liếc nhìn cô ấy một cái, không đồng ý nói: “Cô? E là một chiêu cũng đỡ không nổi.”

Diệu Diệu bị nói thẳng, hơi bối rối, nhưng nghĩ lại lời này cũng không sai, nên đành lùi sang một bên không nói gì nữa.

Lang Vương và Vu Dương vẫn tiếp tục đối đầu, tuy nói hiệu lực của Tật Phong đan chỉ có thể duy trì trong khoảng mười lăm phút, nhưng khoảng thời gian này đối với chúng tôi mà nói, lại dài đến đáng sợ. Vu Dương nôn nóng đấu với Lang Vương, khiến hắn không có thời gian ra tay với kết giới. Thẩm Thiên Huy chống đỡ vô cùng cực khổ, cắn chặt răng, trán nổi gân xanh.

Mắt Lưu Hà khẽ đảo, không có cách nào, Huyền Kỳ nhìn Thẩm Thiên Huy không chớp mắt, lại nhìn vết rách phía trên kết giới, Diệu Diệu thì như đã bị dọa ngốc rồi, trợn to mắt nhìn mọi việc trước mắt.

Đột nhiên, tôi chợt nghĩ ra một việc, nhớ lại tình cảnh lúc Vu Dương đấu với Khôn Cương và câu nói ban nãy Lưu Hà nói.

“Chủy thủ nhận chủ, là sao?” tôi hỏi cô ấy.

Lưu Hà không kiên nhẫn liếc tôi: “Cô có thể điều khiển nó, còn hỏi làm gì?”

“Tôi điều khiển?” Chẳng lẽ, chủy thủ xoay người trên không trung, đâm trúng vết thương của Khôn Cương quả thật là do tôi chứ không phải là kì tích hoặc trùng hợp?

“Đúng, nhưng chỉ là trùng hợp thôi.” Lưu Hà dường như đang suy nghĩ gì đó “Với thực lực của cô, muốn điều khiển nó hoàn toàn là không thể, tôi không có bất kì hy vọng nào với cô cả, cô tốt nhất cũng đừng nên thử, nếu là lúc nãy thì Vu Dương còn có thể ngăn cản, nhưng bây giờ, chỉ một chút sai lầm thôi cũng đủ khiến chúng ta đi đời.”

Cũng như Diệu Diệu, dù không phục, tôi cũng không cách nào phản bác lời của cô ấy, nhưng tôi thật sự không thể trơ mắt nhìn Thẩm Thiên Huy kiệt sức, kết giới vỡ tan: “Dù thể nào cũng phải thử một lần thôi, dù chỉ là hù dọa Lang Vương một chút, giữ chân chắn một giây cũng tốt.”

Lưu Hà không nói, nhìn nhìn hai bên đấu nhau, lại nhìn nhìn chúng tôi, do dự.

“Tình hình….không ổn rồi….” Lúc này, Thẩm Thiên Huy mở miệng “Thử một chút đi.”

Lưu Hà suy nghĩ vài giây, hạ quyết tâm: “Được, tùy cô đi, dù sao chưa chắc có thể thành công.”

Rốt cuộc được cho phép, tôi hơi hoang mang đứng lên, nhớ lại chuyện ban nãy, chỉ nhớ lúc ấy lòng mình như lửa đốt không ngừng khẩn cầu, về việc điều khiển chủy thủy như thế nào, tôi hoàn toàn không biết.

Mà bên ngoài kết giới, Lang Vương lại đột nhiên tấn công liên tục, đao Khai Thiên vung lên, không chỉ đánh văng roi Ô Vũ và Ảm Hỏa, còn bức Vu Dương lên giữa không trung, quay đầu chưởng mạnh, như đạn pháo đánh mạnh lên kết giới.

Lần này thật sự là như một cơn động đất, Thẩm Thiên Huy suýt nữa không nhịn được, may mà có Lưu Hà và Diệu Diệu một trái một phải bảo vệ, mới không ngã nhào.

Tiếng răng rắc càng lớn, vang lên liên tiếp, nhìn mấy vết nứt đang không ngừng lan ra, lòng tôi run lên.

“Cô rốt cuộc có làm được không?” Lưu Hà quát to, khiến đầu óc trống rỗng của tôi bình tĩnh lại.

Làm sao? Phải làm sao đây? Tôi chẳng quan tâm nữa, theo bản năng, ném chủy thủ ra.

Kỳ tích không xuất hiện lần nữa, trùng hợp thì cũng chỉ là trùng hợp, chủy thủ xiên xiên vẹo vẹp bay ra, sau đó bị chuôi đao Khai Thiên đánh mạnh, rơi xuống.

“Loài người vô sỉ, tưởng dễ đánh lén ta như Khôn Cương sao?” Lang Vương trợn mắt nhìn tôi, vẻ giận dữ càng tăng.

“Không ổn!”

Lưu Hà kinh hô, Lang Vương như điên rồi, ngay lập tức xuất hiện gần đó, giơ đao chém xuống.

May là Vu Dương kịp thời ra tay, dùng roi ngăn trở.

Thế nhưng, ai cũng không ngờ, một tay Lang Vương bị kiềm chế, lại như có chuẩn bị, không lộ vẻ bối rối, trước khi mọi người kịp phản ứng, đã giơ một cái tay khác lên.

Tôi thấy chủy thủ trong tay hắn, kề sát vết rách kia, sau đó đâm mạnh xuống, tạo thành một lỗ hổng lên trên kết giới.

Cùng lúc đó, Ảm Hỏa của Vu Dương bay đến, Lang Vương lại khẽ mỉm cười, cổ tay xoay một cái, bay lên trời, mượn sức của cái roi, tránh thoát, nhấc chân đá về phía Vu Dương.

Không rõ bọn họ ra tay thế nào, chỉ cảm thấy kết giới lập tức bị phá thành từng mảnh nhỏ, một cổ khí nóng xông đến, khiến chúng tôi cứ như mọc cảnh, văng ra khỏi mặt đất.

Ngay sau đó, cổ áo tôi bị nắm chặt, tôi nghe thấy tiếng Lưu Hà vang lên đằng sau: “Đừng có lộn xộn.”

Cô ấy kéo về lại mặt đất, chúng tôi hơi lảo đảo, song song ngã nhào, mà lúc này tôi mới nhìn rõ, một cái tay khác của cô ấy đang túm lấy Thẩm Thiên Huy.

“Có sao không?” Lưu Hà hỏi.

“Huyền Kỳ và Diệu Diệu đâu?” Tôi phát hiện thiếu người, vội nhìn xung quanh.

Lưu Hà giơ tay phẩy phẩy ở trước mặt, cũng xoay người đi tìm.

“Ở đó kìa.” may là Thẩm Thiên Huy tinh mắt, giơ tay chỉ về phía bên trái mình.

Trong màn bụi đất tung bay, loáng thoáng có thể thấy bóng người, giống như hai người đang ôm nhau núp trên đất, ngăn cản luồng khí mạnh mẽ kia.

“Ha ha ha ha…” Cách đó không xa truyền đến tiếng cười tàn nhẫn: “Đáng tiếc, chỉ kém một chút thôi. Kết giới bị tự cậu phá vỡ, thật là tốt.”

Bụi mù dần tan đi, sự tấn công của Lang Vương càng trở nên ác liệt, sắc mặt Vu Dương ngưng trọng, vừa đánh vừa lui, dường như muốn dẫn Lang Vương ra xa, nhưng Lang Vương lại không thèm để ý, chỉ đứng yên tại chỗ, có lẽ muốn làm gì đó không hay với chúng toi.

“Chúng ta đi qua đó, mọi người tập trung lại đây. Diệu Diệu cùng tôi cố sức dựng lại kết giới.” Thẩm Thiên Huy suy nghĩ thật nhanh, lập tức nghĩ ra cách “Thời gian sắp đến rồi, vài phút nữa thôi, nhất định phải chịu đựng.”