Cửu Biện Liên

Quyển 12 - Chương 8: Mê Hồn trận




Trong màn sương mù dày đặc, tiếng bước chân của Vu Dương dần trở nên không đều, sau đó trở nên thật chậm, thật cẩn thận, mỗi lần chỉ đi một bước, để thận trọng suy tính bước tiếp theo.

“Đúng rồi, cẩn thận vào.” Tử Vân mím môi, không che dấu được sự đắc ý “Đừng có bị hạ gục quá nhanh đó, ít nhất cũng phải chờ khách của tôi đến mới được.”

“Cô học Mê Hồn trận từ lúc nào?” Lúc này, Thẩm Thiên Huy mở miệng.

Tử Vân đi đến, từ cái bóng của cô ta, có thể biết cô ta đã ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào mặt Thẩm Thiên Huy: “Tỉnh rồi à? Anh nhìn trận pháp này, cảm thấy thế nào? Lâu rồi không gặp, anh vẫn không có gì thay đổi, chỉ là thành thục hơn trước, cũng thú vị hơn trước.”

“Cám ơn.” Thẩm Thiên Huy không nhanh không chậm nói “Vẻ ngoài của cô cũng không khác trước mấy, nhưng tính cách đúng là đã khác một trời một vực rồi, mấy năm này cô đã làm gì? Tu luyện cái gì à? Vì sao không dùng tiền trong tài khoản?”

Nghe thấy thế, Tử Vân yên lặng một lúc lâu, lúc lên tiếng, giọng nói đã trở nên khác thường, nhưng nghe không rõ là vui hay buồn hay tức giận; “Ngay hôm sau khi anh tìm thấy em, bác của anh tìm được em, mắng em như tát nước vào mặt, nói em thật quá sơ suất. Sau này, mỗi khi anh biết được chỗ ẩn thân của em, bác của anh sẽ cho người đến “giúp” em dọn nhà, bất kể là đi đâu, bất kể có tìm được nhà hay không, tóm lại, nếu em không tự đi thì những người đó sẽ đến bắt em phải đi.”

Tôi cố gắng nghiêng đầu nhưng vẫn không thấy rõ vẻ mặt của Thẩm Thiên Huy, chỉ cảm thấy bên đó quá yên tĩnh.

“Anh biết bọn họ “giúp” em như thế nào mà đúng không?” Tử Vân nhẹ nhàng hỏi “Đối với đám chó săn của nhà họ Thẩm, chắc anh còn rõ hơn em mà?”

“Tôi không biết.” Thẩm Thiên Huy nói.

“Không biết?” Tử Vân cười ha ha “Thật ra thì cũng không cần anh biết rõ, nhưng vẫn có thể đoán ra mà, đơn giản là kéo cả đám lên, khiêng hết toàn bộ những thứ có thể di chuyển được khiêng ra khỏi nhà. Em từng cố gắng nói chuyện với bác của anh, đã từng khép nép van xin ông ta, nhưng ý của ông ta là, ông ta là người của nhà họ Thẩm, như vậy, ông ta muốn làm gì với em cũng được.”

Đang nói chuyện thì bên tai chợt vang lên một tiếng “ầm”, không rõ là phát ra từ đâu, ngay sau đó, một tia chớp hiện ra, khiến cả phòng đều sáng rực, nhưng vẫn không cách nào xua đi lớp sương mù dày đặc xung quanh.

“Muốn phá trận à?” Tử Vân ngẩng đầu lớn tiếng nói “Anh đang cố tìm đường chết đó.”

“Vu Dương, đừng tùy tiện ra tay.” Thẩm Thiên Huy cũng kêu to “Anh dùng bao nhiêu sức mạnh lên trận, trận sẽ bắn ngược lại anh bấy nhiêu đó.”

“Đúng, chính là như vậy.” Tử Vân cười hai tiếng “Thiên Huy, em thích nhất là sự uyên bác của anh.”

“Tôi đã không còn thích cô.” Thẩm Thiên Huy lạnh nhạt nói “Bác tôi nói không sai, cô lựa chọn rời khỏi tôi là chính xác, đối với hai chúng ta đều tốt.”

Tử Vân cũng không buồn bực mà sảng khoái đồng ý: “Quả thật như thế, nếu như lúc ấy em không bỏ đi, vậy hôm nay, anh và em cũng chỉ là hai con người bình thường, bất kể anh có cố gắng thế nào, em cũng không thể đạt được vị trí cao cao tại thượng, hưởng hết vinh hoa phú quý, nhiếu lắm chỉ là không phải lo cơm áo thôi.”

“Một người bình thường không lo cơm áo có gì không tốt à?” Câu hỏi này của Thẩm Thiên Huy cũng chính là điều tôi muốn hỏi.

“Vậy thì có gì tốt?” Tử Vân hỏi ngược lại “Trước kia em chỉ như ếch ngồi đáy giếng, dù những thứ nhà họ Thẩm cho em cũng không tồi, thế nhưng, mãi cho đến khi gặp được người đó, em mới biết thế giới này đặc sắc đến mức nào.”

“Ai?” Thẩm Thiên Huy không tự chủ trở nên căng thẳng.

“Người dạy em Mê Hồn trận.” Tử Vân khẽ nghiêng đầu “Không phải anh rất muốn biết người đó là ai sao? Người đó là….”

“Vu Dương, anh ở đâu? Tôi đến giúp anh đây!” Một giọng nói vang lên xen ngang vào, từ trong làn sương mù dày đặc, một bóng dáng quen thuộc chạy ra, sau đó lại thấy Lưu Hà sải bước chạy đến, suýt giẫm lên ngừơi tôi, cùng lúc đó, Tử Vân nghiêng người đứng ngay sau lưng Lưu Hà.

Lưu Hà thấy chúng tôi đều nằm trên đất, dĩ nhiên là sửng sốt, sau đó lập tức kịp phản ứng, vừa định xoay người đã bị cán dao của Tử Vân đánh lén.

May mà Lưu Hà vô cùng nhanh nhẹn, nghiêng người tránh thoát, cũng không lấy ra vũ khí, đánh với Tử Vân.

Lúc này mới thấy rõ, bóng dáng quen thuộc vừa lao ra lại chính là một con mèo đen giống Diệu Diệu như đúc, lúc này thân thể nó dần lớn hơn, lông cũng rơi từng chút trên đất.

Quỷ Ẩn, là Quỷ Ẩn! Nhất định là cô ta hóa trang thành Diệu Diệu, dụ Lưu Hà đến đây.

Tôi theo bản năng muốn nhắc Lưu Hà cẩn thận, nhưng vừa định há miệng lại nhớ đến mình căn bản chỉ là một kẻ không làm gì được.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau, Quỷ Ẩn mặc áo da màu đen đã đứng ngay trước mắt chúng tôi, gai Thanh Thương trong tay chợt lóe lên, không đợi tôi thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, cô ta đã kề gai Thanh Thương lên cổ Lưu Hà.

“Không muốn chết thì đàng hoàng chút đi.” Quỷ Ẩn yếu ớt nói, đập mấy cái lên người Lưu Hà, lại ném cô ta lên người tôi rồi khom người với Tử Vân: “Vân phi, tôi đã mang cô ta đến.”

Tử Vân kiêu ngạo gật đầu, nhắc chân đạp một đạp lên người Lưu Hà.

Lưu Hà từ trước đến giờ chưa bao giờ chịu qua sự đối xử như thế, sau khi sửng sốt thì giận run cả người: “Đồ đê tiện, buông tao ra mau, chúng ta đánh nhau một trận, xem tao có lột da mày, rút gân mày, dùng xương mày nấu canh uống hay không?”

“Ha ha ha ha….” Tử Vân cười to, càng kiêu ngạo hơn ban nãy “Tao đê tiện, còn mày? Nói mày là đê tiện cũng là khách khí lắm rồi. Đánh với mày ư? E là sẽ ô uế tay tao. Quỷ Ẩn, cô nói xem, đối phó với kẻ mở miệng ra là xem thường người khác, phải làm gì đây?”

“Dạ, Vân phi.” Quỷ Ẩn ôm tay nhìn Tử Vân, nắm cổ áo Lưu Hà nhấc lên, tát mấy bạt tai, đánh đến mức hai má Lưu Hà sưng tấy, khóe miệng rỉ máu nhưng vẫn không chịu dừng tay.

“Được rồi được rồi, đừng đánh cô ta chết.” Tử Vân cảm thấy đã thỏa mãn, mới phất phất tay bảo ngừng, đi đến trước mặt Lưu Hà “Mày có biết tao là ai không?”

Lưu Hà căm tức cô ta, phun một ngụm nước bọt có dính máu.

Tử Vân nghiêng đầu tránh qua một bên, giơ tay tát thêm một bạt tai: “Con hồ ly lẳng lơ kia, đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung, hắn đúng là bị che mắt rồi, nhưng tao thì rất tỉnh táo, đừng tưởng rằng Khâm Phi đã chết rồi thì không còn ai làm chứng, những chuyện trước giờ mày đã làm, tao đều rõ như lòng bàn tay.”

Nói xong, lạng lùng gọi Quỷ Ẩn.

Quỷ Ẩn hiểu ý, gai Thanh Thương lập tức rạch một vết thương thật sâu trên mặt Lưu Hà.

“Xem đi, đã mấy trăm tuổi rồi mà gương mặt vẫn nhỏ nhắn non mềm như vậy.” Tử Vân nâng cằm Lưu Hà, tàn bạo dùng ngón cái lau vết máu bên khóe miệng cô ta: “Không hổ là con hồ ly tinh, thường xuyên hút dương bổ âm, nên mới có thể dưỡng nhan sắc tốt như thế đúng không?”

Lưu Hà ngậm chặt miệng, không nói tiếng nào.

“Để tao phá hủy gương mặt này, xem mày sau này làm sao mà mê hoặc đàn ông!” Tử Vân nghiến răng nghiến lợi, bóp mạnh lên miệng vết thương.

Lưu Hà đau đến hít sâu, nhưng nhịn không kêu thành tiếng.

Quỷ Ẩn “hừ” khẽ một tiếng, giơ gai Thanh Thương chuẩn bị đâm xuống, không ngờ, từ trong lớp sương mù chợt vang lên tiếng ầm ầm, như có một màn sấm sét vừa đánh qua, sức mạnh khổng lồ đến mức mặt đất dưới chân đều trở nên rung động, ngay cả Tử Vân và Quỷ Ẩn đều suýt đứng không vững.

“Vu Dương, bình tĩnh, không nên hành động thiếu suy nghĩ!” Thẩm Thiên Huy nóng nảy hét lớn.

“Chậc, thật ngoan cố.” Sau khi mặt đất hết rung động, Tử Vân dường như đã hết hứng thú, cau mày liếc về phía Lưu Hà “Thôi thôi, buông cô ta ra đi, nói thế nào đây cũng là khách quý tôi mời đến, chờ hết trò hay này rồi, tôi sẽ tự mình ra tay, mới có thể giải hận.”

Quỷ Ẩn nghe thấy thế, lại ném Lưu Hà lên người tôi, cung kính lui về sau một bước.

Tử Vân lắng tai nghe động tĩnh trong lớp sương mù dày đặc: “Vu Dương của các người, e là đã choáng váng cả đầu óc, không còn cách nào rồi.”

Tôi cũng cẩn thận nghe, vốn có thể nghe thấy tiếng bước chân của Vu Dương nhưng không biết từ lúc nào đã ngừng lại, lòng tôi chợt trở nên căng thẳng.

“Để mọi người nằm thoải mái một chút.” Tử Vân nói, giơ tay lên vẽ ra nửa vòng tròn trong không trung.

Lớp sương mù mỏng đi một chút, có thể thấy rõ tất cả mọi người đều bị Quỷ Ẩn xếp thành một hàng, nằm ngửa mặt lên trời, sau đó, khi sương mù trên trần nhà dần tản đi, một cái gương dần lộ ra. Ngoài Diệu Diệu vẫn đang hôn mê bất tỉnh, tất cả mọi người đều mở to mắt, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

“Trước khi mở màn, để tôi giải thích đã.” Tử Vân cười hì hì ngồi xuống “Chỗ lợi hại nhất của Mê Hồn trận, không phải là dùng bao nhiêu sức mạnh đánh vào nó sẽ bị dội ngược lại bấy nhiêu, mà là ở hai chữ “mê hồn”.”

“Ừm….” Tử Vân suy nghĩ một chút rồi nói “Các người đã từng thấy hoa Mê Tiên đúng không? Mê Hồn trận này cũng có tác dụng tơng tư, chỉ là độc của hoa thì khiến người ta thấy được thứ mà mình khát vọng nhất, mà trận này, chính là cho người ta thấy được chuyện mình luôn nhớ mãi không quên, là trí nhớ ẩn sâu, khiến người ta như lạc vào một cảnh giới khác, cứ như đang sống lại những khoảng khắc ấy, một khi sa vào đó, sẽ bị kéo sâu vào, càng muốn ở lại đó, thì lúc chết sẽ càng thê thảm, có biết tại sao không?”

Nói tới đây, cô ta dừng lại một chút, nhìn chúng tôi một lượt, mới nói: “Bởi vì, chuyện cũ đều đã qua, những điều đó đều do tâm ma của các người tạo ra, càng lưu luyến thì sức mạnh của nó càng lớn, chẳng khác gì các người khiến cho mình tự lâm vào một vòng tuần hoàn ác tính, chính các người đang tự giết mình, nói vậy, các người đã hiểu chưa?”

“Mày nghĩ sao?” Lưu Hà hiển nhiên không hề hứng thú với mấy câu giải thích này, chỉ lo cho Vu Dương.

Tử Vân nhìn tôi, rồi lại nhìn Lưu Hà: “Tao còn có thể thế nào nữa? Đơn giản là muốn cho các người nhin xem, hắn sẽ tự giết chết mình như thế nào.”

Nói rồi, chiếc gương trên trần nhà chợt hiện ra hình ảnh của Vu Dương, một tay cầm roi Ô Vũ, một tay là quả cầu lửa, quần áo trên người có nhiều chỗ bị rách, còn có mấy vết thương không lớn không nhỏ, thoạt nhìn khá chật vật. Lúc này, anh đang vô cùng đề phòng nhìn xung quanh, cẩn thận đi từng bước, thỉnh thoảng lắng tai nghe hoặc hít hít mấy cái trong không trung, dường như đang muốn tìm vị trí của chúng tôi.

“Mấy người nhìn đi, có giống dê con lạc đường không hả?” Tử Vân ngửa đầu, khá hưng phấn. “Được rồi, trò chơi bắt đầu rồi.”