Cửu Biện Liên

Quyển 11 - Chương 6: Chơi với tôi




“Thế nhưng làm thế này hình như quá ngây thơ rồi.” Huyền Kỳ khó tin nói “Đây là cảnh tượng hay xuất hiện trong phim truyền hình mà, cô ta là Ngôn Linh sư, hẳn phải hạ lời nguyền hạ độc gọi quái thú vân vân hoặc là làm mấy chuyện dữ dội hơn chứ?”

“Vu Dương nói sẽ đi tìm cô ta.” Diệu Diệu khẽ nói “Bọn họ sẽ đánh nhau à?”

“Đúng vậy, đánh nhau thì đánh thôi, nhưng chậu hoa này là do ai quăng xuống? Đứa nhóc kia cũng đến à?” Huyền Kỳ rất phối hợp đáp lại.

Hai người họ cứ thế rầm rầm rì rì bàn luận, rất nhanh, tiết học tiếp theo lại bắt đầu.

“Cô có muốn đi cùng không?” Huyền Kỳ hỏi Diệu Diệu.

“Em được đi à?” Diệu Diệu trợn tròn mắt, vô cùng hưng phấn.

“Có thể, hôm nay hai lớp học gộp, không sao đâu, cứ vào đi.” Huyền Kỳ cất bước leo lên lầu “Đúng rồi, là Vu Dương gọi cô đến à?”

Diệu Diệu kéo cánh tay Huyền Kỳ rồi đi theo: “Không phải, em lo lắng cho anh và chị nên mới định sang đây xem thử.”

Khi chúng tôi đang nói chuyện, từ trên lầu bỗng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, ngay sau đó, một tên con trai chạy như điên xuống, xông thẳng về phía tôi.

Tốc độ của anh ta rất nhanh, chờ lúc tôi bình tĩnh lại muốn tránh đã tránh không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể nặng gần một trăm kí lao về phía mình.

Ngay lúc chúng tôi sắp va vào nhau, đột nhiên thân thể kia hình như bị cái gì đó đánh trúng, chợt đổi hướng, lăn xuống cầu thang.

Tên con trai kia sau khi lăn xuống thì khá là đau đớn, rên rỉ đến không bò dậy nổi, vết thương trên trán và tay chân có thể dễ dàng thấy được.

Mọi người ở khắp các cầu thang và hành lang đều nhìn chúng tôi với cặp mắt khác thường, mang theo kinh ngạc và sợ hãi, hóa ra, tên con trai kia đổi hướng là do bị Diệu Diệu đẩy, lúc này, cô ấy vẫn còn duy trì động tác ban nãy, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.

“Diệu Diệu, cô không sao chứ?” Huyền Kỳ cũng sợ ngây người.

Dáng người Diệu Diệu gầy nhỏ, trọng lượng chỉ chừng bốn mươi kí, dù có hai người như cô ấy cũng không thể cản nổi tên con trai kia,vậy mà chỉ một cái đẩy nhẹ của cô ấy lại mang theo uy lực khổng lồ đến thế.

“Em không sao. Chị, còn chị?” Diệu Diệu không chú ý đến ánh mắt xung quanh, nắm tay tôi nhìn thử.

Tôi lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng cười khúc khích.

Tôi vội nhìn xung quanh, không tìm được tiếng cười phát ra từ đâu, người vây xem lại càng lúc càng nhiều, tôi vội kéo mấy người họ chạy qua phòng chăm sóc sức khỏe, tóm lại, xử lý tên con trai kia cho tốt rồi tính tiếp.

May là sau khi thầy giáo ở phòng chăm sóc sức khỏe sau khi khám xong thì bảo không có gì đáng ngại, chỉ bị trầy xước chút thôi, liền gọi Huyền Kỳ phụ mình đỡ tên con trai kia vào phòng nằm nghỉ.

“Sao em lại té xuống?” thầy giáo vừa sát trùng vết thương vừa hỏi.

“Thật tà môn.” Tên con trai kia đau đến đến hít mấy hơi, sắc mặt rất khó coi “Đang đi bình thường, không biết tại sao thân thể lại không nghe sai bảo, thân thể bắt đầu quơ quào lung tung, sau đó bị bạn học này đẩy, ngã lăn xuống dưới.”

Nói rồi còn đưa tay chỉ Diệu Diệu.

Thầy giáo nhìn Diệu Diệu, rồi nhìn nhìn chúng tôi, nhìn tên kia một cách kì quái: “Em bị em ấy đẩy xuống à?”

Tên con trai gật mạnh đầu: “Cô ấy khỏe thật ấy, đẩy đến mức em không dừng lại được.”

Thầy giào không nói gì, yên lặng băng bó vết thương, để tên con trai kia ở lại phòng chăm sóc sức khỏe nghỉ ngơi một lúc.

Chúng tôi thấy không sao rồi mới thở phào, chậm rãi đi về phía phòng học.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Huyền Kỳ vội hỏi.

“Em cũng không biết.” Diệu Diệu lắc lắc tay “Em chỉ thấy anh ta lao xuống sắp đụng phải chị, tốc độ nhanh khác hẳn bình thường.”

“Hai người có nghe được gì không?” Tôi nhớ đến tiếng cười mơ hồ kia.

Hai ngườ họ liếc nhìn nhau, lắc đầu.

“Chị nghe thấy gì à?” Huyền Kỳ hỏi tôi.

“Có thể là đứa nhóc kia.” Tôi cũng không dám khẳng định “Nhưng âm thanh quá khẽ, nghe giống giọng cười của nó, nhưng chị không nhìn thấy.”

“Em cảm thấy chắc chắn là đứa nhóc đó.” Huyền Kỳ đếm đếm đầu ngón tay “Không phải TV vẫn hay chiếu à, lần đầu tiên là dùng chậu hoa đề chết chị; lần thứ hai muốn dùng mấy tên đô con tông chị. Còn lần thứ ba? Không biết lại dùng cái gì, làm cho bóng đèn rơi trúng đầu chị à?”

Tôi bật cười, quả thật, đây đều là những cách dùng để hãm hại nhân vật chính hay được chiếu trên phim truyền hình.

Nửa tiết học đầu, chúng tôi cứ đoán tới đoán lui, nhưng mãi mà chẳng đoán ra rốt cuộc đứa nhóc kia nghĩ gì. Nửa tiết sau, Diệu Diệu mới đầu còn cảm thấy đi học rất thú vị, nhưng nghe được một lúc thì dần cảm thấy nhàm chán, hết nhìn đông rồi nhìn tây, thỉnh thoảng quấn lấy Huyền Kỳ hỏi này hỏi kia, khiến giáo viên không ngừng nhìn về phía chúng tôi, mấy bạn học xung quanh cũng hơi bất mãn.

Thật vất vả mới đến giờ tan học, tôi và Huyền Kỳ chạy như bay ra khỏi lớp, dùng tốc độ nhanh nhất lôi Diệu Diệu ra ngoài.

“Hay cô về nhà đi.” Huyền Kỳ nói.

“Không!” Diệu Diệu bĩu môi “Em muốn ở lại đây bảo vệ hai người, lỡ đâu gặp chuyện không may thì sao.”

Vừa dứt lời, vài ánh mắt đã nhìn về phía này.

Huyền Kỳ một tay che miệng cô ấy, nhìn xung quanh, dẫn cô ấy đến một gian phòng học trống.

“Hay là em về đi.” Tôi cũng cảm thấy Diệu Diệu không nên ở lại đây.

Diệu Diệu vẫn không chịu, cũng không dám mạnh miệng với tôi, chỉ cứng cổ không nói gì.

Lúc này, một trận gió bỗng thổi qua, từ đỉnh đầu vang lên một tiếng kêu rất vang.

Tôi nhìn xung quanh, cửa sổ không hề mở, cửa cũng đã đóng ban nãy rồi, vậy gió ở đâu ra?

“Cẩn thận!” Diệu Diệu đột nhiên ý thức được điều gì, ngẩng đâu, đẩy mạnh chúng tôi ra.

Cú đẩy bất ngờ này dùng sức không ít, tôi có cảm giác như mình là chiếc lá khô bị gió thổi cuốn qua, lưng eo bị va đau đớn, sau khi đụng phải cái bàn mới ngừng lại được.

Mà khi chúng tôi bị dẩy ra, một cái quạt trần đang xoay tròn mang theo tia lửa điện, nện mạnh xuống đất.

Tình hình của Huyền Kỳ cũng không khác tôi lắm, cậu khó khăn đứng dậy khỏi cái bàn, tay nâng eo, nhìn tình cảnh trước mắt mà lặng người.

“Thật đúng là để anh nói trúng rồi, nhưng đổi đèn thành quạt thôi.” Diệu Diệu cũng đứng lên.

Vừa rồi sau khi cô ấy đẩy chúng tôi ra, bản thân mình cũng nhào qua một bên, thế nhưng vẫn chậm chân, mu bàn tay cô ấy bị va phải, tạo thành một vết thương nhỏ, đang từ từ rỉ máu.

“Ha ha ha…”

Một giọng cười non nớt bỗng vang lên quanh quẩn trong phòng học, sau đó, một cái bóng trắng hơi mờ dần xuất hiện trước bản đen.

Đó là một đứa bẻ lớn chừng năm sáu tuổi, mặt tròn như quả táo, đôi mắt to đen lấy linh hoạt, mặc quần yếm, áo sơ mi trắng, trên cổ áo là một cái nơ bướm nhỏ. Nó ngồi trên bục giảng, đôi chân mang giày da đen không ngừng lắc lư lắc lư, nó nghiêng đầu, cười hì hì nhìn chúng tôi.

“Mấy người nhìn thấy tôi đúng không?” Nó hỏi.

Chuyện đến nước này cũng khôg cần che giấu nữa, chúng tôi nhìn chằm chằm vào nó, đợi nó nói tiếp.

Thằng nhóc thấy chúng tôi không đáp lại, hơi thất vọng, học người lớn nhún nhún vai: “Thật mệt, xem ra trên TV diễn cũng đúng mà, sao người kia lại bảo mấy cái này vô dụng chứ?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, cái gì? TV?

Thằng nhóc có lẽ thấy chúng tôi đang nghi ngờ: “Phim truyền hình không phải đều như vậy à? Chậu hoa và đèn treo đều không trúng, chỉ khi có người đụng vào nhân vật chính mới bị ngã xuống lầu, sau đó hôn mê bất tỉnh.”

“Nhóc….mấy thứ này….thật sự nhóc học từ phim truyền hình đấy à?” Huyền Kỳ khó tin.

Thằng nhóc nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”

Không ngờ một câu đùa giỡn của Huyền Kỳ lại thực sự đã đoán đúng.

“Nhóc muốn thế nào?” Tôi cảm thấy điều quan trọng bây giờ là hỏi xem nó muốn gì.

“Chơi với tôi đi.” Dáng vẻ nó cứ như đó là chuyện đương nhiên “Mấy người là mấy anh lớn chị lớn, phải chơi với tôi chứ. Bà chị kia không chịu chơi với tôi, tôi chỉ có thể xem TV cả ngày, chán chết. Thật ra hôm nay bà chị ấy bảo tôi đến đây giết hết mấy người, nhưng…mấy người nghĩ thế này được không? Chỉ cần mấy người chơi với tôi, tôi sẽ không giết mấy người.”

“Nhóc có thể nói cho tôi biết xem bà chị của nhóc là ai không?” Huyền Kỳ tiếp lời nói.

Thằng nhóc không hề giấu diếm: “Chính là người cả ngày che mặt, có người đến thì đánh bài với họ rồi nhìn quả cầu thủy tinh á. Chỉ là, đợi chị ấy nói xong, tôi lại đi trêu cợt bọn họ, nên rất vui.”

“Vậy còn nhóc, nhóc có phải người không?” Huyền Kỳ tiếp tục hỏi.

Vấn đề này làm thằng nhóc có vẻ hơi khó nghĩ, nó suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Tôi cũng không biết là tôi có phải không nữa.”

Sau đó, nó nhìn nhìn mình, lại nhìn chúng toi; “Tôi không giống với mèo yêu, cũng không giống hai người, có lẽ tôi không phải người đâu.”

“Vậy nhóc là gì?” Huyền Kỳ luôn thích hỏi cho ra lẽ.

“Tôi không biết.” Chân mày thằng nhóc chau chặt “Ông tôi nói tôi là gì thì tôi là thứ đó.”

“Ông?” Tôi hơi căng thẳng.

Thằng nhóc sửng sốt, có lẽ nhận ra mình đã lỡ lời nên đưa tay che miệng, mắt to chuyển động.

“Ông nhóc trông thế nào?” Huyền Kỳ ra vẻ “anh trai hiền hòa” “Nào, nói cho anh nghe xem, anh dẫn nhóc đi công viên giải trí, ở đó có rất nhiều thứ, rất thú vị.”

Thằng nhóc che chặt miệng mình, bắt đầu lắc mạnh đầu.

“Nói đi, không sao đâu.” Huyền Kỳ kiên nhẫn.

“Nếu như tôi nói, ông tôi sẽ không cần tôi nữa.” Thằng nhóc cuối cùng thả tay xuống, khẽ nói.

“Không đâu.” Huyền Kỳ vẫy tay “Chắc chắn sẽ không, bọn anh thay nhóc giữ bí mật, ông nhóc không biết đâu.”

Đôi mắt thằng nhóc trông mong nhìn Huyền Kỳ, hiển nhiên là đang đấu tranh tư tưởng dữ dội, trong lúc này Huyền Kỳ cũng không rảnh rỗi, dường như vận dụng tất cả từ ngữ, miêu tả công viên giải trí sinh động cứ như thiên đường tại nhân gian.