Cửu Biện Liên

Quyển 10 - Chương 8: Khác biệt




Ông cố nói xong, chúng tôi đều không lên tiếng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Vu Dương.

Vu Dương cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ông cố, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, anh mới miễn cưỡng nói: “Được, lúc nào?”

“Khuya hôm nay.” Ông cố nói.

Vu Dương cười cười; “Buổi tối? Tối như mực không thấy gì đâu, chẳng bằng đi bây giờ đi.”

Ông cố nghe vậy sửng sốt: “Bây giờ? Nhưng ta đã thử rồi, buổi tối dễ phát hiện Bạch Hổ đang ở đâu hơn.”

“Tôi có nói muốn đi tìm Bạch Hổ à?” Vu Dương không hề biến sắc hỏi ngược lại “Chỉ là lên xem trận kia có thay đổi gì không thôi, mấy thứ khác, không liên quan đến tôi.”

Tôi không ngờ Vu Dương có thể nói như thế, rất bất mãn: “Sao có thể nói Xảo Tượng không liên quan đến anh? Tốt xấu gì anh ta cũng làm chủy thủ giúp tôi.”

Vu Dương liếc tôi một cái, nhàn nhạt nói: “Phải, nhưng cô đừng quên, trước đó, anh ta còn muốn mạng của chúng ta, vì vậy nên mới giúp cô sửa chủy thủ, đơn giản là vì cảm thấy áy náy thôi.”

“Anh…” Tôi không phản bác được, nhưng lại không thể không để ý đến: “Cứ như vậy bỏ mặc anh ta à? Không phải hai người quen nhau sao?”

Vu Dương gật đầu: “Chúng tôi có biết nhau nhưng lại không quen. Tôi cũng chẳng thiếu anh ta cái gì, nếu như cô cảm thấy cô nợ anh ta, vậy chờ tôi giải quyết thứ kia xong, cô muốn hiến thân cũng được, bán mạng cũng tốt, tùy cô.”

Quả thật không thể nói lý, tôi trừng mắt nhìn anh một cái, nói với ông cố: “Người phát hiện Bạch Hổ ở đâu? Đi, buổi tối cháu đi với người.”

Ông cố cười cười với tôi: “Tốt, có con mắt của cháu, nói không chừng có thể nhìn ra manh mối gì.”

Vu Dương nghe thấy thế lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói với tôi: “Sao cô lại phải đi cứu? Cô cho rằng cô là ai? Cái gì cũng không biết mà còn bày đặt làm Chúa cứu thế.”

Trong lòng tôi lập tức có một cơn giận không biết từ đâu đến: “Tôi đúng là cái gì cũng không biết, nhưng ít ra, tôi hiểu rõ người nào có ân với tôi, giờ người ta gặp phiền toái, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Còn anh? Đây là đồng loại của anh, biết rõ anh ta đang trong cảnh khó khăn, có thể cầm cự trong một hai tháng, rõ ràng bây giờ có thể cứu, lại bảo rằng không liên quan đến mình, nếu đây là thứ mà yêu quái mấy người gọi là trọng tình trọng nghĩa thì chắc trên đời này chẳng có cái gì được xem là bội bạc nữa rồi. Bây giờ nhìn lại, anh còn không bằng một con người yếu ớt như tôi đây.”

Vu Dương lẳng lặng nhìn tôi nói xong, dần khôi phục vẻ mặt không chút biểu cảm: “Cô cũng biết rõ mình chỉ là một con người yếu ớt, hèn hạ, đừng có mà không biết tự lượng sức, châu chấu đá xa.”

Anh vừa nói xong, không chỉ có tôi, tất cả mọi người đều đứng ngây ra.

Sau đó, Vu Dương nói với ông cố: “Cám ơn ý tốt của ông, tôi xin nhận, cúng bái hành lễ không cần làm, cũng không cần ông dẫn đường, tự chúng tôi có thể lên núi. Thẩm Thiên Huy, đi mua vé xe, xế chiều hôm nay lên núi, sau khi xem xong, chúng ta có thể về.”

“Tại sao lại phải nghe lời anh!” Anh quá không chịu nói lý rồi, tôi tức đến mức sắp nhảy dựng lên “Anh có tư cách gì nói vậy? Mấy người muốn về thì về, tôi tự mình lên núi cứu Bạch Hổ.”

Thẩm Thiên Huy khó xử, nhìn nhìn tôi, lại nhìn Vu Dương, không biết nên làm sao cho tốt.

“Nhanh lên.” Vu Dương thấy anh ta không động đậy, lại nói.

“Thanh Loan…” Huyền Kỳ muốn khuyên tôi.

Tôi vung tay cắt ngang lời cậu: “Em về nhà hay đi theo chị? Quyết định đi.”

Lúc này Tham Lang vốn vẫn chưa rời giường và bác trai bác gái đang bận bịu trong bếp cũng nghe thấy tiếng động, vội chạy ra.

“Sao vậy, có chuyện gì?” Tham Lang xoa mắt “Sáng sớm đã bị mấy người đánh thức rồi.”

Sau đó, anh ta lại khụt khịt mũi: “Ơ, ông cụ này là…”

Lập tức, anh ta bị Vu Dương vỗ vai một cái mà không nói nốt đoạn sau.

“Cãi nhau à?” Tham Lang hơi tỉnh táo lại, thấy vẻ mặt tôi không ổn.

Tôi không trả lời, chỉ trợn mắt nhìn Vu Dương.

“Cãi nhau thật à?” Bác cả cũng nhìn nhìn tôi rồi nhìn Vu Dương, giảng hòa: “Đều là bạn học, đang yên lành sao lại cãi nhau, không có chuyện gì lớn, đừng tức giận nữa, mau đến ăn điểm tâm đi.”

Tôi tức đến không còn hứng ăn, không hề nghĩ ngợi xoay người đi ra ngoài, vừa ra đến cửa đã thấy lóe lên một cái, Vu Dương đã chắn trước mặt.

“Cút ngay!” Tôi kêu to như phát điên đến nơi: “Tôi không tự lượng sức cũng tốt, châu chấu đá xe cũng tốt, liên quan gì đến anh! Anh muốn thứ trong mắt tôi đúng không? Tôi móc ra cho anh!”

Kêu xong, tôi thở hồng hộc đi về phía phòng bếp.

Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy một trái một phải giữ tôi lại, Vu Dương từ từ đi ra phòng khách, nhìn thấy ông cố đang muốn cười mà không dám, hai người đứng đối mặt nhau, không nói tiếng nào.

Bác cả mặc dù không hiểu tôi đang nói gì nhưng biết tôi định đi phòng bếp, cũng biết chắc không có chuyện gì tốt, vội khuyên lơn: “Sao vậy, chuyện gì cũng không đến mức như thế, cháu nhìn đi, Vu Dương đã nhường một bước rồi, cháu đừng giận nữa, nhanh đến ăn điểm tâm đi, không ăn sao làm gì được.”

Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy ở bên cạnh cũng khuyên bảo tôi, khiến lửa giận của tôi không còn quá lớn nữa, tôi lại nghĩ, Vu Dương không đi thì sao, tôi tự đi, không ai ngăn được, cần gì phải nổi giận, tự hại thân mình, không cần thiết.

(thanh niên cứng nhất năm =)) không hiểu sao đọc đoạn này thấy có mùi chua lè từ người thím Vu Dương =)) )

Nghĩ đến đây, tôi từ từ bình tĩnh lại: “Được rồi được rồi, không nói nữa, mọi người cũng ăn đi.”

Mọi người lúc này mới thở phào, ngồi quanh bàn, ông cố cứ như không hề có chuyện gì xảy ra, ung dung ăn điểm tâm, Vu Dương thì theo thường lệ ăn rất ít, cứ như chỉ cầm đũa lên rồi bỏ xuống, sau đó ra phòng khách.

Lúc dọn dẹp bàn, bác cả khẽ hỏi tôi; “Vu Dương sao ăn ít vậy? Có phải ăn không quen không?”

“Đừng quan tâm anh ta, anh ta giảm cân.” Tôi thuận miệng nói.

Bác cả sửng sốt, lắc đầu: “Aizz, cũng đâu có mập, lại chưa kể, con trai mà giảm cân cái gì.”

“Ông chủ? Ông chủ? Có ai không?” Trong sân bỗng vang lên tiếng Lưu Hà.

Bác cả bỏ đồ trong tay xuống, đi ra ngoài: “Cô ơi, chúng tôi không có mở tiệm gì cả.”

Cô ta đến làm gì? Tôi nghi ngờ, cũng theo ra sân.

“À.” Lưu Hà gật gật đầu, nhìn tôi “Mọi người biết bọn Thanh Loan à?”

Bác cả cười cười: “Là cháu trai cháu gái của tôi, từ trong thành phố về chơi, cô là…”

Lưu Hà hơi kinh ngạc, sau đó đứng cạnh Vu Dương, lễ phép khom người: “Xin chào bác ạ, cháu là bạn gái Vu Dương, cũng rất thân với Huyền Kỳ và Thanh Loan, nghĩ hè đến đây chơi, thấy họ còn tưởng rằng ở đây là gia đình ai mở nhà trọ, thật ngại quá.”

“Chào cháu chào cháu, không sao không sao.” Vừa nghe nói là người quen, bác cả lập tức nhiệt tình “Mau vào ngồi, thật trùng hợp nhỉ.”

“Cám ơn bác, cáu không vào đâu.” Lưu Hà hôm nay mặc một cái váy liền màu trắng, tóc rũ xuống vai, đứng dưới ánh nắng chiều thoạt nhìn rất mát mẻ thanh thoát “Cháu tìm Vu Dương có việc. Vu Dương, đi theo tôi.”

“Có việc gì thì nói ở đây đi.” Vu Dương đứng tựa vào cái cây trong sân, có thể rõ ràng cảm nhận được anh không kiên nhẫn.

Lưu Hà cảm thấy không thích hợp, nhìn tôi một lúc.

Tôi nghĩ, lúc này vẻ mặt tôi cũng vô cùng khó coi, nếu không, vì sao Lưu Hà lại có vẻ mặt nghẹn cười như thế chứ: “Sao vậy? Ai chọc giận anh à?”

Biết rõ còn cố hỏi, tôi quay đầu không thèm để ý đến cô ta.

Bác cả khẽ thở dài, tiếp tục vào thu dọn rồi vào bếp rửa chén.

“Cãi nhau à?” Lưu Hà đi đến cạnh Vu Dương, kéo tay anh, cười đến vô cùng quyến rũ: “Anh là đàn ông, không thể nhường nhịn con gái một chút à? Đừng tưởng rằng ai ai cũng giống em, không hề cáu kỉnh chút nào, nào, chúng ta ra ngoài một chút đi.”

Vừa nói vừa trừng mắt nhìn.

Sắc mặt Vu Dương lập tức khó coi, cũng không thể duy trì biểu tình thường ngày nữa: “Không đi, cô có thể đi rồi.”

Lưu Hà che miệng cười ha ha, cũng không kiên trì, nói “Buổi tối gặp” rồi đi mất.

“Bạn gái của cậu? Thật xinh đẹp.” Ông cố không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, nhìn bóng dáng Lưu Hà, thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt.

Xem ra xinh đẹp luôn được mọi người yêu thích, ai cũng không ngoại lệ.

Thẩm Thiên Huy cuối cùng không có đi mua vé xe, Vu Dương cũng không nói gì, lẳng lặng ngồi trong sân. Tôi hạ quyết tâm không thèm để ý đến anh, chờ khi trời tối sẽ theo ông cố lên núi.

“Gọi cậu ấy vào đi, có giận cũng không cần như vậy, còn ngồi nữa chắc bị phơi đen luôn đó.” Bác cả lo lắng nói.

“Không sao đâu bác.” Tôi liếc mắt vào sân một cái, phát hiện dưới ánh nắng mặt trời, Vu Dương không hề chảy giọt mồ hôi nào, ánh sáng vàng quanh thân càng lúc càng chói chang “Anh ta tu hành theo kiểu hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, không cần lo, bình thường anh ta đều thích ngồi như vậy.”

Bác cả bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thán mấy câu rồi đi làm chuyện của mình.

Trong thôn vẫn vô cùng náo nhiệt, tối đó Lưu Hà lại đến lần nữa, nói thẳng ra là sáng nay lên núi cùng đám người kia hình như phát hiện được dấu vết kết giới ở hướng khác, nhưng không nhìn kĩ, ban ngày rất ồn ào, cũng không thể nhìn rõ.

Giọng hai người thảo luận càng lúc càng nhỏ, càng về sau, hai ngừoi kia dứt khoát kề sát vào nhau, một chữ cũng không nghe được.

“Đi, tôi dẫn anh đi xem.” Cuối cùng Lưu Hà đứng dậy, kéo Vu Dương đi.

Bọn họ vừa mới đi, ông cố cũng đã đến.

“Có ai muốn đi nữa không?” Tôi đứng trong phòng, hỏi Huyền Kỳ, Tham Lang và Thẩm Thiên Huy.

“Hay là chờ Vu Dương về rồi cùng đi?” Thẩm Thiên Huy nói.

“Đúng vậy, đợi chút đi, không chừng anh ấy sắp về rồi.” Huyền Kỳ cũng phụ họa.

Nếu như trước đó tôi muốn lên núi chỉ vì muốn cứu Bạch Hổ thì lúc này việc lên núi hoàn toàn là vì giận dỗi, mọi người đều biết, giận quá mất khôn, tôi không quan tâm người bên cạnh nói gì, có lý hay không, một lòng muốn đối địch với đối phương.

Tôi thấy không ai có ý định đi, liền không nói gì nữa, xoay người đi theo ông cố.