Cửu Biện Liên

Quyển 10 - Chương 3: Quỷ không đầu (1)




Từ trước đến nay, mấy ngày trước và sau tiết Thanh Minh là khoảng thời gian chúng tôi không muốn ra khỏi nhà nhất, bởi vì khi đó, bất kể là ngày hay đêm, chúng tôi luôn có thể nhìn thấy mấy hồn ma quỷ quái trở về “Thăm người thân”, lại phải cố gắng không đi xuyên qua người bọn họ, còn phải vờ như không nhìn thấy họ, quả thật không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ. Mặc dù đa số họ đều khá vui vẻ phấn chấn nhưng dù sao vẫn có một chút oán khí. Chúng tôi từng gặp một ông lão, không ngừng càm ràm oán trách đám con cháu nhiều năm liền không đi tảo mộ ông ấy, mộ phần đã sắp biến thành vườn cây đến nơi rồi.

Tôi phát hiện, có lẽ hồn ma cũng giống như người, đều có giác quan vô cùng nhạy cảm. Có lẽ ông lão kia cảm giác được chúng tôi cảm nhận được sự hiện hữu của mình, hoặc bởi vì trên người chúng tôi có bùa hộ mệnh nên không dám đến quá gần, nhưng vẫn giữ một khoảng cách không xa đi theo chúng tôi, không ngừng nhờ vả chúng tôi chuyển lời. Đương nhiên tôi và Huyền Kỳ sẽ không để ý đến. Cuối cùng, có lẽ ông ấy thấy quả thật chúng tôi thờ ơ nên mới phẫn nộ biến mất.

Năm nay, vào hai ngày trước Thanh Minh, tôi ỷ lại vào kinh nghiệm và tố chất tâm lý siêu phàm của mình, không thèm xin phép, cứ thế mà đến trường. Chỉ là có chuyện vô cùng kì quái, hôm đó lại không hề xảy ra chuyện gì, mấy hồn ma kia vừa nhìn thấy chúng tôi thì cứ như thấy thứ gì vô cùng đáng sợ, chuồn thật xa, cuống quýt chui vào mấy chỗ tối tăm.

“Chẳng lẽ chủy thủ và Phật châu đã được tu luyện trở nên mạnh mẽ hơn rồi à?” Về đến nhà, Huyền Kỳ lại hỏi tôi mấy câu kì lạ.

“Chúng ta từng tu luyện cái gì à?” Tôi hỏi ngược lại cậu.

Nhất thời cậu cũng không biết trả lời thế nào, chỉ cười cười rồi không nói gì nữa.

Tối hôm Thanh Minh, Huyền Kỳ cứ như gặp ma, nhất định đòi ra ngoài xem thử, xem có phải đám hồn ma kia sợ cậu hay không, tôi nói hai câu mà cậu cũng chẳng thèm nghe, đành để cậu đi. Dù sao đúng ngày Thanh Minh sẽ không có mấy hồn ma chứa đầy lệ khí, hơn nữa có Phật châu trong tay, chắc cũng sẽ không gây ra chuyện lớn gì.

Vậy mà chuyến đi này của Huyền Kỳ đã đi đúng hai giờ liền. Thời gian càng lúc càng muộn, tôi vốn kiềm nén cơn bực bội, không muốn để ý đến cậu nhưng cũng dần trở nên bất an.

Thẩm Thiên Huy gọi điện cho Tần Lan, bà bảo Huyền Kỳ có sang đây nhưng đã đi từ sớm rồi, tôi cũng không ngồi yên được nữa, vội ra ngoài tìm cậu.

Tham Lang cũng đi cùng, anh ta một hướng, tôi và Thẩm Thiên Huy một hướng chia nhau ra tìm.

Đi không bao lâu, trong một hẻm nhỏ u ám, tôi chợt thấy một bóng người đang đi vòng vòng tại chỗ.

“Có phải Huyền Kỳ không?” Tôi kéo Thẩm Thiên Huy, chỉ cho anh ta xem.

Thẩm Thiên Huy nghiêng người nhìn một lúc lâu cũng không thể xác định: “Hình như là vậy.”

Tôi nhấc chân định đi qua nhìn thử thì lại bị kéo, Thẩm Thiên Huy hất cằm về phía bóng người kia, nói thật khẽ: “Nhìn kìa, cẩn thận.”

Ở đó còn có một cái bóng màu xám mơ mơ hồ hồ, ẩn trong bóng tối, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nhận ra.

Tôi đề phòng cầm chủy thủ trong tay, cũng khẽ nói: “Là gì vậy? Anh có thể đối phó không?”

“Không rõ nữa.” Thẩm Thiên Huy lấy một xấp giấy vàng ra, đáp: “Đi qua thử xem, gần một chút mới biết được.”

Chúng tôi cẩn thận đi về phía đó; vừa mới vào hẻm, một luồng khí lạnh lập tức ập vào mặt tôi. Bóng người đang đi vòng vòng ở chỗ đó đúng là Huyền Kỳ, ánh mắt cậu đờ đẫn nhìn chằm chằm dưới chân, cứ như một con lừa đang kéo xe.

Quỷ Đả Tường*? Không đúng, trên người cậu có bùa hộ mệnh, mấy yêu ma quỷ quái bình thường lẽ ra không thể đến gần.

(*Quỷ Đả Tường: Có nhiều câu chuyện về Quỷ đả tường, thường là bạn lạc đường ở một nơi hoang vắng, cố gắng tìm đường ra nhưng rốt cục vẫn quay về chỗ cũ. Người xưa cho rằng đó là do ma quỷ tác quái khiến chúng ta đi thành một vòng tròn.)

“Cứ xem thử rồi nói sau.” Thẩm Thiên Huy không giải thích được, khẽ kéo tôi một cái.

Cái bóng kia cũng không nhúc nhích, chỉ bay lơ lửng giữa không trung, tay chân đều đầy đủ, hình như là một người nào đó, nhưng không có đầu, từ bả vai trở lên đều trống không.

“Không hề cảm nhận được quỷ khí, là Hình Thiên*?” Thẩm Thiên Huy cũng phát hiện có điều gì đó không đúng, “Không đúng, không đúng.”

(*Hình Thiên hay còn gọi là Chiến thần Hình Thiên, có nhiều truyền thuyết về vị này. Thời Thượng Cổ, chiến thần Hình Thiên và Thiên Đế tranh chấp quyền lực với nhau, trong khi giao đấu, Hình Thiên bị Thiên Đế thổi bay mất cái đầu và chôn đầu ở núi Thường Dương. Hình Thiên không phục, nên dùng ngực của mình làm mắt, lấy rốn làm miệng, tay trái cầm giáo, tay phải cầm rìu, quyết tâm chiến đấu tiếp với Thiên Đế. Nói chung đây là một vị Chiến thần không đầu, có truyền thuyết còn cho rằng Hình Thiên chính là cha đẻ của anh hùng Hậu Nghệ đã bắn hạ chín mặt trời đó :3)

Lúc này Huyền Kỳ càng đi vòng quanh với tốc độ nhanh hơn, hơn nữa là càng lúc càng nhanh, vẻ mặt vốn không có biểu cảm gì lúc này đã trở nên lo lắng sợ hãi, không thể đợi thêm được nữa, nhìn dáng vẻ của cậu, nếu không đi đến sức cùng lực kiệt chắc sẽ không dừng lại đâu.

Tôi thầm nắm chặt chủy thủ, thừa dịp Thẩm Thiên Huy đang tập trung nhìn phía trước, đột nhiên cố sức, phóng về phía cái bóng kia.

“Thanh Loan!” Tôi nghe thấy tiếng Thẩm Thiên Huy ở đằng sau quát to.

Sau đó, không hề có bất cứ dấu hiệu gì, cũng không có bất cứ âm thanh gì, lúc tôi vừa đến, cái bóng kia đột nhiên biến mất.

Tôi vội dừng bước, sững sờ giơ chủy thủ đứng yên tại chỗ, không biết làm sao.

“Quá nguy hiểm, lần sau không được như vậy nữa.” Thẩm Thiên Huy từ đằng sau chạy đến nói.

Còn Huyền Kỳ, khi bóng dáng kia biến mất, thì thở phào một hơi, sau đó ngã xuống đất.

“Trời ạ, mệt chết tôi.” Cậu nói.

“Cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào, trời tối mù mịt lại chạy loạn xạ khắp nơi, không muốn sống nữa phải không?” Nghe cậu lên tiếng, lòng tôi lập tức nhẹ nhõm, sau đó liền rống to.

Huyền Kỳ mờ mịt nhìn chúng tôi, chớp mắt hai cái: “Sao hai người đến đây? Thật là quỷ quái, em đi mệt chết rồi lại hình như gặp phải Quỷ Đả Tường, được rồi, em mắng hai câu là xong ngay.”

“Lúc thấy em, em đang đi vòng vòng tại chỗ, chả thấy em mắng mỏ ai cả.” Tôi lườm cậu một cái, kéo cậu lên.

Huyền Kỳ “A” một tiếng, nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Thiên Huy.

Thẩm Thiên Huy gật đầu: “Đúng vậy, Thanh Loan thừa dịp tôi không để ý mà xông qua, mới có thể đuổi thứ kia đi.”

“Ồ, không ngờ chị lợi hại dữ vậy.” Huyền Kỳ vỗ vỗ vai tôi hai cái, cười nói: “Có phải múa một bộ Độc Cô Cửu Kiếm rồi đánh cho lệ quỷ kia hồn bay phách tán không?”

“Không có.” Tôi xoay người đi về, cơn giận còn chưa tan, không muốn giải thích nhiều.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Huyền Kỳ vừa đi vừa hỏi Thẩm Thiên Huy.

Thẩm Thiên Huy cười cười: “Thanh Loan cũng chỉ vừa mới xông qua, thứ kia đã biến mất, có lẽ là sợ chủy thủ trong tay cô ấy.”

Trên đường trở về, Huyền Kỳ vẫn bất mãn lầm bầm, nói cái gì mà sao chỉ sợ chủy thủ mà lại không sợ Phật châu ngọc, đùa bỡn cậu như thế, cậu nghĩ có lẽ là có liên quan đến răng của Thiên Cẩu, chút nữa gặp Tham Lang phải nhổ một cái răng của anh ta, xâu vào Phật châu…

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, vừa về đến cửa nhà, chúng tôi đã thấy Tham Lang. Huyền Kỳ không nói tiếng nào, lập tức chạy đến đòi răng, Tham Lang không hiểu gì, nghĩ là cậu đang nói giỡn, bảo không có răng, móng tay hay tóc thì có, muốn lấy thì lấy.

Huyền Kỳ không khách khí, bứt một dúm tóc của anh ta, đau đến mức khiến Tham Lang dậm chân, mới nhớ đến hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

“Thế nhưng chủy thủ của Thanh Loan vẫn chưa chạm phải thứ kia đúng không?” Nghe xong chuyện, Tham Lang lại nhớ ra điều gì.

“Anh uy lực vô song, danh tiếng vang xa.” Huyền Kỳ cầm dúm tóc tâng bốc anh ta “Yêu ma quỷ quái chỉ cần thấy răng của anh là chạy trối chết ngay.”

Lời này khiến Tham Lang vô cùng thoải mái, không truy cứu chuyện ban nãy nữa, hỏi kĩ xem ban nãy đã xảy ra chuyện gì.

Dù tôi và Thẩm Thiên Huy không nhắc đến cái bóng kia nhưng vẫn khẩn trương mất mấy ngày. Lúc đó đúng lúc Vu Dương không có ở đâu, lại không tìm được người để thương lượng, sau này không thấy xảy ra chuyện gì, đành dứt khoát ghi công cho cái răng của Tham Lang. Còn về “Hình Thiên” mà Thẩm Thiên Huy nhắc đến, giờ tôi cũng đã biết, vị này tranh đoạt với Thiên Đế, mặc dù bại nhưng vẫn chiến đấu không ngừng, không bao giờ khuất phục, có lẽ sẽ không xuất hiện dưới hình tượng thảm đạm như thế, càng không làm mấy trò xiếc như Quỷ Đả Tường.

Thời gian yên bình trôi qua rất nhanh, thoắt một cái đã đến cuối tháng năm, một mùa hè nữa lại đến.

Tôi cứ nghĩ rằng chuyện này cứ thế qua đi, không ngờ, lúc Huyền Kỳ đang nằm trong phòng lướt web trường thì bỗng nhiên kêu lên: “Thanh Loan, mau đến xem, mau đến xem.”

Bởi vì còn hơn nửa tháng nữa là đến ngày thi, tôi đang đọc sách vô cùng chăm chú vì vậy nghe tiếng cậu gọi, tôi không khỏi mất kiên nhẫn, không thèm để ý.

“Sự kiện thần bí, tại một phòng ngủ có người thấy quỷ không đầu.” Huyền Kỳ không thuận theo mà nhất định phải thu hút được sự chú ý của tôi.

Lần này cậu thành công rồi… Tôi vừa nghe được ba chữ “Quỷ không đầu” kia, lòng tôi lập tức cuồng loạn, nhớ đến cái bóng màu xám mà tôi đã nhìn thấy vào đêm Thanh Minh.

Thẩm Thiên Huy đang dùng máy tính vừa nghe nói thế cũng ngẩng đầu lên, nhìn tôi một cái, chúng tôi một trước một sau đi vào phòng Huyền Kỳ.

“Hai người nhìn này.” Huyền Kỳ chỉ vào màn hình nói.

Bài post rất ngắn, nội dung cũng rất đơn giản, chỉ kể lại là buổi tối đi tiểu đêm, ngay chỗ thùng rác trong nhà vệ sinh nhìn thấy một bóng ma mờ mờ không đầu, bên dưới cũng có vài cái bình luận, phần lớn đều cho rằng người này bịa chuyện, nói nhảm hoặc bị hoa mắt, nhưng lại có người khẳng định, người này cũng nhìn thấy, kéo xuống dưới, tìm được bình luận của một người khác, hấp dẫn sự chú ý của tôi.

Người này nói, có mấy bạn sinh viên kết bạn đi du lịch, một người trong số đó mất tích trên đường đi, đến nay đã hai tháng nhưng vẫn không rõ tung tích, người đó còn post kèm theo một tấm hình của một chàng trai. Nơi bọn họ du lịch, không ngờ lại chính là thôn mà bác cả đang ở.

“Hả?” Huyền Kỳ cũng chú ý đến điểm này, kề sát mặt vào nhìn: “Hổ Sơn? Không phải chỗ của bác cả à?”

Tôi ngồi thẳng dậy, lại nhìn Thẩm Thiên Huy một cái, mơ hồ cảm thấy không ổn.

Đúng lúc này, chuông điện thoại lại hiếm hoi vang lên.

“Thanh Loan hả, dạo này các con khỏe không?” Sau khi bắt máy, bên tai là tiếng nói của bác cả, “Sắp thi rồi à? Con xem đi, đầu tháng tám là một năm ngày giỗ của ông nội con rồi. Hai ngày trước Mễ trưởng lão có nhắc với bác, bảo các con về đây, ông ấy muốn cúng bái hành lễ, siêu độ cho ông nội con. Ồ đúng rồi, ông còn dặn, hai bạn họ lần trước đi cùng con cũng đi theo luôn nhé. Diệu Diệu còn ở đó không? Cũng mang nó đến đi.”

Tôi sửng sốt, nghĩ thầm ông cố gọi chúng tôi về, có phải là do đã phát hiện điều gì không, tôi liền thuận miệng đồng ý, sau đó lại nghĩ đến bình luận của người ban nãy, không nhịn được hỏi: “Bác cả, khoảng hơn một tháng trước, chỗ bác chó phải có mấy học sinh đến du lịch không?”

Ai ngờ, bác cả vừa nghe thấy thế thì liền oán trách: “Chỗ bác, vừa qua mùa xuân đã bắt đầu không có ngày yên tĩnh, người đi du lịch cứ kéo đến nườm nượp, toàn là sinh viên đại học, mọi người đều đòi xông lên núi khám phá, bọn bác cũng không rõ nữa, hỏi mấy người đó rốt cuộc muốn gì, hóa ra bọn họ nghe người ta đồn trong thôn này có chuyện lạ nên nhất định phải lên núi xem thử, tham quan thám hiểm.