Cửu Biện Liên

Quyển 10 - Chương 17: Hóa ra là một cái gối thêu hoa*




(*gối thêu hoa: ý chỉ những người chỉ có vẻ ngoài mà không có đầu óc)

Quả nhiên, sắc mặt Du Huyên dần trầm xuống: “Không thể nào, cậu gạt tôi, đúng là đồ loài người vô sỉ, dám can đảm gạt tôi! Vu Dương sao có thể là ân nhân cứu mạng của Lưu Hà được, Lưu Hà yêu tôi như vậy, nhất định là bị Vu Dương dùng yêu thuật mê hoặc, nhất định là như vậy!”

Nói đến đây, anh ta dường như vô cùng tức giận, đột nhiên bay lên trời.

Lúc này mới nhìn rõ, hóa ra anh ta đang đi chân trần, mà đôi chân này đang dần có sự thay đổi, đầu tiên là chụm lại với nhau, sau đó dần tách ra thành bốn ngón chân, trên mỗi ngón chân đều có móng vuốt thật dài và bén nhọn như móng chim ưng.

“Mấy tên lừa gạt này, chịu chết đi!” Anh ta hét lớn một tiếng, hai tay giang ra hai bên, thành một đôi cánh khổng lồ.

“Mau tìm chỗ trốn.” Thẩm Thiên Huy biết mình đáng không lại, nhìn khắp nơi muốn tìm chỗ trú thân.

Thế nhưng lúc này chúng tôi đang đứng nơi bãi đất trống trước động của Hề Nang, xung quanh ngoài mấy bụi trúc cao ngất ra, ngay cả một tảng đá cũng không nhìn thấy, không hề có chỗ để núp.

“Vào rừng đi.” Thẩm Thiên Huy cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ về rừng trúc cách đó không xa.

Cùng lúc đó, Du Huyên hét lớn một tiếng rồi đáp xuống, Thẩm Thiên Huy đẩy mạnh chúng tôi ra một bên, bản thân anh ta cũng lăn mấy vòng, nhưng cuối cùng vẫn bị móng vuốt của Du Huyên bắt được, may mắn là quần áo chỉ bị rách hai chỗ, trên lưng cũng chỉ có một vết thương nhỏ, thoạt nhìn không nghiêm trọng lắm.

“Chạy mau chạy mau.” Anh ta lăn thêm một vòng nữa rồi giục chúng tôi mau chạy vào rừng trúc.

Du Huyên quanh quẩn trên không trung vài vòng, thấy tầm nhìn đều bị lá trúc che chắn thì vung cánh lên, chém ngang một gốc cây trúc.

Huyền Kỳ quay đầu lại nhìn, sợ hết hồn: “Ôi má ơi, nếu ban nãy anh ta chém lên người tôi thì chắt đứt đôi rồi.”

Lúc này, từ trên không bỗng có thứ rơi xuống, rơi ngay vào vị trí giữa chúng tôi và Du huyên, khiến hai bên đều hết hồn.

“Tiểu Hồng!” Du Huyên kịp phản ứng, quát to một tiếng rồi nhào tới.

Thứ vừa rơi xuống kia chính là Kì Tước lông vũ xù xì, nó hoàn toàn đã mất đi thần thái ban đầu, cổ mềm nhũn cụp xuống, hiển nhiên là đã chết.

Du Huyên run rẩy vuốt ve đầu Kì Tước, có vẻ vô cùng đau đớn.

Vu Dương từ từ đáp xuống, roi Ô Vũ vẫn đang nắm chặt trong tay, trên lưng là đôi cánh đen nhánh.

“Anh…anh….mọc cánh rồi!” Lần này mọi người đều thấy được đôi csnh cảu anh, Huyền Kỳ kinh ngạc đến mức nói cà lăm.

Vu Dương nhàn nhạt nhìn chúng tôi, cũng không giải thích nhiều, hai chân khẽ đáp lên đất, nói với Du Huyên: “Tôi nhớ, anh đã từng theo Lưu Hà đến tìm tôi một lần, không nói câu nào, đòi đánh với tôi một trận, lúc ấy, hình như cũng dùng con Kì Tước này đúng không? Lâu rồi không gặp, nó cũng đã tiến bộ không ít, còn anh thì sao?”

“Trả Tiểu Hồng lại cho tôi!” Giọng Du Huyên hơi nức nở, vung cánh muốn xông lên nhưng thoạt nhìn chẳng ra chiêu thức gì.

Vu Dương thoải mái tránh né, cánh từ từ biến mất: “Có vẻ anh cũng khá tâm đắc với việc nuôi vật nuôi, lại có thể dạy Đào Khuyển thuật Di Hình, chỉ là, mê muội mất cả ý chí như vậy, coi như bỏ phí rồi.”

“Không cần anh lo!” Du Huyên hoàn toàn khóc thành tiếng, móng vuốt vung qua lại mấy cái, muốn nhào đến.

Mấy người chúng tôi thấy thế thì hai mặt nhìn nhau, coi như rốt cuộc hiểu rõ, tại sao Lưu Hà lại không thích tên xinh đẹp này.

“Anh ta…anh ta cũng quá vô dụng rồi.” Huyền Kỳ dở khóc dở cười “Lẽ nào ban nãy chỉ là phô trương thanh thế thôi ư, tên người chim này không bằng cả mấy con vật nuôi của mình.”

“Cũng không hẳn.” Thẩm Thiên Huy cười cười “So với chúng ta, tất nhiên anh ta rất lợi hại, nhưng so với Vu Dương, thì vẫn còn kém một chút.”

“E là cái sự kém này không chỉ dừng ở chỗ “một chút” đâu” Tôi nhìn hai người đánh nhau, cảm thấy vốn không cùng một đẳng cấp.

“Ủa, náo nhiệt vậy, có chuyện gì?” Bỗng nhiên Tham Lang mang theo đầu dính đầy lá cây xuất hiện, trên người vẫn còn thân giáp chưa biến mất.

“Anh đánh nhau với Quỷ Ẩn à?” Tôi hỏi anh ta.

Anh ta lắc đầu: “Không, tên kia lúc lên trời lúc xuống đất, lúc leo lên cây, lúc lại chui vào động, nhưng lại cứ không chịu dừng lại để đánh nhau.”

Sau đó lại nhìn Kì Tước dưới chân, “ơ” một tiếng, rồi lại nhìn về phía Vu Dương: “Tên người chim đó là Du Huyên à? Con gà tây này là của ai? Của hắn ta luôn à?”

“Ừm.” Huyền Kỳ gật mạnh đầu, lại bắt đầu nhiều chuyện: “Hóa ra, Du Huyên không hề biết thứ Lưu Hà luyện là cấm thuật, anh ta chỉ biết, ột khi Lưu Hà luyện thành thì có thể giết Vu Dương, lại có thể khiến Lưu Hà luôn hết lòng với mình, biết ơn mình, anh nói xem, có gian xảo không hả?”

Tham Lang khinh thường cười khẩy: “Tên mặt trắng này, đánh không lại thì nghĩ ra cái cách thất đức này, nuôi thú nuôi à, không phải Đào Khuyển thì là Kì Tước, toàn mấy thứ thất đức. Lưu Hà cũng vậy, người thân cận với cô ta như thế mà có nuôi hay không cô ta cũng chẳng biết. Này, Vu Dương, nhanh lên, đừng có mải đánh nữa, trói lại đây, chúng ta còn phải vào động của Hề Nang.”

Vu Dương quay đầu, thấy Tham Lang bình yên vô sự trở về, cũng không nói gì, đánh một phát, Du Huyên đã ngã úp sấp trên đất.

Du Huyên ngã lăn ra đất, vừa khôi phục thành hình người đã bị Vu Dương dùng roi trói lại thật chặt.

Tham Lang thấy cuộc chiến đã kiến thúc, mới đi đến chỗ thi thể của Kì Tước, nhấc nó lên, phủi phủi bùn đất bên trên: “Nếu không, tí nữa rửa sạch sẽ mang về nướng ăn?”

Tôi, Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy đều không nói gì, chỉ có Diệu Diệu là đang nghiêm trang suy nghĩ xem phải làm thế nào cho ngon.

Tham Lang bĩu môi, muốn quẳng đi mà lại không nỡ, vừa hay thấy Vu Dương và Du Huyên đến, liên như nhớ ra cái gì, đá Du Huyên một phát nói: “Này, con giun Quỷ Ẩn kia đâu? Có phải là đồng bọn của anh không hả?”

Du Huyên đau đến hít một hơi lạnh, bình tĩnh một lúc mới nói: “Đi từ lâu rồi, vết thương của cô ta còn chưa khỏe, chỉ đến giúp tôi dụ anh đi thôi.”

Tham Lang nghe vậy, giơ tay tát Du Huyên một cái: “Tên mặt trắng kia, hại ông đây nhảy lên nhảy xuống sau mông con giun kia, lại còn dùng gà lửa đối phó với Vu Dương, để mình có thể ra vẻ ta đây trước mặt mấy con người này và mèo yêu nhỏ này đúng không hả?”

“Đừng đánh mặt tôi.” Trên mặt Du Huyên lập tức xuất hiện dấu năm ngón tay “Muốn chém muốn giết tùy các ngừơi.”

Tham Lang xấu xa cười hắc hắc, vươn móng vuốt, quơ qua quơ lại trước mắt Du Huyên: “Thấy không? Thức thời một chút cho tôi, đừng có làm cái gì dại dột, nếu không, tôi sẽ khắc hoa lên mặt anh.”

Không ngờ mấy câu này lại có tác dụng, vẻ mặt Du Huyên lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ, hơi chần chờ một lúc, rồi gật đầu.

“Biến thái!” Tham Lang đứng thẳng người, đá một đá “Nhanh lên đi, rút lại mấy cái cơ quan với kết giới trong động đi.”

“Trên cửa động có một tấm phù, để một người đi lấy, kết giới tự nhiên sẽ rút.” Du Huyên nói “Cơ quan thì chưa được bố trí tốt, đi bằng lối đi phía trên có thể thấy ông già kia và Bạch Hổ.”

Vẫn chưa bố trí tốt? Tôi và Huyền Kỳ nhìn nhau, nhớ đến khi nãy Thẩm Thiên Huy cẩn thận như thế liền cảm thấy chuyện này sao lại trở nên vớ vẩn như vậy.

Vu Dương đứng trước cửa động, đẩy Du Huyên đi về phía trước: “Đầu tiên rút kết giới đi.”

“Tôi đi cho.” Thẩm Thiên Huy nói rồi đi đến chỗ cửa động, bước chân lên một gò đất, một lát sau khi đã xác định được vị trí thì đào mấy cái, quả nhiên đào được một cái phù chú, Thẩm Thiên Huy siết chặt nó trong tay một lát thì đã bị tan thành cát bụi, bay theo gió.

Vu Dương đẩy Du Huyên về phía trước: “Anh đi dẫn đường.”

Chúng tôi đều biết anh muốn dùng Du Huyên làm bia đỡ đạn, tránh chuyện bị lừa, vì vậy liền xếp thành hàng đi sau lưng anh, Thẩm Thiên Huy đi chính giữa, đốt một tờ giấy vàng làm đuốt, Tham Lang đi ở cuối cùng, còn lưu luyến kéo theo “gà nướng” của mình.

Có ánh sáng chiếu rọi nên tình hình trong động cũng trở nên rõ ràng hơn, vừa đi vào liền phát hiện có một ngã ba nho nhỏ, một lối đi lên, một lối chính giữa và một lối đi xuống. Nơi này sạch sẽ lạ thường, không có một mảnh xương, đi một lúc, trước mắt là cái lỗ thủng mà Tham Lang đã kéo tôi lên.

Lỗ thủng cũng không rộng lắm, người bình thường có thể nhảy qua, Huyền Kỳ nhìn xuống một cái, hỏi có phải đã gặp phải Đào Khuyển ở đây không, tôi không đáp, cũng không muốn nhớ lại, chỉ giục cậu vội đuổi theo.

Vu Dương từ từ đi tới, vô cùng đề phòng, Diệu Diệu lại rất thoải mái, còn thỉnh thoảng nhìn tới nhìn lui, nói nơi này có cơ quan, nơi kia cũng có cơ quan, đi một lúc đều bị cô ấy nhìn ra cả, nếu nó hoàn thành thật, e rằng dù Vu Dương có muốn vào cứu người cũng tốn không ít công sức.

Khoảng mười phút sau, chúng tôi đi đến một cái sảnh lớn chừng tám mươi mét vuông, trên tường, cứ một thước thì đặt một cái lỗ nhỏ đựng Huỳnh Hỏa châu, cách lối đi chừng vài mét có một cái lan can khổng lồ, bên kia lan can chính là ông cố và Bạch Hổ.

Bạch Hổ lúc này đã hiện nguyên hình, gục trên đất, nằm hơi cong người. Ông cố thì dựa trên người anh ta, hai người không có vết thương rõ ràng, chỉ như đang ngủ.

“Mở ra.” Vu Dương đẩy Du Huyên về phía trước.

Du Huyên bỗng cười hắc hắc: “Chìa khóa mất rồi. Tôi biết mèo yêu này có thể mở khóa, nhưng mở cũng vô dụng, bọn họ dã ăn Vô Ưu tán, lúc này đã ngủ say rồi.”

Nghe thấy ba chữ “Vô Ưu tán”, Vu Dương, Tham Lang và Thẩm Thiên Huy đều hơi biến sắc mặt, tôi và Huyền Kỳ dù không rõ lắm đó là thứ gì nhưng có thể xác định là thứ không tốt.

“Thuốc giải đâu?” Móng tay Tham Lang kề sát vào mặt Du Huyên.

Du Huyên co rúm người: “Quỷ Ẩn mang đi rồi.”

“Được, anh muốn mặt nở hoa chứ gì, tôi thành toàn cho.” Tham Lang ra vẻ hung ác, chuẩn bị muốn rạch mặt anh ta.

“Đợi đã đợi đã!” Du Huyên vô cùng coi trọng bề ngoài của mình: “Thuốc giải quả thật không có ở chỗ tôi, cho bọn họ ăn Vô Ưu tán cũng không phải ý của tôi mà là tên kia, đều do kẻ đó sai sử hết.”

“Ai ?” Tham Lang trừng mắt, lộ vẻ hung thần ác sát.