Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 97: 97: Xung Đột Không Ngừng





Lạc Hoài An ngồi trước bàn ăn, đập đũa lên bàn, "Không thể đổi món khác được à?"
Bác sĩ mắt kính mỉm cười xin lỗi y, "Lạc tiên sinh."
"Mấy món ăn này còn dở hơn thức ăn cho heo nữa."
"Lạc tiên sinh nghĩ quá rồi, tôi thấy nếu là thức ăn cho heo, thì chắc chắn cậu sẽ không ăn được đâu." Bác sĩ mắt kính không nóng không lạnh nói.

Lạc Hoài An ở chung với tên bốn mắt này được mấy ngày, cũng đã hiểu được tính của người này, tên này như cục đất sét, muốn niết thế nào thì niết, rà qua rà lại đến thế nào thì người này vẫn không thấy xi nhê gì, ngược lại mình còn mang thêm cục tức vào bụng.

Tiêu Sở đi ra từ trong phòng, "Sao không ăn cơm?"
Lạc Hoài An nhìn mặt Tiêu Sở, không nói lời nào.

Hắn sờ sờ mặt mình, "Trên mặt anh dính gì hả?"
Lạc Hoài An lắc đầu, "Không có! Chỉ là có một thứ không nên có thôi."
"Thứ gì?" Tiêu Sở thuận miệng hỏi.

"Quầng thâm mắt!" Y không tim không phổi nói, "Không có cái đó thì sao biết được anh không chịu lo cho cái thân của mình."
Tiêu Sở nhếch môi, không nói lời nào nhìn Lạc Hoài An, y liếc nhìn Tiêu Sở, "Đừng nhìn tôi như vậy, trên mặt tôi không có đâu, tôi cũng chỉ là tên buôn bán nhỏ, không cần phải liều mạng mình như thế."
Tiêu Sở cúi đầu, "Dạo này trong công ty không có chuyện gì lớn, bản thân anh nuôi một đám người cũng không phải để họ ăn không ngồi rồi."
Lạc Hoài An chống cằm, "Làm ông chủ lớn sướng thật, chỉ cần mở miệng nói thôi cũng đủ khiến người khác sống không bằng chết."
Tiêu Sở nhìn Lạc Hoài An, cúi đầu nói: "Em cũng làm ông chủ mà."

Lạc Hoài An "Xùy" một cái, than thở nói: "Tôi tính là ông chủ gì chứ? Sao có thể so được với anh? Tôi làm ông chủ cả ngày cực khổ muốn chết, lại còn bị cả đám lười biếng kia tính kế ức hϊếp, thật là đáng thương biết bao!"
Tiêu Sở, người làm công cho Lạc Hoài An được vài ngày, nhìn y đầy vẻ không tin.

Lạc Hoài An vuốt vuốt tóc, mới nhận ra mình nói hơi quá, "Đúng rồi, quán của tôi sao rồi? Quán của tôi sao rồi hả?"
Tiêu Sở nhìn Lạc Hoài An, trấn an nói: "Quán của em không có gì hết, anh tạm thời đóng cửa quán rồi."
"Đóng cửa?! Đó là quán của tôi, anh có quyền gì mà dám đóng cửa?" Lạc Hoài An giận dữ hét lên.

Tiêu Sở nghiến răng, "Anh muốn đóng thì đóng, em cũng không nhìn lại quán em mở là loại quán gì, khách tới đó là hạng người gì, đủ mọi hạng người, chẳng lẽ trêu chọc đến mấy người đó em thấy vui lắm sao?"
Nghĩ đến Trác Hạo Hi, lại nghĩ tới Mạc Ninh Viễn, hắn lại cảm thấy ghen tị, Lạc Hoài An đối xử với mọi người đều vui vẻ dịu dàng, thậm chí đối với mấy nhân viên trong quán cũng không keo kiệt vui vẻ với họ, nhưng chỉ khi đối mặt với hắn, là y lại luôn trở nên lạnh nhạt vô cùng.

Lạc Hoài An cười giễu, "Anh nói đúng, tôi thấy rất vui, tôi vui vậy đó, anh dám có ý kiến?! Mà anh dựa vào đâu mà dám coi thường quán của tôi?! Quán của tôi chẳng ra sao cả? Anh cũng không nhìn lại công ty của anh là cái thứ gì, buôn lậu súng đạn, buôn bán hàng trắng, gϊếŧ người phóng hỏa, còn cái gì mà mấy người không làm được đâu, anh còn không biết xấu hổ mà dám nói tôi."
Tiêu Sở đập bàn, chén bát trên bàn vang lên tiếng va chạm thanh thúy, "Em đừng có nói bậy, anh đã không làm những thứ đó nữa rồi, bây giờ là làm ăn đàng hoàng."
Lạc Hoài An khoanh tay, khẽ bật cười, kiêu ngạo nhìn hắn, "Đừng cho là tôi không biết anh đang nghĩ gì.

Chẳng phải anh cho người ta sờ mông đến nỗi câm nín luôn à? Anh tưởng mông của anh ngon tới đâu? Có cho tôi sờ tôi cũng chả thèm, có người chịu sờ anh, thì anh nên thầm cười trộm đi."
Trong phòng ăn yên lặng như tờ, bác sĩ mắt kính hé mở miệng, trên khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin.

Gương mặt Tiêu Sở đỏ lựng nhìn Lạc Hoài An đang nổi cơn giận, rồi xoay qua nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bác sĩ mắt kính, khiến hắn lại càng thấy tức giận hơn.


Lạc Hoài An ngồi thẳng lưng, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, hình như y lỡ nói quá rồi! Thấy vẻ mặt Tiêu Sở tràn đầy sát khí, y lập tức quay mặt sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt của hắn.

Tiêu Sở khẽ hừ lạnh, trong phòng ăn lại yên tĩnh trở lại, rồi đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, hắn bước ra mở cửa thì phát hiện là Tịch Vân.

Tịch Vân xấu hổ mỉm cười với hắn, sắc mặt ửng đỏ, "Anh Tiêu Sở."
Tiêu Sở biết Tịch Vân vì chuyện ngày đó thổ lộ bị từ chối, nên mới thấy xấu hổ như thế, hắn cũng sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, dù sao, sau khi Tịch Vân bị hắn từ chối, thì trông cậu như trút được gánh nặng vậy.

Hắn cười nhạt, "Sao em lại tới đây?"
Tịch Vân cúi đầu, "Em nghe lén ba với mẹ em nói chuyện với nhau, bọn họ nói Lạc tiên sinh là anh trai của em, nhất thời kích động nên em chạy đến đây."
Lạc Hoài An đi ra từ trong phòng ăn, nghe được câu nói của Tịch Vân, mà mặt sượng ngắt, "Tôi nghĩ chắc cậu nghe lầm rồi, ba mẹ tôi đã mất từ lâu, cỏ trên mộ phần đã cao đến nửa người, sao cậu lại cho rằng cậu là em trai của tôi chứ? Chẳng lẽ cậu muốn theo tôi ra mộ phần cúng kiến ba mẹ tôi?"
Tiêu Sở nhìn Tịch Vân như bị dọa sợ, rồi lại nhìn mặt mũi sát khí nặng nề của Lạc Hoài An, đột nhiên cảm thấy mình thật vô nhân tính.

Hắn thấy ánh mắt đau lòng của Tịch Vân thì khẽ thở dài, "Anh nghĩ chắc em nghe lầm rồi Tịch Vân, An An là cô nhi, không phải là anh trai của em đâu, anh nghĩ cha mẹ của em đang nói An An giống anh trai của em thôi."
Tịch Vân cắn môi, do dự nói: "Nhưng mà..."
Lạc Hoài An lười nhác nhìn Tiêu Sở dỗ dành đứa trẻ, "Hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi, tôi đi ngủ đây."
Tiêu Sở xoay người lại, nghiêm khắc nói: "Ăn cơm xong rồi đi."
Lạc Hoài An nhìn thái độ của hắn, đột nhiên bản thân cảm thấy sờ sợ, "Tôi ăn không vô."
Tiêu Sở sầm mặt, siết chặt tay nói: "Không ăn cũng được, lát nữa anh kêu người tiêm dinh dưỡng cho em, tiêm mũi đó có hơi khó chịu, em cố gắng chịu đựng là được."

Lạc Hoài An đen mặt, "Anh dám uy hϊếp tôi?"
Hắn quay mặt sang chỗ khác, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, Tịch Vân nhìn hắn, rồi lại nhìn y, "Anh Tiêu Sở, Lạc tiên sinh không muốn ăn thì thôi, cũng đâu phải là..."
"Không được!" Tiêu Sở dứt khoát ngắt lời của Tịch Vân, "Có lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai, không thể cho qua được."
Lạc Hoài An hung hăng hít vài hơi, không nói một lời ngồi lên bàn bắt đầu ăn.

Tiêu Sở nhìn bộ dạng tức giận của y mà tự nhiên lại cảm thấy thật buồn cười.

Thấy bầu không khí hơi bị căng thẳng, Tịch Vân mở miệng nói: "Trước khi em vào đây, hai người đang nói chuyện gì vậy?!"
Bác sĩ mắt kính quay lại, buồn cười nhìn cậu.

Lạc Hoài An đang ăn cơm, bên miệng kéo lên một nụ cười, "Trước khi cậu vào đây à?!" Trước khi vào đây, bọn họ đang nói tới chuyện Tiêu Sở bị người ta sờ mông nhỉ?
"Dạ đúng rồi!" Nghe được Lạc Hoài An nói tiếp, Tịch Vân bỗng cảm thấy vui khôn xiết, có những lúc, lại tự dưng có cảm tình với người khác, cậu cũng không biết tại sao mình lại thích Lạc Hoài An đến vậy.

Ánh mắt y trở nên nham hiểm "Bọn tôi đang nói tới chuyện anh Tiêu Sở của cậu bị người ta thả dê trong quán bar, xong hắn toát ra khí lạnh, mà người kia lại dửng dưng không sợ bị lạnh đến đông cứng luôn, ha ha ha..."
Tịch Vân nhìn Tiêu Sở thở hổn hển, thì khoát tay: "Thật ra luôn có rất nhiều người thích anh Tiêu Sở ấy ạ."
"Vậy hả?! Vậy cậu cũng thích hắn sao?" Lạc Hoài An nghiêng đầu hỏi.

Tịch Vân cúi đầu, mặt mày đỏ bừng, "Em không có loại tình cảm đó với anh Tiêu Sở."
Lạc Hoài An nhún vai, "Yên tâm đi, tình cảm còn bồi đắp từ từ được mà, cậu thấy như tôi không thích ăn ngũ cốc vậy, dù sau này có ăn nhiều đi nữa thì tôi vẫn không thích ăn, nhưng còn cách gì nữa đâu, lúc nên ăn thì cũng phải ăn mà thôi."
Tịch Vân chớp mắt, khó hiểu nhìn Lạc Hoài An.

Y bất đắc dĩ thầm thở dài, trẻ con đúng là trẻ con, luôn cần mình phải giải thích rõ ràng mới được, "Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, cho dù không thích thì vẫn phải tìm người để gả, cho nên chuyện ăn uống cũng vậy, có cái gì thì ăn cái đó, thà rằng chịu như thế còn hơn bị chết đói!"

Tịch Vân suy nghĩ rồi gật gật đầu, "Anh Tiêu Sở nói với em là anh ấy thích anh, vậy Lạc tiên sinh không còn lựa chọn nào khác, là phải gả cho anh Tiêu Sở rồi."
Lạc Hoài An nhíu mày, "Tôi đường đường trời sinh quyến rũ, sao có thể nghèo khổ tới nổi gả cho anh Tiêu Sở của cậu chứ?"
"Anh Tiêu Sở thực sự rất tốt mà." Tịch Vân nhỏ giọng cãi lại.

Lạc Hoài An cười cợt, "Tốt, tốt lắm, nên rất xứng với cậu đó."
Khuôn mặt Tịch Vân đỏ lựng, "Em không có ý đó."
Lạc Hoài An lười nhác tiếp tục ăn cơm, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, "Tiêu Sở, anh đóng cửa quán của tôi, vậy nhân viên trong quán thì sao?"
"Anh cho nghỉ hết rồi." Tiêu Sở nói.

Y đập bàn một cái "Rầm, "Anh có quyền gì mà dám cho nghỉ là nghỉ hả? Lỡ như bọn họ không tìm được việc thì sao?"
"Anh phát cho họ 5 tháng tiền lương rồi." Tiêu Sở nói.

Lạc Hoài An khẽ gật đầu, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai: "Này Tiêu Sở, sao anh biết tiền lương của bọn họ mỗi tháng bao nhiêu?"
"Dương Tuyết nói với anh, em cho bọn họ mỗi tháng 30 ngàn." Hắn bèn giải thích.

Lạc Hoài An hít một hơi: " Cho nên anh cho bọn họ mỗi người một 150 ngàn à?"
Tiêu Sở gật đầu: "Ừ."
Thật đúng là người có tiền mà!
"Sao vậy?" Tiêu Sở bất an hỏi.
Lạc Hoài An lắc đầu: "Cũng không có gì, chỉ là tôi nào có nhiều tiền như vậy, mỗi tháng tôi chỉ cho bọn họ có 3 ngàn thôi."
Tiêu Sở: "...".