Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 121




Nghe thấy tiếng kèn bên ngoài, Trác Hạo Hi bị giật mình đến thót tim, kéo rèm cửa ra, chỉ thấy Mộc Cẩn Hiền bước ra khỏi xe, phía sau còn có thêm ba bốn người lục tục theo sau, trong lòng cậu bỗng có linh cảm không lành. Buông rèm cửa trong tay ra, đột nhiên lại thấy bất an, cậu bèn sờ lên ngực trái, mỗi lần gặp nguy hiểm là cậu sẽ thấy rất khó chịu, Trác Hạo Hi khẽ cau mày.

Mộc Cẩn Hiền mỉm cười với Trác Hạo Hi, cậu nhìn nụ cười của Mộc Cẩn Hiền mà bị rợn hết cả người, "Anh về rồi." Cậu nói.

Mộc Cẩn Hiền cười cười, bước đến kéo tay của Trác Hạo Hi, "Ừm! Tôi về rồi, có nhớ tôi không?"

Trác Hạo Hi lắc đầu, "Không, tôi còn nhiều người để nhớ lắm, nhưng nếu anh đi tiếp 3 tháng nữa mới về, thì có khả năng là tôi sẽ nhớ anh liền đó." Trác Hạo Hi cười đùa nói.

Mộc Cẩn Hiền nhướng mày, "Có 3 tháng mà em thấy nhớ tôi rồi, tôi thật sự thấy vừa mừng vừa lo đấy!"

Trác Hạo Hi nhún vai, "Tôi chỉ nói là có khả năng thôi, chứ không chừng anh có chết ở bên ngoài, tôi cũng chẳng thèm nhớ tới anh."

Tiêu Dật nhướn mày, nghe Trác Hạo Hi nói chuyện với Mộc Cẩn Hiền, Tiêu Dật cảm thấy quan hệ của hai người này với anh họ và chị dâu nhà mình thực sự rất giống nhau, trước khi chị dâu mất trí nhớ, cũng thấy anh họ ngứa mắt nữa.

Nhớ tới anh họ nhà mình mà Tiêu Dật không khỏi thấy tức giận, chẳng phải lúc gã làm phẫu thuật cho chị dâu còn mở lòng từ bi giúp chị dâu có thể sinh con sao? Vậy mà nỡ lòng nào đuổi mình ra khỏi Tiêu gia luôn.

Nhưng gã hoàn toàn vì muốn tốt cho anh họ nhà mình thôi mà, dựa theo level si tình của ổng, nếu gã không làm như vậy, thì khó đảm bảo anh họ sẽ không tránh khỏi việc bị đoạn tử tuyệt tôn, vả lại đứa cháu của mình đáng yêu đến vậy mà, nói tóm lại ổng chính là thứ được hưởng mối ngon mà còn ra vẻ ta đây á.

"Anh ta là ai vậy?!" Trác Hạo Hi nhìn chằm chằm Tiêu Dật từ trên xuống dưới, "Người anh mới nhìn trúng hay sao? Ngoại hình cũng được đó."

Tiêu Dật trợn mắt, vội giải thích: "Trác tiên sinh, tôi là bác sĩ tư nhân mà Mộc tiên sinh mời tới đây, cậu đừng hiểu lầm." Gã chỉ lấy tiền của người ta để diệt trừ tai họa cho họ thôi, cũng tại dạo này trong tay thiếu chút tiền, nên gã mới đồng ý yêu cầu của Mộc Cẩn Hiền ấy chứ, bởi vậy nếu gã không chịu rõ ràng mọi thứ trước thì sẽ không tốt lắm.

"Anh hấp tấp vậy làm gì? Tôi cũng không hiểu lầm, cũng chẳng muốn làm gì anh." Trác Hạo Hi thờ ơ ngồi xuống.

Mộc Cẩn Hiền nhéo nhéo đầu mũi Trác Hạo Hi, "Khẩu thị tâm phi."

Trác Hạo Hi nhìn sang Mộc Cẩn Hiền, không để ý tới lời của hắn, chống cằm nghi ngờ nói: "Bác sĩ này, thật ra tôi vẫn cảm thấy tôi cần tìm bác sĩ tâm lý ấy, không biết vị tiên sinh này có phải là bác sĩ tâm lý không?" Trác Hạo Hi nhìn Tiêu Dật nói.

Tiêu Dật lắc đầu, "Tôi không phải."

Trác Hạo Hi nhìn Mộc Cẩn Hiền nói: "Vậy anh tìm bác sĩ tâm lý về đây đi, tôi thấy anh còn không mau trị, mà đợi đến sau này mới trị, thì sợ là trị không nổi đâu."

Mộc Cẩn Hiền vén tóc trên trán Trác Hạo Hi, "Không vội, trước mắt cứ giải quyết chuyện của em cho xong đi, chẳng lẽ nãy giờ em không tò mò tôi mời gã tới đây làm gì sao? Lúc trước em có nói với tôi là sợ Mộc gia đến đời của tôi sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn, sản nghiệp lớn như vậy, ngay cả người thừa kế cũng không có, tôi cảm thấy em nói rất có lý, nhưng tôi lại không thích để người khác sinh con cho tôi, nên tôi đặc biệt tìm vị bác sĩ này cho em, Hạo Hi à, Tiêu tiên sinh cũng không phải là người bình thường đâu, gã có thể làm cho đàn ông sinh con như phụ nữ, em nói xem, có phải rất thần kỳ hay không?"

Hai mắt Trác Hạo Hi mở thật to, duỗi thẳng chân đạp mạnh lên người Mộc Cẩn Hiền, "Anh bị điên hay gì? Anh muốn có con thì cứ kiếm phụ nữ mà sinh con cho anh, mắc gì phải kiếm tới tôi hả?"

"Nổi điên rồi?" Mộc Cẩn Hiền cười cười, "Tôi không có điên, Hạo Hi à, tình cảm tôi trao cho em sâu đậm đến thế, sao em lại nỡ lòng không thông cảm nỗi khổ tâm của tôi vậy? Tôi nói rồi, tôi không cần người khác sinh con cho tôi, tôi chỉ cần đứa con của mỗi chúng ta thôi, chẳng lẽ em không mong chờ nó sao Hạo Hi?"

Trác Hạo Hi bị ánh mắt sắc lẹm của Mộc Cẩn Hiền nhìn chằm chằm, trong lòng hốt hoảng, "Khổ tâm của anh liên quan gì tới tôi? Nếu thích có con như thế thì anh tự đẻ đi."

Mộc Cẩn Hiền lùi lại một khoảng, "Em nói vậy làm tim tôi lạnh lẽo lắm đó! Tôi thích có con thật, nhưng tôi lại muốn em sinh cho tôi một đứa hơn."

Trác Hạo Hi hít một hơi thật sâu, "Tim anh lạnh lẽo thì trong lòng tôi lại thấy cực kỳ ấm áp đấy, Mộc Cẩn Hiền, tôi nói cho anh biết, anh đừng mơ tới chuyện làm thế với tôi, nếu tôi mà mang thai nghiệt chủng của anh, tôi sẽ lập tức gi3t ch3t nó ngay."

Mộc Cẩn Hiền biến sắc, vung tay tát thẳng lên mặt Trác Hạo Hi, "Đê tiện."

Trác Hạo Hi ôm mặt, hai mắt trợn tròn, lạnh lùng nhìn Mộc Cẩn Hiền, hắn chậm rãi rút tay lại, "Có mang thai hay không thì chỉ có tôi có quyền quyết định, không tới lượt em quyết định đâu, tôi thích thấy em mang thai con tôi."

Trác Hạo Hi lạnh lùng trừng Mộc Cẩn Hiền, hắn cười tợn, "Em ngoan chút đi Hạo Hi, em phải nhìn cho kỹ đây là đâu, rõ ràng bây giờ em đang nằm trong tay tôi."

"Phi." Trác Hạo Hi phun Mộc Cẩn Hiền một cái.

Mộc Cẩn Hiền khinh thường cậu, "Tôi biết là em không chịu, nhưng như vậy thì sao chứ? Đây là địa bàn của tôi, em nên biết điều với tôi chút đi."

Tiêu Dật đứng một bên nhìn hai người cãi nhau, "Mộc tiên sinh, dưa hái xanh không ngọt, nếu Trác tiên sinh đã không muốn, thì tôi thấy thôi đi."

Mộc Cẩn Hiền âm trầm bước lại gần Tiêu Dật, "Tiêu tiên sinh, tôi mời cậu tới đây để phẫu thuật, chứ không phải để cậu tới đây quyết định cho tôi."

Tiêu Dật sờ lên mũi, "Tôi chỉ nói bừa vậy thôi."

Trác Hạo Hi lạnh lùng lườm hắn, "Cái tên điên này, đừng có nổi khùng với tôi."

Trác Hạo Hi cầm lấy mảnh sứ vỡ trên bàn, quăng về phía Mộc Cẩn Hiền, hắn lập tức nghiêng đầu tránh khỏi.

Mộc Cẩn Hiền siết chặt tay Trác Hạo Hi, khiến cổ tay cậu bị hằn lên vết đỏ, "Giữ sức đi, lỡ mà có mang thai, là em không còn sức chịu đựng đâu."

Tiêu Dật nhìn hai người như kẻ thù không đội trời chung, trong lòng thầm nghĩ, cũng may là An An mất trí nhớ, nếu An An mà biết mình mang thai con của anh họ, thì thật sự sẽ động trời động đất cho mà xem.

Tiêu Sở bước vào phòng tắm, nhìn thấy Lạc Hoài An đang xắn tay áo tắm cho Tiêu Manh, đứa bé ngồi trong bồn tắm không tính là lớn lắm, còn thành bồn tắm được làm rất rộng, hai tay Tiêu Manh chống lên thành bồn, hai chân nhỏ lắc qua lắc lại, làm bọt nước bị bắn tung tóe hết cả lên. Trong bồn tắm còn có một chiếc máy bay nhỏ bằng nhựa với một quả bóng nhỏ nổi trên mặt nước trông rất thú vị.

Lạc Hoài An xoa bụng Tiêu Manh để tắm rửa cho nhóc con, Tiêu Sở khoanh tay, lẳng lặng đứng phía sau nhìn hai người.

Ánh mắt Tiêu Sở dịu dàng, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhẹ, sau khi Lạc Hoài An tỉnh lại thì đã không nhớ được cái gì, nên hắn đã thuận theo đó nói với Lạc Hoài An rằng hai người bọn họ là người yêu của nhau, còn nói y từ nhỏ đã là cô nhi rồi, có lẽ vì thực sự thiếu cảm giác an toàn, có lẽ là muốn được người khác yêu thương mình, thành ra y rất dễ bị lừa, hắn nói cái gì y cũng tin, vì thế đã giúp hai người từng bước tiến lại gần nhau hơn.

Sau đó Lạc Hoài An lại có con, Tiêu Sở mới biết được lúc Tiêu Dật làm phẫu thuật cho An An đã động tay chân, mặc dù trong lòng hắn rất thích, nhưng lại lo lắng đến sức khỏe của An An, tuy sau này An An có con sẽ rất vui vẻ, cả ngày tràn ngập niềm vui, nhưng đến lúc sinh con đã xảy ra chuyện, Lạc Hoài An suýt nữa bị đau đến mất mạng, vì chuyện này mà Tiêu Sở dưới cơn nóng giận đã thẳng tay đuổi cổ Tiêu Dật ra đường.

Không ai biết, mấy năm qua hắn khổ sở bao nhiêu, nói dối được một lần thì sẽ nói dối thêm vô số lần nữa, mới khiến thời gian qua càng mỹ mãn hơn, nhưng hắn lại càng sợ mộng đẹp sẽ bị vỡ vụn, vô số lần nửa đêm giật mình tỉnh giấc, dù hắn có cầu xin thế nào thì Lạc Hoài An vẫn khăng khăng muốn đoạn tuyệt với hắn, lại còn dùng ánh mắt căm hận ấy nhìn hắn.

Lạc Hoài An xoay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Sở mà giật mình ngay tức khắc, "Anh về rồi sao không lên tiếng? Muốn hù chết em à?!"

Tiêu Sở khoanh tay, cười ha ha, "Anh thấy em đang bận, thành ra không muốn làm phiền em."

Tiêu Manh ở trong nước xoay người qua, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nhìn thấy Tiêu Sở mà nở nụ cười rạng rỡ, hai tay nhỏ đưa ra ngoài, "Cha ơi, ôm ôm!" Tiêu Manh mới 2 tuổi, nhưng lại rất thông minh, lúc ôm vào lòng cũng vô cùng mềm mại.

Lạc Hoài An nhéo nhéo má Tiêu Manh, nói với Tiêu Sở: "Anh lấy giúp em cái khăn tắm với."

Tiêu Sở nghe được Lạc Hoài An nói, vội vàng đi lấy chiếc khăn đưa tới tay y.

Lạc Hoài An bồng Tiêu Manh ra khỏi bồn tắm, Tiêu Sở cầm khăn tắm quấn quanh người nhóc, sau đó Tiêu Manh vùi mình vào trong ngực hắn rồi cười ngọt ngào.

Lạc Hoài An nhìn Tiêu Sở và Tiêu Manh mà thấy hơi ghen tị nói: "Rõ ràng toàn là em chăm sóc nó, vậy mà lại thích được anh bế hơn cả em, đúng là thằng nhóc không có lương tâm."

"Em ghen hả?!" Tiêu Sở đưa đầu qua, ánh mắt lộ ra vẻ trêu chọc. "Chỉ là con thương em thôi, biết em bế nó vất vả, vì thế lúc nhìn thấy anh mới đòi anh bế cho bằng được đó."

Lạc Hoài An xoa xoa tay, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nói cũng đúng, anh khỏe như trâu vậy, có bế nó bao lâu cũng không thấy mệt hết."

Tiêu Sở nhíu mày, cười hỏi: "Em đang khen anh à An An?"

Lạc Hoài An mỉm cười, "Vậy theo ý của anh là gì?"

Tiêu Sở nhếch miệng, "Thì là vậy đó."