Hướng Diệc Nhiên đưa Lê Cảnh Trí đến một căn nhà trọ trong nội thành.
Vừa mở cửa, vừa nói mật mã cho cô biết.
“Đây là nhà của anh sao?” Nếu quả thật là vậy thì cô ở nơi này không được thích hợp cho lắm.
Thấy vẻ mặt cảnh giác của cô, hắn nhún vai,”Đừng có suy nghĩ lung tung, tôi có rất nhiều nhà, đều lớn hơn nơi này nhiều, nơi này tôi không thường ở cho lắm, cho nên cho cô mượn ở tạm mấy ngày.”
“Thật sự có thể sao?” Hắn tại sao lại đối tốt với cô như vậy?
“Nơi này bình thường không có người ở, còn rất nhiều đồ vẫn còn mới, tôi cũng không nhớ là để đâu nữa, cô tự mình tìm mà dùng.”
Hắn nói tiếp,”Chừng nào cô có chỗ ở mới thì phải mau mau rời đi đấy, tôi không có thói quen nuôi phụ nữ bên ngoài, đặc biệt là người đã kết hôn.”
Nói xong liền nghênh ngang rời đi, đưa lưng về phía cô phất phất tay.
Cửa đóng “ầm” một tiếng, sau khi Hướng Diệc Nhiên đi khỏi, cả căn phòng cũng chỉ còn lại một mình cô.
Cô nhìn xung quanh một lần, phát hiện hắn không có lừa mình, nơi này tất cả đều trống không, trong phòng bếp cũng không có cái gì, phòng vệ sinh cũng rất sạch sẽ, mở tủ chứa đồ, có rất nhiều đồ dùng một lần. Người không biết còn cho rằng đây chỉ là một nơi để nghỉ chân một chút thôi.
Lê Cảnh Trí không có nơi nào để đi, ở nơi này bình tĩnh lại cũng tốt.
Nhưng cô suy nghĩ muốn nát cả đầu cũng không thể hiểu nổi, tại sao Lăng Ý lại đối xử với cô như thế?
Thư ký mới tới? Thay thế vị trí của Y Nghê sao? Trong lòng không khỏi bị đâm một cái.
Càng bình tĩnh, cô càng khó chịu.
Cả một căn phòng chỉ có một mình cô, trong đầu đều là hình ảnh Lăng Ý ôm hôn người phụ nữ kia.
Cô thực sự không còn cách nào khác, tìm một chút chuyện để quên đi.
Lê Cảnh Trí đến bệnh viện một chuyến thăm Giang Noãn, xác nhận Giang Tây Long không có ở đây cô mới thập thò như kẻ trộm đi vào.
Giang Noãn bị sốt cao dẫn đến viêm phổi, ở bệnh viện mấy ngày mới đỡ hơn được một chút.
Trong lòng Lê Cảnh Trí cảm thấy khó chịu, nói mọi chuyện cùng Giang Noãn.
Giang Noãn nói,”Không có ai bình thường thích cậu lại vô duyên vô cớ đi phản bội cậu cả. Lăng Ý vì cậu làm nhiều chuyện như vậy, có thể thấy hắn đối với cậu rất để ý, làm sao có khả năng nói làm là làm với cô thư ký kia được. Trong chuyện này nói không chừng là có sự hiểu lầm gì đó?”
“Hiểu lầm…”
” Cảnh Trí, cậu luôn sống lí trí hơn mình. Trong chuyện tình cảm, người khác thế nào không quan trọng, quan trọng là cảm giác của chính mình.”
“Nhưng hiện tại mình đang rất loạn không biết phải làm sao?”
“Thì đi tìm hắn mặt đối mặt chứ sao? Nếu cậu thực sự thích hắn, liền nói cho hắn biết, đem hiểu lầm mở ra. Nếu hắn thực sự bởi vì cậu cùng anh Tây Long gặp mặt nên mới cố ý làm vậy thì chứng tỏ hắn cũng yêu cậu, việc hắn ở cùng với nữ thư kí kia chỉ là do tức giận không có chuyện gì xảy ra cả. Nếu như cậu không thích hắn, vậy thì càng không phải sợ, thẳng thắn nói rõ, nếu hắn vẫn tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, thì cậu cũng không cần phải do dự gì nữa rồi. Đem trái tim mình bảo vệ lại, mãi mãi cũng không được động lòng với hắn.”
Mãi mãi không được động lòng với hắn sao?
Nhưng mà cô đã động lòng mất rồi.