Nhìn thấy trước ngực cô có dấu hôn cùng dấu tay, lửa giận trong cơ thể hắn lại một lần nữa cháy lên. Mặc kệ tối qua xảy ra chuyện gì, cô có lẽ đã cùng Giang Tây Long làm chuyện kia phải không? Hắn kéo tay cô đặt trên ngực mình, cười lạnh:”Cô đang sợ cái gì? Sợ bị hắn biết, bị hắn thấy được, sợ phá hủy hình tượng của cô trong lòng hắn sao?”
” Lăng Ý, anh đừng có mà quá đáng!”
“Quá đáng? Như vậy mà đã quá đáng. Tối hôm qua mới cùng hắn làm có một lần đã suy nghĩ vì hắn thủ thân như ngọc rồi hả?” Đừng có hòng! Cô là của hắn! Chỉ cần hắn không ly hôn, cho dù chết cô cũng phải chết bên cạnh hắn. Hắn lại dùng sức đi vào, liên tiếp va chạm không ngừng.
Lê Cảnh Trí không có chuẩn bị, chỉ cảm thấy hạ thân như bị xé rách, cô không chịu nổi, nghẹn ngào:”Không có! Không có! Không có làm… bước cuối cùng….”
Cửa sổ xe bị hé mở một ít, âm thanh ái muội truyền ra ngoài. Bước chân Giang Tây Long dừng lại, lông mày nhíu chặt. Hắn quay đầu, nhìn chiếc xe chỉ cách bản thân có hai mét, chiếc xe đang rung lên mãnh liệt, tiếng thở dốc của đàn ông cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ, chỉ là thanh âm của người phụ nữ hình như… có chút quen tai.
Giang Noãn không cam lòng, đuổi theo, theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy một chiếc xe, liếc qua biển số:”Xe này, hình như là của Lăng Ý.”
Cả người Giang Tây Long cứng đờ,”Làm sao em biết?”
“Em từng nhìn thấy Cảnh Trí đi qua chiếc xe này, nhưng mà ở đây có chút tối, không thấy rõ biển số, em cũng không chắc có phải cùng là một chiếc hay không?”
Tay Giang Tây Long siết lại thành nắm đấm, nói với Giang Noãn,”Anh để quên chìa khóa xe ở văn phòng rồi, em giúp anh đi lấy đi.”
Giang Noãn không có nghi ngờ gì, quay đầu chạy đi. Tiếng nói của hai người ngoài xe bên trong đều nghe thấy. Lê Cảnh Trí biết, Giang Tây Long chắc hẳn đã đoán ra, cho nên mới cố ý đẩy Giang Noãn đi chỗ khác. Cô có thể nhận ra trong ánh mắt của Giang Tây Long tràn ngập bi thương.
Giang Tây Long đứng im tại chỗ, nhìn chiếc xe kia chấn động không ngừng, hắn rất muốn rời khỏi nơi này thật nhanh thế nhưng hai chân như được đổ thêm keo dính làm hắn không đi được. Đó là Lê Cảnh Trí….
Có đôi lúc sự thật và trí tưởng tượng hoàn toàn đối lập với nhau. Cô gả cho Lăng Ý, khẳng định hai người đã rất nhiều lần làm chuyện nam nữ, trong lòng hắn biết rõ, nhưng hiện tại hắn vẫn rất do dự, hốt hoảng…. như một đứa trẻ bị lạc đường. Hắn đứng trong gió đêm, nhìn chiếc xe ô tô.
Trong màn đêm, hơn nữa còn có một tấm kính chắn gió màu đen dày đặc, người ngoài xe căn bản sẽ không nhìn thấy người bên trong nhưng Lê Cảnh Trí vẫn có cảm giác đôi mắt của Giang Tây Long vẫn luôn ở rất gần cô.
“Bốp..p” Lê Cảnh Trí nặng nề tát trên mặt Lăng Ý một cái, tâm tình cô đã sớm kích động, nhưng âm thanh lại bình tĩnh đến đáng sợ:” Lăng Ý, anh là tên khốn nạn!”
“Đánh tôi? Cô chỉ vì một tên Giang Tây Long mà đánh tôi?” Lăng Ý dừng lại, không dám tin nhìn người phụ nữ trước mặt. Hắn biết cô có thể vì Lê gia, vì bản thân dù có bất mãn khó chịu đến đâu cô cũng để ở trong lòng, nhưng bây giờ cô lại vì Giang Tây Long mà đánh hắn. Cô phải yêu tên khốn đó đến nhường nào? Sắc mặt cảu hắn ngày càng trở nên đáng sợ, mạnh mẽ cắn vào cổ cô, hắn dùng biện pháp trừng phạt nguyên thủy nhất trừng phạt cô.
“Buông tôi ra, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi….”
“Buông tha cho cô? Đừng hòng.”