Editor: Puck
Hoắc Nhĩ Phi nghe được một câu cuối cùng của anh, kinh hãi đến cái cằm sắp rớt xuống, ngón tay ở dưới bàn run rẩy, cố nén kích động muốn đánh người.
“Lời của anh một chút cũng không buồn cười.”
“Dĩ nhiên không buồn cười rồi, tiểu thư Phi Phi cảm thấy tôi giống như đang nói đùa sao?” Đuôi mắt hẹp dài của Thư Yến Tả chau lên.
Hoắc Nhĩ Phi cảm giác toàn thân đều đang rùng mình, người đàn ông này quả thật tiểu lý tàng đao *!
(*) tiểu lý tàng đao: bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác, tương tự miệng nam mô bụng bồ dao găm.
“Vậy tôi cũng có thể từ chối lời theo đuổi của anh, tôi cho rằng anh là một người giữ chữ tín, hóa ra là một tiểu nhân!” Hoắc Nhĩ Phi hung tợn nói.
“Từ sau khi em xuất hiện trong cuộc sống của cha con tôi trở đi, hiệp nghị đã không còn kết quả.”
“Đó là chuyện ngoài ý muốn, nếu như biết rõ Lucus là... Tôi tuyệt đối sẽ không...” Hoắc Nhĩ Phi không dám nói quá lớn tiếng, sợ Lucus trên lầu sẽ nghe thấy.
“Tuyệt đối sẽ không liếc mắt nhìn thằng bé sao? Tiểu thư Phi Phi quả thật vẫn độc ác trước sau như một.” Những lời này của Thư Yến Tả không thể nghi ngờ gõ mạnh vào trong lòng Hoắc Nhĩ Phi, cô biết anh nói tới năm năm trước lúc sinh ra Lucus.
Anh lại bổ sung tiếp một câu, “Nếu đã xảy ra ngoài ý muốn, vậy lại càng không cần thiết tuân thủ hiệp nghị.”
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy hôm nay mình đã bị rơi vào thế hạ phong, thật sự không thể nói ra vì sao thế, hơn nữa nhìn dáng vẻ của ác ma, hình như quyết tâm, dứt khoát nói ra. “Nơi này không phải Hương Cảng, chẳng lẽ anh định ép buộc.”
“Tiểu thư Phi Phi quả nhiên vẫn rất sợ tôi.” Thư Yến Tả nheo tròng mắt lại, giấu tâm tình của mình.
“Anh có chiêu gì đối phó với tôi cũng không sao cả, nhưng đừng làm tổn thương người thân và bạn bè bên cạnh tôi.”
“Không bằng, chúng ta lại ký một hiệp nghị.”
“Hiệp nghị gì?”
“Từ giờ trở đi, tôi bắt đầu theo đuổi em, một năm này, nếu như em động lòng với tôi, sẽ kết hôn với tôi; nếu như em vẫn rất chán ghét tôi, vậy tôi sẽ mang theo Lucus vĩnh viễn biến mất trong phạm vi tầm mắt của em, cuộc đời này sẽ không đặt chân tới đây.” Thư Yến Tả đang đánh cuộc một cơ hội.
Hoắc Nhĩ Phi gần như không thể tin nổi nhìn Thư Yến Tả ngồi đối diện, đây là hiệp nghị gì? “Tôi đã đính hôn.”
“Không phải em còn chưa kết hôn sao? Lại nói một năm này em không muốn thử xem, chẳng lẽ em sợ sẽ yêu tôi?”
“Làm sao có thể!” Hoắc Nhĩ Phi không hề nghĩ ngợi hủy bỏ thẳng thừng, hận anh còn không kịp, làm sao có thể yêu anh.
Mặc dù Thư Yến Tả đã sớm dự đoán trước, nhưng bị cô từ chối nhanh như vậy, trong lòng vẫn rất không thoải mái, như vậy thì chờ xem thôi!
“Thời gian một năm này có phải quá dài không, có thể là nửa năm không. Còn nữa, nếu mà tôi không yêu anh, nhất định phải hủy bỏ giấy đăng ký kết hôn.” Hoắc Nhĩ Phi trực tiếp giảm xuống nửa năm, đây tuyệt đối là con số nguy hiểm với Thư Yến Tả.
Hai người cứ mặt đối mặt như vậy nhìn một phút, ánh mắt đều không hề yếu thế.
“Được, tôi có thể đồng ý, nhưng em phải cho tôi một cơ hội cạnh tranh công bằng, lúc tôi hẹn em em không thể từ chối tôi, cũng không cần mỗi lần nhìn thấy tôi đều tỏ vẻ muốn ăn mặt tôi.”
“Phụt!” Hoắc Nhĩ Phi rất không có hình tượng phun ra, rõ ràng là nét mặt muốn giết anh, lúc nào biến thành muốn ăn mặt anh, nghe thế nào cũng thấy kỳ cục!
“Trong vòng nửa năm này, anh không thể nói cho Lucus biết tôi là mẹ thằng bé.” Những lời này ép tới đặc biệt thấp.
“Có thể, hiệp nghị bắt đầu có hiệu lực từ hôm nay trở đi.”
Hoắc Nhĩ Phi rất khó khăn gật đầu, cô không thể không đồng ý, người đàn ông này có quyền có thế, cô không thể lấy trứng chọi đá với anh, nếu anh nói lên điều kiện không tính là quá đáng này, vậy thì đồng ý thôi.
“Buổi chiều em có thể xin nghỉ nửa ngày.”
“Vì sao tôi phải xin nghỉ?”
“Vậy không xin nghỉ cũng được, tôi kêu Lucus cùng đi ra ngoài.”
“Không được.”
Mắt xếch hẹp dài của Thư Yến Tả chau lên, “Bắt, đầu, từ, hôm, nay, hoặc là, bắt đầu từ ngày mai?”
Hoắc Nhĩ Phi bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, gọi cho Âu đại ca, “Âu đại ca, buổi chiều em có chút việc, xin nghỉ nửa ngày.”
Bên kia khựng lại, “Phi Phi, em là người lớn, chuyện của mình phải xử lý cho tốt.”
“Vâng, cám ơn Âu đại ca.”
Bên kia Thư Yến Tả đã dắt Lucus xuống, Đoạn Tử Lang mặc bộ đồ thể thao màu xanh dương, nhàn nhã tự tại đi xuống, rất tự nhiên chào hỏi cô, “Mèo nhỏ, đã lâu không gặp.”
Đoạn lưu manh vẫn là đức hạnh kia, tuổi đã bao lớn rồi, còn ăn mặc sáng chói như vậy, rầu rĩ nói một câu, “Đúng là đã lâu không gặp, tôi vốn cho rằng đời này sẽ không gặp lại mấy người.”
Lucus ở bên cạnh ngoẹo đầu ngoẹo cổ mà hỏi: “Cha nuôi, sao cha gọi dì Phi Phi là mèo nhỏ?”
Đoạn Tử Lang đứng trước mặt Lucus, rất nghiêm túc nói: ‘Con không cảm thấy dáng dấp của dì Phi Phi rất giống như một con mèo nhỏ sao?”
Hoắc Nhĩ Phi nắm chặt hai quả đấm, rất muốn một quyền đấm bay Đoạn lưu manh ghê tởm này đi!
Lucus vẫn còn rất nghiêm túc nhìn cô, vẻ mặt rối rắm, “Chỗ nào giống? Dì Phi Phi dễ nhìn hơn mèo nhỏ nhiều.”
Đoạn Tử Lang nhếch miệng lên nở nụ cười khó hiểu, cưng chiều sờ đầu con trai nuôi, ý vị sâu xa nói: “Về sau Lucus sẽ biết.”
“Cha.” Bình thường trong tình huống Lucus không hiểu gì sẽ cầu cứu cha thân yêu của bé.
“Lucus đi thôi, chúng ta đi chơi.” Hoắc Nhĩ Phi thành công hấp dẫn sự chú ý của Lucus, dắt bé ra cửa, mèo nhỏ gì chứ! Đều do hai người này lấy biệt danh cho cô! Đoạn lưu manh thật đáng hận!
“Wow! Dì Phi Phi định cùng cha mang Lucus đi chơi sao?” Lucus tỏ vẻ hưng phấn, hình như không có gì vui vẻ hơn việc này đó.
“Ừ.”
“Cha, cha thật giỏi!” Lucus rất hưng phấn khen ngợi cha mình, quả nhiên cha ra tay làm gì cũng được.
Thư Yến Tả cưng chiều sờ tóc rối loạn trước trán của con trai, “Lucus vui mừng là tốt rồi.”
“Dì Phi Phi, dì có thể ôm con một chút không? Cô nói con không nặng.”
Hoắc Nhĩ Phi khom lưng ôm lấy Lucus đang tỏ vẻ mong đợi, cho dù cô và Thư ác ma đạt thành hiệp nghị như thế nào, nhất định không thể làm hại Lucus vô tội đáng yêu.
Từ nhỏ đến giờ Lucus còn chưa từng đi ra sân chơi với cha mẹ, trong lòng bé, rất tự nhiên coi dì Phi Phi trở thành mẹ ruột của mình, bé tin tưởng cha nhất định sẽ theo đuổi được mẹ, nói như vậy một nhà ba người bọn họ có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ.
Quả nhiên tổ hợp một nhà ba người này hấp dẫn rất nhiều tầm mắt người, người chugn quanh rối rít cảm thán hai vợ chồng này đúng là tuấn nam mỹ nữ, sinh ra đứa trẻ thật đáng yêu đến mức khiến cho người ta muốn niết khuôn mặt nhỏ của bé.
Một tay Lucus nắm tay dì Phi Phi, một tay nắm tay cha, đi đường vui mừng hớn hở, tâm tình đặc biệt tốt, nhìn thấy cái gì cũng muốn chơi, nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn.
Ăn kem đến dính đầy quanh mép, Hoắc Nhĩ Phi không thể không đóng vai trò mẹ, lau sạch sẽ giúp bé từng chút một.
Đi dạo sân chơi xong đi dạo công viên, có lẽ hình ảnh nhìn vô cùng ấm áp, cho đến khi Hoắc Nhĩ Phi vào trong khu rửa tay, bên cạnh có một cô gái tuổi gần bằng rất hâm mộ nói với cô: “Ông xã chị thật đẹp trai, đứa trẻ lớn lên đáng yêu như thế, một nhà ba người chị đi ra ngoài tỉ lệ quay đầu nhìn nhất định rất cao.
Động tác rửa tay của Hoắc Nhĩ Phi cứng đờ, bọn họ đứng chung một chỗ nhìn giống người một nhà như vậy sao?
Buổi tối, Lucus kiên trì phải đưa dì Phi Phi về nhà trước, sau đó sẽ trở về cùng cha.
Ngày mai nhất định phải tìm một cơ hội nói chuyện tử tế với Tuyết Luân, cô không thể làm một người phụ nữ xấu.
Sự việc đúng vừa vặn, bất động sản Sở viên đấu thầu thành công hạng mục ở Giang Tô, thân làm tổng giám đốc, Chử Tuyết Luân dĩ nhiên không thể thoái thác pải đi xử lý một số chuyện.
Mới sáng sớm anh đã gọi điện thoại cho vợ chưa cưới, nói vô cùng xin lỗi, vừa mới đính hôn lại phải đi công tác, hạng mục Giang Tô vừa mới đấu thầu thành công, đoán chừng ít nhất phải ngây ngô nửa tháng.
Hai người triền triền miên miên nói một chút lời tâm tình, rồi cúp điện thoại.
Hoắc Nhĩ Phi thầm nghĩ trong lòng: Hay là chờ anh trở lại rồi nói, hạng mục Giang Tô đó là hạng mục công ty anh tìm cách đã lâu, không thể khiến cho anh phân tâm.
Những ngày sau này, Thư Yến Tả quả nhiên triển khai tấn công tình yêu nồng nặc với cô, mỗi sáng sớm vừa đến phòng làm việc, trên bàn đều cắm một bó hoa tươi nổi tiếng kiều diễm, hoa hồng xanh, hoa hồng Bulgari, Tường Vi hồng nhạt, lan hồ điệp, Lavender, Margaret, hoa păng xê, lan cattleya, hoa Iris germanica *... ngày ngày không giống nhau, quả thật khiến các nữ đồng nghiệp khác ghen chết, ban đầu mọi người cho rằng do chồng chưa cưới Chử Tuyết Luân của cô đưa, sau lại không biết ai nói một câu, “Là Thư nhị thiếu sát vách đưa.”
(*) Hoa Margaret: Tên tiếng Pháp là Marguerite – Hoa cúc dại
Hoa lan cattley: là loài lan có vẻ đẹp và hương sắc vẹn toàn nên được gọi là hoa Hoàng hậu của các hoa, hoa có nhiều màu
Hoa Iris germanica: là một loài thực vật có hoa trong họ hoa Diên vĩ
Vì vậy, ánh mắt mọi người nhìn cô càng thêm hâm mộ, dĩ nhiên cũng không thiếu ánh mắt khinh bỉ, những thứ này đã sớm không quan trọng với Hoắc Nhĩ Phi, nhớ ngày đó khi mới tới giải trí Âu Kỳ, đã có người theo sau lưng chửi bới cô, nói cô dựa vào quan hệ bám váy, khoảng thời gian kia nếu không phải bạn tốt và bạn trai khích lệ, cô thiếu chút nữa bỏ qua, nhưng sau này cô bằng vào cố gắng của mình và thành tích mới ngồi vững vàng vị trí này, từ đó về sau, cũng không có ai dám nói xấu sau lưng cô nữa.
Chỉ có điều gần đây, những kẻ thích nói huyên thuyên lại bắt đầu rồi, cô căm hận nhìn biển hiệu bắt mắt đối diện, đều do anh làm hại.