Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 86-1: Tất nhiên lại “Gặp” (1)




Editor: Puck

Lúc Lucus tắm, điện thoại của Thư Phiến Hữu vang lên, hiện lên tiểu Tả gọi tới.

[Sao trễ vậy anh và Lucus còn chưa về? Em đang ở dưới lầu nhà anh.] Giọng Thư Yến Tả ở đầu điện thoại bên kia hơi hồi hộp.

“Tiểu Tả em đã về Hương Cảng rồi hả?” Thư Phiến Hữu đột nhiên ý thức được nếu tiểu Tả biết anh dẫn Lucus ra khỏi Hương Cảng, nhất định sẽ giận dữ.

[Vâng, vừa trở về.]

“Ít ngày trước điện thoại của em và chú Đinh vẫn không gọi được, chuyện bên kia thuận lợi chứ?”

[Nơi đó quá vắng vẻ, vẫn không có tín hiệu. Rất thuận lợi.] Thư Yến Tả hiển nhiên không quen đại ca đột nhiên quan tâm như vậy.

“Vậy thì tốt, an toàn là quan trọng nhất.”

Lucus mới vừa tắm xong ra ngoài nghe thấy giọng cha, lập tức hưng phấn kêu lên: “Cha.”

Thư Phiến Hữu đưa tay ôm bé ngồi lên người mình.

“Cha, là cha sao? Lucus rất nhớ cha.”

Nghe được giọng con trai bảo bối, giọng Thư Yến Tả lập tức trở nên dịu dàng hơn nhiều.

[Cha cũng nhớ con, mấy ngày nay có ngoan ngoãn nghe lời không, có phải len lén ăn nhiều đồ ăn không tốt cho sức khỏe không?]

Lucus nghịch ngợm le lưỡi, “Cha, không phải cha phái người len lén theo con chứ.”

Mặt Thư Yến Tả không đổi sắc, [Không có.]

Mặc dù anh có phái người vụng trộm bảo vệ con trai, nhưng vừa mới trở về còn chưa kịp tìm bọn họ hỏi han, hơn nữa anh chưa nói biết được từ trong miệng bọn họ, hoàn toàn chính là anh đoán.

“Cha, mấy ngày trước sao điện thoại di động của cha lại không gọi được?”

[Bởi vì cha ở chỗ vắng vẻ, tín hiệu không tốt.]

“À, cha trở về Hương Cảng rồi sao?” Giọng Lucus nâng lên một chút.

[Ừ, Lucus ở đâu, cha đón con về nhà.]

“Cha, bây giờ con không ở Hương Cảng, ngày mai mới có thể trở về.”

[Không ở Hương Cảng? Hai người ở đâu?] Trong giọng Thư Yến Tả có mấy phần kinh ngạc, mấy phần tức giận, sao đại ca lại không thông qua đồng ý của anh, đã tự tiện đưa Lucus ra khỏi Hương Cảng!

Nghe giọng cha hơi giận dữ, Lucus liếc nhìn bác, Thư Phiến Hữu ý bảo Lucus đưa điện thoại cho mình, Lucus suy nghĩ một chút, mình vẫn nên thẳng thắn với cha thì tốt hơn.

“Cha, là như vậy, ngày thứ ba sau khi cha đi, bác phải tới thành phố L ký gia hạn hợp đồng với Âu Kỳ, con không muốn một mình ở nhà! Cho nên năn nỉ bác dẫn con cùng đi, con rất ngoan, không gây chuyện.” Lucus giả bộ đáng thương.

[Thành phố L, hai người đang ở thành phố L?] Trong lòng Thư Yến Tả nhất thời dâng lên một hình bóng nào đó nhiều năm không có tin tức, không phải nhà cô ấy ở ngay thành phố L sao?

“Cha, cha cũng đã tới thành phố L sao?” Lucus hưng phấn.

[Không có, đưa điện thoại di động cho bác của con.] Thư Yến Tả tỏ vẻ âm trầm nói.

Lucus hoảng sợ đưa di động qua, Thư Phiến Hữu sờ đầu bé, dùng ánh mắt tỏ ý không cần lo lắng.

[Bây giờ đã chín giờ, chuyến bay tối nay đi Hương Cảng chắc chắn không còn nữa, rất bất đắc dĩ cũng có thể lấy máy bay trực thăng của em.] Giọng Thư Yến Tả tuyệt đối có khí phách vương giả, không cho từ chối.

“Tiểu Tả...” Lời Thư Phiến Hữu còn chưa nói, đầu điện thoại bên kia đã truyền đến tiếng “Tút tút”.

Tiểu Tả đây là sao? Không phải chỉ mang Lucus ra ngoài chơi một chuyến thôi sao? Chẳng lẽ thành phố L có giấu diếm cái gì? Sao nó lại tức giận như vậy.

“Bác, cha nổi giận?”

“Ừ, nói để cho chúng ta về Hương Cảng trong tối nay.” Thư Phiến Hữu gật đầu cười.

“A! Cha thật bá đạo! Con còn chưa nói lời từ biệt với dì Phi Phi, dì Tuyết Nghê, chú Âu, chú Chử đâu!” Lucus chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

“Ngoan, đi thay quần áo khác, bác đặt vé máy bay trước.”

Thư Phiến Hữu gọi điện thoại đến hàng không Nam Phương, lấy thân phận khách quý VIP đặt hai vé máy bay chuyến mười một giờ tối đi Hương Cảng, sau đó hủy chuyến bay đã đặt xong của trưa mai.

Chờ anh đơn giản thu thập xong hành lý, phát hiện Lucus ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, tha thiết nhìn mình.

“Lucus, sao vậy?”

“Bác, con muốn nói lời từ biệt với mấy người dì Phi Phi.”

“Khuya lắm rồi, nếu không Lucus viết giấy để lại quầy tiếp tân, họ sẽ thấy.”

“Bác, bác thật thông minh, sao Lucus không nghĩ ra!” Lucus tràn đầy hưng phấn, xoay người chạy đi cầm giấy bút, cúi đầu xuống bàn rất nghiêm túc viết một đống chữ.

Trước khi đi, Lucus còn rất nghiêm túc dặn dò tiểu thư lễ tân không biết bao nhiêu lần, chỉ sợ cô ấy làm mất hoặc quên đưa.

Tiểu thư lễ tân đó tươi cười đồng ý nhất định sẽ chính xác không lầm giao vào tay tiểu thư Hoắc Nhĩ Phi, để Lucus yên tâm.

Cuối cùng, lúc đi, Lucus vẫn lưu luyến, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện.

Máy bay vừa hạ xuống, Lucus đưa tay nhỏ bé lên dụi mắt, “Bác, đã tới chưa?”

“Ừ, đến rồi.” Nói xong giúp Lucus cởi dây an toàn ra, cầm tay bé đi về phía cửa ra khoang hành khách.

Thư Yến Tả tự mình chạy Land Rover tới sân bay chờ con trai, quả nhiên khi Lucus nhìn thấy cha ruột mình thì tương đối hưng phấn, lập tức nhào tới, con trai làm ra hành động nhiệt tình như vậy, làm cha sao có thể không vui, dĩ nhiên tiến lên một bước ôm lấy con trai một tuần không gặp...

Lucus vui vẻ ôm cổ cha, vẫy tay nói bye bye với bác!

Ngày hôm sau khi hai người dưới anh phái đi bảo vệ con trai báo cáo tình huống liên quan thì anh rất bình tĩnh vẫy tay để bọn họ lui xuống, con trai đã bình an trở về, anh cũng không muốn truy cứu cái gì.

Giữa trưa hôm sau Hoắc Nhĩ Phi đến khách sạn, khi được báo khách đã trả phòng rời đi, trong lòng rất kinh ngạc, ngày hôm qua Lucus còn cố ý dặn dò cô nhất định phải đến tiễn bé, có lẽ Thư tổng tạm thời có chuyện phải rời đi!

“Xin hỏi cô là tiểu thư Hoắc Nhĩ Phi sao?” Tiểu thư lễ tân cười thật đẹp thật ngọt ngào.

“Đúng, xin hỏi có chuyện gì sao?”

“Có người bạn nhỏ tên Lucus dặn đi dặn lại chúng tôi nhất định phải giao tờ giấy này cho cô.”

Hoắc Nhĩ Phi nghi ngờ nhận lấy tờ giấy, khóe miệng dần nhếch lên lộ ra nụ cười ấm áp.

‘Dì Phi Phi, con và bác về Hương Cảng trước, dì nhất định không thể quên Lucus đó! Sau khi trở về con sẽ thêm MSN của dì và dì Tuyết Nghê, con hy vọng còn có thể gặp lại mọi người.

Cuối cùng ký tên: Lucus.’

Hai ngày sau, buổi tối lúc Hoắc Nhĩ Phi lên mạng thì phát hiện MSN nhấp nháy báo có tin nhắn, mở ra nhìn, là một địa chỉ email [email protected] muốn thêm cô, đến từ Hương Cảng, trong mắt thoáng qua vẻ sáng tỏ, nhấn đồng ý thêm.

Bên kia lập tức nhảy ra một hộp thoại: {Dì Phi Phi, con là Lucus.}

‘Ừ, dì biết.’

Bên kia lại gửi tới một câu: {Dì Phi Phi, vừa rồi dì Tuyết Nghê gửi hình cho con, con thích nhất tấm chúng ta chụp chung trên xe cáp, hì hì ~}

Nói xong gửi hình sang cho cô, trong hình đầu hai người dựa sát, đều là mắt cười cong cong. Nếu người không biết sẽ ngộ nhận hai người là mẹ con, ánh mắt Lucus hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Hoắc Nhĩ Phi.

Khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn tấm hình kia, cũng hơi mơ hồ, cứ có cảm giác Lucus này rất thân thiết, mà cố tình bé lại họ Thư, nhưng cô không hy vọng chuyện đúng lúc như vậy, cô rất sợ phải cởi ra những ký ức phủ đầy bụi kia, nhưng gần đây cô luôn có một dự cảm xấu.

Lúc Thư Yến Tả đi từ phòng tắm ra, nhìn thấy con trai ngồi trên giường rất hưng phấn trò chuyện với ai đó, thật kỳ quái, trước kia Lucus chỉ chơi trò chơi, chưa bao giờ nói chuyện phiếm.

Anh cột áo ngủ, ngồi bên cạnh con trai, liếc mắt nhìn màn hình vi tính, chỉ một cái nhìn này, để cho anh ngây người trong nháy mắt, người phụ nữ trong hình dù hóa thành tro anh cũng sẽ không quên! Cô ấy có hình thân mật với con trai từ lúc nào?

Lucus thấy cha ngồi tới, cảm xúc dâng trào chỉ vào người trong hình nói: “Cha, dì ấy chính là dì Phi Phi con nói với cha, dì Tuyết Nghê còn nói mắt con và dì ấy rất giống nhau! Con cũng cảm thấy, nếu dì ấy là mẹ con thì tuyệt.”

Thư Yến Tả bị tấm hình rung động còn chưa trở lại bình thường, lại bị lời con trai chấn động khựng lại, trong tròng mắt đen tràn đầy không thể tin và ngạc nhiên.

Lucus hiển nhiên không ngờ cha lại có phản ứng như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩn ra, hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào cha mình.

“Lucus rất thích... Dì này sao?” Thư Yến Tả che giấu sự khiếp sợ của mình.

Lucus rất khẳng định gật đầu.

“Rất hy vọng dì ấy là mẹ con?”

Lucus nhanh chóng kiên định gật đầu.

“Cha, nếu không cha theo đuổi dì Phi Phi đi!” Hai mắt Lucus mở to tròn trịa, lóng lánh hưng phấn.