Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 82-2: Tiểu thiếu gia Lucus (2)




Editor: Puck

Lucus vừa nhìn thấy chiếc Aston Martin màu xanh ngọc, cũng biết cha nuôi trở lại, bé nhận ra xe cha, chỉ một màu đen, không phải Land Rover cũng chính là Hummer, vẫn là xe của cha có khí phách.

(Đoạn Tử Lang ai oán trong lòng: Quả nhiên cha nuôi không bằng được cha ruột! Ngay cả xe cũng thiên vị.)

Vừa thấy cha nuôi xuống xe, Lucus lập tức nhiệt tình nhào tới, Đoạn Tử Lang ôm bé trai đáng yêu kia, đi đến sảnh chính.

Thấy hai tròng mắt cười cong cong của thằng nhóc, trong đầu Đoạn Tử Lang lại thoáng qua hình ảnh người kia, nếu như cô ấy nhìn thấy con trai mình có thể nhận ra hay không? Chỉ có điều, thằng nhóc này ngoại trừ đôi mắt giống cô ấy ra, về phương diện ngũ quan lại di truyền từ Yến nhiều hơn, khuôn mặt cũng thật giống mẹ, đúng là tổng hợp di truyền từ dáng vẻ của cha mẹ.

Lucus bớt chút quyến rũ xấu xa của Yến, nhiều chút thân thiện, đáng yêu, gần như từ nhỏ đã mê hoặc một đám con gái, cả nữ giúp việc nhà họ Thư đều trở thành người ái mộ trung thành với bé, có sức hấp dẫn hơn cha bé, chỉ cần dẫn bé trên phố, tỉ lệ quay đầu đó! Quả thật kinh người, cho tới khi George nhìn thấy bé thì kêu lên bé không làm ngôi sao nhỏ thật sự đáng tiếc!

“Lucus ăn cơm tối chưa?” Đoạn Tử Lang đột nhiên hỏi.

“Cha nuôi, hiện giờ đã tám giờ, con đã ăn xong cơm tối đi chơi trốn tìm trong sân với bọn họ, kết quả bọn họ không tìm ra con, ngốc hết biết!” Lucus oán trách.

“Ặc... Quá nhiên rất ngốc.” Đoạn Tử Lang trợ Trụ vi ngược *!

(*) Trợ Trụ vi ngược: giúp người xấu làm điều ác, tương đương “nối giáo cho giặc”.

“Cha nuôi, con vụng trộm hỏi cha một vấn đề, không cho phép cha nuôi nói với cha con!” Lucus đột nhiên ra vẻ thần bí, còn muốn ngoéo tay.

Đoạn Tử Lang không từ chối được bé, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, “Được, cha nuôi đồng ý với con, tuyệt đối giữ bí mật.”

“Trông mẹ con như thế nào? Tại sao người khác đều có mẹ, con lại không có, bạn nhỏ ở nhà trẻ đều cười con, con không muốn đi nữa!” Lucus đột nhiên rất uất ức, bé ghét đi nhà trẻ rồi, ở đó bạn nhỏ nào cũng ngu hết biết, không có ai chơi thật vui.

Thật ra Thư Yến Tả vì để cho Lucus sống cuộc sống bình thường, không giống cuộc sống khi bé của anh, có thể nói là tốn quá nhiều tâm tư! Nhưng chưa từng nghĩ tới con trai không có mẹ sẽ bị những bạn nhỏ khác giễu cợt.

Đoạn Tử Lang đột nhiên đau lòng, Lucus vẫn luôn là đứa nhỏ ngoan hiểu chuyện, biết cha bé không hy vọng nhắc tới mẹ bé, nên bé không nói trước mặt cha nữa, cũng chưa bao giờ hỏi, nhưng có đứa nhỏ nào lại không muốn mẹ chứ, haizzz!

“Dáng vẻ mẹ con rất đẹp.”

“Cha nuôi, cha từng gặp mẹ con?” Lucus hưng phấn hỏi.

“Ừ, cha nuôi từng gặp.”

“Vậy mẹ đi đâu rồi? Sao mẹ không cần Lucus nữa, bởi vì Lucus không ngoan sao?” Lucus hỏi rất cẩn thận.

“Không phải vậy, Lucus rất ngoan, mẹ con chỉ tạm thời bỏ nhà ra đi.”

“Bỏ nhà ra đi? Nhưng cô nói mẹ lên thiên đường?” Lucus trừng lớn mắt tròn trịa.

Nhiễm Nhiễm này, trí tưởng tượng thật quá phong phú! Thôi, dù sao cũng sẽ không trở lại, cũng không có gì khác.

“Ừ, cô của con nói không sai.”

“Thiên đường ở đâu? Con có thể đi tìm mẹ sao?”

Đoạn Tử Lang đột nhiên cảm thấy nói chuyện rõ ràng với đứa bé cần chút tâm lý khả năng chịu đựng, run run rẩy rẩy nói: “Không thể, bởi vì không có phương tiện giao thông đi chỗ đó.”

“Vậy mẹ đi như thế nào?” Lucus rất nghi ngờ.

“Ờ thì... Chúng ta cũng không biết, phương tiện giao thông đi nơi đó khi có khi không, có lẽ đợi ngày nào đó mẹ con trở về, Lucus đáng yêu như thế, sao mẹ con lại không thích con.” Đoạn Tử Lang rất xấu hổ, quả nhiên rất khó lừa đứa bé, nhất là đứa bé thông minh như Lucus.

Lucus tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cha nuôi, trong đầu nhỏ nhanh chóng xoay chuyển, như đang nghĩ có thể cha nuôi đang lừa gạt mình không?

“Được rồi, cha nuôi chơi trò chơi điện tử với Lucus được không?” Dời đi lực chú ý của đứa bé cũng có thể xem là biện pháp tốt.

“Cha nuôi, cha định dời lực chú ý của con đi.” Lucus phồng má rất không hài lòng.

Quả nhiên là con trai của Yến, cũng biết anh đang nghĩ gì...

“Lucus còn muốn biết gì nữa?”

“Cha và mẹ yêu nhau sao?” Lucus mở to mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hỏi.

Đoạn Tử Lang chỉ cảm thấy đầu đầy mồ hôi, đây là ai dạy hả?

“Sao Lucus lại hỏi như vậy?”

“Phàm Phàm ở nhà trẻ nói cha mẹ cậu ấy rất yêu nhau, mỗi ngày ngủ cùng một phòng còn cùng đi làm, hơn nữa trong bóp tiền của cha cậu ấy còn có ảnh chụp của mẹ, trong nhà cũng có rất nhiều. Nhưng trong nhà chúng ta không có hình của mẹ, hu hu hu... Cha nhất định không thương mẹ, mẹ mới đi.” Lucus nói xong lập tức méo miệng nhỏ nhắn, khóc.

Đoạn Tử Lang cảm thán trong lòng: Nhà trẻ quả nhiên là chỗ đi không tốt, Phàm Phàm gì đó này, sao lại có thể nói như vậy trước mặt Lucus!

Đứa trẻ bây giờ, sao trưởng thành sớm như vậy!

“Lucus ngoan, không phải như vậy, không có hình của mẹ con, chỉ vì mẹ con không thích chụp hình, hơn nữa cha con rất yêu mẹ con, nếu cha con nghe được con nói như vậy, sẽ rất đau lòng, biết không?” Đoạn Tử Lang vội vàng dụ dỗ.

“Có thật không? Nhưng Phàm Phàm...” Trên mặt Lucus vẫn còn vương nước mắt, mím miệng như tin như không.

“Sao con có thể tin tưởng Phàm Phàm đó mà không tin cha nuôi chứ? Lại nói cha nuôi lừa gạt con khi nào, nếu như cha con không thương mẹ con, sao có thể có con chứ?”

“Vậy con ra ngoài như thế nào?”

Đoạn Tử Lang lần nữa đầy vạch đen, sao lại hỏi vấn đề sau còn trực tiếp hơn vấn đề trước, “Ờ thì... Bởi vì mẹ con xinh đẹp đáng yêu, cha con không nhịn được đụng ngã mẹ con, sau đó, thì có con.”

“Sau khi cha đụng ngã mẹ thì có con sao?” Lucus chớp đôi mắt nhỏ long lanh, rất không hiểu.

“Đúng vậy.” Đoạn Tử Lang nghiêm trang nói, anh không phải cố ý muốn dạy hư thằng bé, thật sự khó xử lý! Yến quả nhiên cho anh một vấn đề khó khăn.

“Cha nuôi, con thật sự vô cùng nhớ mẹ.”

“Lucus ngoan, mẹ con cũng rất nhớ con, nhưng bây giờ mẹ con không về được, trước hết chờ một chút được không?” Đoạn Tử Lang rất đau lòng nói, anh cũng chỉ có thể lừa gạt Lucus trước, về phần mèo nhỏ, thật sự có thể trở lại sao? Hy vọng rất mong manh...

“Được, cha nuôi không được nói với cha có được không, con sợ cha đau lòng.” Lucus rất khéo hiểu lòng người nói.

Đoạn Tử Lang sờ đầu nhỏ của Lucus, quả nhiên là một bé ngoan.

“Cha nuôi nhất định giữ bí mật, ngoéo tay.” Nói xong đưa ngón út của mình ra ngoéo lấy ngón út của Lucus, hai người nhìn nhau cười.

Hai người đi thẳng tới phòng chơi của Lucus, chơi trò chơi điện tử, vẫn chơi đến mười một giờ, Thư Yến Tả còn chưa trở lại, mắt Lucus đã sắp không mở ra được, nhưng còn nhất định chờ cha về ngủ chung, vẫn là Đoạn Tử Lang vừa dỗ lại vừa lừa bé dỗ bé ngủ.

Nhìn khuôn mặt ngủ ngon lành của Lucus, Đoạn Tử Lang cũng cảm nhận được cảm giác làm cha của Yến.

Từ khi ra đời cho đến nay, đứa nhỏ này gần như ngủ chung một giường lớn với Yến hằng đêm, tình cảm của hai cha con tốt đến mức khiến cho anh người cha nuôi này có lúc cũng sẽ ghen.

Thư Yến Tả trở lại lúc hơn hai giờ sáng, vừa nhìn thấy con trai nằm trên giường ngủ ngon lành, chăn mền đá sang bên cạnh, vểnh mông lên, khóe miệng còn chảy nước miếng, chỗ nào đó trong lòng anh thật ấm áp.

Lật người giúp con, sau khi đắp kín chăn, anh mới ra phòng tắm bên ngoài tắm rửa.

Năm năm qua, cũng bởi vì có Lucus, trên giường của anh không xuất hiện người phụ nữ nào nữa, cũng gần như không chạm vào phụ nữ, mấy lần trùng hợp như vậy chỉ là vì trút dục vọng mà thôi.

Cô gái quật cường xinh đẹp trong trí nhớ, hình như càng ngày càng mơ hồ, năm năm qua, anh không để cho chú Đinh nghe ngóng bất cứ tin tức gì của cô, cũng không muốn biết, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được, chỉ có không quan tâm đến cô, mới có thể diệt sạch tất cả tâm tư của mình.

Muốn cho mình quên cô, nhưng mỗi khi nhìn thấy mặt con trai, bóng dáng mèo nhỏ không tự chủ lại hiện lên trong đầu anh.

Anh chỉ có thể ép buộc mình quên đi.

Thời gian năm năm, quy mô phát triển của ảnh thị giải trí Á Ninh càng lúc càng lớn, trong lúc này, Thư Phiến Hữu tới tới lui lui giữa Hongkong và nước Anh, thời gian mỗi lần đi về đều dần tăng lên, lúc anh không ở đây, tất cả sự việc của Á Ninh đều giao cho George xử lý.

Anh đã thương lượng xong với Nhiễm Nhiễm rồi, cho mình năm năm, năm nay là năm cuối cùng, hết năm nay Nhiễm Nhiễm sẽ chính thức tiếp quản Á Ninh.

Quan hệ partner giữa anh và George nhiều năm như vậy, đã thành lập tin tưởng và hiểu biết tốt đẹp với nhau, có cậu ấy hỗ trợ Nhiễm Nhiễm, anh rất yên tâm.

Từ ban đầu một tuần đến bây giờ mười tháng, thời gian anh đi nước Anh dạo chơi lần sau lâu hơn lần trước, điều này khiến cho tiểu Tả bất mãn, còn có cháu trai Lucus kia cũng oán trách anh, mặc dù nói không biết mẹ Lucus là ai, chỉ có điều những điều đó không quan trọng.

Lần này trở về anh chỉ có gần hai tháng, nói thật, anh không nỡ xa Lucus đáng yêu, mỗi lần gặp anh đều ngọt ngào gọi một tiếng “Bác”.

Lucus và tiểu Tả khi còn bé quả thật là cùng một khuôn đúc ra ngoài, chỉ có điều dường như mắt giống mẹ bé, khi cười cong cong vành mắt, đặc biệt đáng yêu.

Sau khi trở về Hongkong, việc quan trọng đầu tiên chính là xử lý công việc công ty, việc quan trọng thứ hai chính là đi nhà họ Thư thăm Lucus, lâu như vậy không gặp, thật sự rất nhớ nhung.

Vú Thư vừa nhìn thấy đại công tử trở lại, lập tức vui vẻ ra mặt, như gặp cứu tinh, “Đại công tử, ngài trở lại rồi, tiểu thiếu gia đang náo loạn kỳ cục gì đâu, chúng tôi cũng không có cách nào dụ dỗ cậu ấy ra ngoài.’

“Lucus sao vậy?”

“Tiểu thiếu gia kêu nhàm chán, muốn đi ra ngoài chơi, ngài xem nhị thiếu và Đoạn thiếu gia đều không ở nhà, ai dám dẫn cậu ấy ra ngoài!” Vú Thư khó xử nói, dẫn Lucus ra ngoài là chuyện nhỏ, lỡ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mười bà cũng không cáng đáng nổi!

“Thằng bé ở đâu?”

“Tự nhốt ở trong phòng không chịu ra ngoài, đang náo loạn! Đại công tử ngài tới quá kịp thời rồi.”

“Vú Thư vú đi làm việc đi, tôi đi tìm Lucus.” Thư Phiến Hữu cười nói.

Lucus đang tự nhốt mình trong phòng, giận dỗi không chịu đi ra ngoài, cha và cha nuôi đều là người xấu, mỗi ngày đều bận rộn việc của mình, không chơi cùng bé, hừ!

Bé vùi mình vào trong chăn, tức giận buồn bực, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, “Lucus mau ra đây, bác dẫn cháu đi chơi.”

Lucus vừa nghe thấy giọng bác, lập tức lăn ra từ trong chăn, chân trần nhỏ chạy xuống giường, mở cánh cửa khóa trái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn, “Bác.”

Thư Phiến Hữu đưa tay ôm lấy eo cháu nhỏ đáng yêu, thấy chăn đệm xốc xếch trên giường, thằng nhóc này!

Lucus ôm lấy cổ bác, “Bác, bác về khi nào vậy, Lucus rất nhớ bác đó.”

“Bác cũng rất nhớ Lucus, nhanh chóng thay quần áo anh tuấn, chúng ta đi chơi.” Thư Phiến Hữu cưng chiều sờ tóc Lucus, ôm bé đến trước tủ quần áo, chọn quần áo giúp bé.

Sau khi thay xong quần áo, Thư Phiến Hữu cầm tay nhỏ bé của Lucus, vui mừng ra cửa.