Mang thai đến tháng thứ tư, Hoắc Nhĩ Phi rõ ràng cảm giác bụng mình nổi lên, hơn nữa gần đây ăn gì ói cái đó, nghe vị thịt đã không muốn ăn gì rồi,
chỉ muốn ói, ói đến ngay cả mật đắng cũng sắp phun ra.
Nhưng Đoạn lưu manh và vú Trần luôn ép cô ăn này ăn kia, nói muốn ăn thức ăn có
nhiều dinh dưỡng, tốt cho bé cưng trong bụng, phiền chết được!
Ban ngày cô luôn rất sung sướng, không nhìn ra chút khác thường nào. Chỉ có đến buổi tối, trở về trong phòng, cô mới có thể tháo bỏ tất cả đề
phòng, cuộn tròn mình ngồi trên giường khóc nức nở, gần đây phản ứng nôn nghén đặc biệt lợi hại, cô cảm thấy mình sắp không chịu nổi, nằm không
thoải mái, ngồi xuống cũng khó chịu, cô cảm thấy mình sắp hỏng mất...
Mỗi khi đêm tối phủ xuống, cô sẽ nhớ cha mẹ, nhớ nhà, nhớ đến tất cả ở thành phố L...
Hongkong tháng mười hai, vẫn không cảm thấy mùa đông, lúc ăn cơm tối, Hoắc Nhĩ
Phi nhìn thịt cá đầy bàn, chỉ cảm thấy một chút khẩu vị cũng không có,
cô ép mình định bới vài miếng cơm, rồi một mình đi vườn sau.
Cô
biết ở phía đông có một bể bơi hình bầu dục, đáy bể trải gạch men trang
trí đầy màu sắc, màu xanh, màu lam đan xen trải ra, khiến nước bể bơi
càng thêm trong suốt.
Nhưng cô thích chỗ phía tây hơn, nền gỗ,
cầu nhỏ, nước chảy, lùm cây, cây cọ, đường lót đá hoa văn làm nổi bật
lên cảnh trí xinh đẹp của mẹ tự nhiên, như một bức tranh sơn dầu xâm
nhập lòng người, có một vẻ đẹp mông lung ấm áp.
Đi thẳng dọc theo hành lang, tầm mắt sẽ càng trống trải, toàn cảnh là xanh um tùm, các
loại hoa cỏ thực vật màu sắc sặc sỡ, còn có một hồ sen xanh, chân thật
như thế ngoại đào nguyên thanh tịnh và đẹp đẽ.
“Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn” của Đào Uyên Minh *. Hình như càng làm nổi bật cảnh như vậy.
(*) Đây là hai câu trích trong bài “Ẩm tửu” (uống rượu kỳ 5) của Đào Uyên Minh – Đào Tiềm:
Hái cúc dưới giậu đông
Thơi thới nhìn núi nam
Hoắc Nhĩ Phi ngồi trên tảng đá die end anl eeq uyd onn bên hồ sen, kinh ngạc nhìn lá sen xanh biếc kia mà ngẩn người.
Đoạn Tử Lang mới từ bên ngoài trở về, nhìn thức ăn đầy bàn gần như không
động, nhíu mày, “Vú Ngô, ngày mai thay đổi hình thức, làm chút chua hoặc hơi cay, nếm thử các loại mùi vị mới có thể biết Hoắc tiểu thư ăn được
mùi vị gì, những thứ này, những thứ này đều quá tanh rồi, gần đây Hoắc
tiểu thư nôn nghén gay gắt, mọi người phải tốn chút tâm tư, mỗi ngày cô
ấy đều ăn ít như vậy sao?”
“Hai ngày trước Hoắc tiểu thư nói muốn ăn chút bánh màn thầu, uống chút chè...” Vú ngô nơm nớp lo sợ nói. Vị
Hoắc tiểu thư này nôn nghén thật sự lợi hại, mặc kệ bà làm thanh đạm cỡ
nào, vẫn ói rối tinh rối mù.
“Bánh màn thầu, chè?” Chân mày Đoạn
Tử Lang nhíu càng sâu, anh chỉ rời đi ba ngày thôi, sao cô lại ăn bánh
màn thầu, thứ không có giá trị dinh dưỡng đó.
“Hoắc tiểu thư đâu?”
“Cô ấy nói muốn đi sau vườn một chút, không để cho tôi theo.” Vú Trần vội vàng nói.
Đoạn Tử Lang nhấc chân đi tới vườn sau, anh chỉ vốn định nói Hoắc Nhĩ Phi,
tại sao có thể chỉ ăn chút bánh die nda nle equ ydo nn màn thầu, nhưng
khi thấy dáng vẻ ngồi ngẩn người ở đó của cô thì tất cả những lời định
nói đều không ra khỏi miệng được. Chân mày nhíu chặt cũng dần thả lỏng,
môi mỏng vẫn mím chặt, tròng mắt đen dưới kính viền vàng khẽ híp, không
hề chớp mắt mà nhìn vào sườn mặt cô.
Ánh nắng chiều tối chạng
vạng hắt lên người Hoắc Nhĩ Phi, nhuộm ra từng vòng sáng nhàn nhạt, Đoạn Tử Lang đứng ở xa xa, không đành lòng quấy nhiễu phần tốt đẹp đó.
Vú Trần theo thường lệ mười giờ mỗi đêm gọi điện thoại cho Thư nhị thiếu,
nói cho anh biết tình hình cuộc sống mỗi ngày của Hoắc Nhĩ Phi. Cũng ví
dụnhư ần đầy Hoắc Nhĩ Phi nôn nghén gay gắt, luôn không ăn vô bất kỳ thứ gì, hơn nữa ăn cái gì ói cái đó.
Thư Yến Tả gần như cau mày nghe vú Trần báo cáo xong, nhất là nghe nói buổi tối mèo nhỏ còn len lén núp trong phòng khóc, tim của anh lập tức quặn đau, từng điếu thuốc rút ra
càng thêm mãnh liệt.
Kể từ sau khi mèo nhỏ rời đi, anh đột nhiên
mất hứng thú với những người phụ nữ khác, thả tất cả phụ nữ trong nhà,
nhưng người gọi An Tình Hủy kia lại cố tình sao cũng không chịu đi, vú
Thư ở bên cạnh cũng không giúp, nói đã nhận cô ta làm con nuôi, hy vọng
cô ta có thể lưu lại.
Nể mặt vú Thư nhiều năm cần cù chăm chỉ vì
nhà họ Thư như vậy, anh nhất thời mềm lòng đồng ý, nhưng cảnh cáo An
Tình Hủy nhất định phải giữ bổn phận, nếu không đừng trách anh không nể
mặt!