An Tình Hủy vội vàng nhào tới, một phát kéo tay cô, hai người vật lộn thành một đống, bóp véo lẫn nhau.
Khi hai người đánh nhau khó phân thăng bại, vú Thư đã mang người tới, quát lên: “Hai người đang ở đây làm gì?”
“Vú Thư, Hoắc Nhĩ Phi định chạy trốn, bị tôi phát hiện rồi.” An Tình Hủy lập tức tố cáo.
“Mau kéo họ xuống cho tôi.” Vú Thư quát, mấy nữ giúp việc bên cạnh lập tức xông lên.
Hai tay Hoắc Nhĩ Phi không thể địch nổi với bốn tay, dĩ nhiên bị bắt qua, sát khí trong ánh mắt cô nhìn An Tình Hủy bắn ra bốn phía.
An Tình Hủy coi như không nhìn thấy ánh mắt như giết người của cô. Chỉ ra vẻ theo sát vú Thư kể lại chuyện vừa xảy ra, cũng bao gồm cả chuyện Hoắc Nhĩ Phi dụ dỗ cô cùng chạy trốn, như vậy tỏ rõ cô hoàn toàn trung thành với nhà họ Thư.
Vú Thư nghe An Tình Hủy nói không giống là giả, hơn nữa nếu muốn chạy trốn thì vừa rồi đúng là cơ hội tốt, cũng sẽ không bị đánh thành dạng kia.
“Đồ bỉ ổi này, uống công nhị thiếu đối xử tốt với mày như vậy, mày lại định chạy trốn!” Giọng vú Thư hung ác.
Tóc Hoắc Nhĩ Phi bị An Tình Hủy kéo tới xốc xếch không chịu nổi, trên tay đầy vết do An Tình Hủy bóp tím, quả thực nhìn thấy mà ghê, chỉ có điều bị giấu trong ống tay áo, không ai nhìn thấy mà thôi.
Dĩ nhiên An Tình Hủy cũng không tốt hơn là bao, trên mặt bị Hoắc Nhĩ Phi kéo mấy đường tạo thành vết đỏ, tóc cũng bị kéo thành như kẻ điên.
Hoắc Nhĩ Phi ghét nhất người ta mắng cô, ánh mắt nhìn vú Thư chằm chằm càng thêm hung dữ.
Khí thế này khiến vú Thư trải đời đã lâu cũng không khỏi giật mình nơi đáy lòng, nhưng bà vẫn mắng như cũ, “Đồ bỉ ổi! Thật sự không biết điều! Để xem khi nhị thiếu trở lại sẽ thu thập mày như thế nào!”
Hoắc Nhĩ Phi hung ác phun bà ta ngụm nước bọt, lập tức, tất cả mọi người hoảng sợ khựng lại, Hoắc Nhĩ Phi này, lá gan cũng quá lớn!
Nét mặt già nua của vú Thư không nén được giận, lại bị một cô gái nhỏ phun một ngụm nước bọt, quả thực không để cho bà sống.
Lập tức, một cái tát bay tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Nhĩ Phi nhanh chóng sưng đỏ.
Cô cố nén nước mắt của mình, mình không thể khóc trước mặt đám người này, không để cho họ xem chuyện cười của mình, quay mặt qua chỗ khác cắn chặt môi dưới, trong mắt tràn đầy hận.
An Tình Hủy vẫn đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn tất cả, cảm thấy vô cùng đặc sắc!
“Giải con đĩ này về, xem cô ta còn có thể đắc ý bao lâu!” Vú Thư điên cuồng quát.
Trước mộ bang chủ bang Viêm Ưng nhiệm kỳ trước Thư Á Kinh, một đám người đông nghẹt đứng đó, mọi người mặc âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, lần lượt tiến lên dâng hương cho bang chủ nhiệm kỳ trước đã qua đời.
Chờ sau khi tất cả nghi thức đã tiến hành xong, có một tiểu đệ dáng người trẻ tuổi đi tới bên cạnh Đinh Thận, ghé vào bên tai ông nói thầm mấy tiếng.
Đinh Thận sáng tỏ gật đầu, phất tay ý bảo cậu ta đi xuống.
“Nhị thiếu, mới vừa rồi Tối Tân báo lại, hình như hôm nay bang Lôi Thần cực kỳ yên tĩnh, không có bất kỳ die end anl equ ydon động tĩnh gì.” Đinh Thận đến gần bên cạnh Thư Yến Tả, ghé vào lỗ tai nói.
“Lão già Lôi Nhất Hằng kia lại giữ bình thản, nếu bọn họ không động, chúng ta cũng không động, xem ai nhịn được ai!” Khóe môi Thư Yến Tả nhếch lên vẻ khát máu.
Thư Phiến Hữu đứng bên cạnh cũng vô cùng lo lắng, anh không hiểu rõ lắm về Lôi Nhất Hằng kia, nhưng nhất định có chút thủ đoạn, anh lo lắng tiểu Tả sẽ bị thương, cha đã rời xa bọn họ, anh không hy vọng tiểu Tả vì báo thù mà lại bị thương, oan oan tương báo như vậy bao giờ mới kết thúc! Coi như tiểu Tả giết Lôi Nhất Hằng vì muốn báo thù cho cha, vậy con của Lôi Nhất Hằng cũng sẽ vì cha mình mà báo thù, tiếp tục như vậy, vĩnh viễn không tháo gỡ.
Lúc cha hấp hối, nguyện vọng chính là anh em ba người bọn họ có thể sống thật tốt, chỉ có điều anh phải mở miệng như thế nào với tiểu Tả? Lấy tư cách gì đây?
Anh thở dài thật dài, trong lòng chỉ cầu nguyện vì tiểu Tả, cũng hy vọng cha mẹ trên trời có linh thiêng phù hộ tiểu Tả.