“Chỉ tiếc mẹ qua đời quá sớm, thật ra đáy lòng cha cũng chờ đợi sớm đi gặp mẹ một chút.” Thư Yến Tả đột nhiên bùi ngùi.
Trong trí nhớ mẹ là người rất hoạt bát cởi mở, luôn chơi đùa với bọn họ, có lúc anh cảm thấy mẹ còn giống con nít hơn anh. Vì làm tròn mơ ước ca hát lúc trẻ của mẹ, cha và bà nội khích lệ mẹ đi khai sáng sự nghiệp của mình, ảnh thị và giải trí Á Ninh chính do mẹ sáng lập, kinh doanh không tới hai năm, mẹ mắc bệnh qua đời, khoảng thời gian đó cha rất sa sút, nhưng ông biết mình không thể ngã xuống, bà xã không còn ở đây, còn có ba đứa con còn nhỏ và cha mẹ già, không để cho ông buồn phiền.
Mà từ lúc đó ảnh thị và giải trí Á Ninh bị gác lại, mặc dù đổi không ít tổng giám đốc điều hành, nhưng vẫn không có khởi sắc lớn, cho tới bây giờ do đại ca đón lấy mới dần đi lên quỹ đạo.
“Tôi nghĩ đại ca và chị dâu ở bên kia cũng sẽ rất tốt.” Đinh Thận nói thật lòng, ông cũng không ngờ Ninh Như Thanh sẽ mắc bệnh không trị được đó, thật đúng là hồng nhan bạc mệnh.
“Chú Đinh, cứ làm theo lời cháu nói đi, cháu muốn cho cô ấy một ngạc nhiên.” Trên mặt Thư Yến Tả hiếm thấy nổi lên niềm hạnh phúc.
“Tính tình Hoắc tiểu thư có chút ít tương tự với mẹ cháu, chú cũng hy vọng Hoắc tiểu thư có thể hiểu nỗi khổ tâm của nhị thiếu.”
“Có vài phương diện trái lại rất tương tự, nhưng cô ấy xem ra còn dã man hơn mẹ nhiều lắm, Lang nói cô ấy là con mèo nhỏ móng vuốt dài, cháu thấy thật giống.” Thư Yến Tả nói đến người phụ nữ mình thích thì khóe môi nhếch lên ý cười nhạt, ngay cả lạnh lùng trước sau như một trong tròng mắt đen cũng mang theo chút dịu dàng.
Đinh Thận thấy dáng vẻ của cậu ấy, biết cậu ấy yêu cô gái kia thật sâu rồi, thậm chí muốn kết hôn với cô ta, nhưng không biết vì sao trong lòng ông luôn có một dự cảm xấu.
Ông hy vọng đây chỉ là ảo giác của mình.
------------------------------------
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy hôm nay nhà họ Thư có yên tĩnh không giống mọi khi, cô chạy một vòng, cũng không phát hiện ra mấy người, khẽ cong môi đỏ mọng lên, nhàm chán xé lá cây ven đường, trong đầu xoay thật nhanh.
Thấy một nữ giúp việc vội vã đi ngang qua, không khỏi đi lên trước kéo lấy cô ta hỏi: “Hôm nay có chuyện gì không?”
“Hôm nay là ngày giỗ của cha nhị thiếu, tất cả mọi người đều đi dâng hương cho lão gia, nhị thiếu không nói cho cô sao?” Nữ giúp việc kia liếc nhìn cô, kỳ quái nói.
“Hóa ra là như vậy, cám ơn cô!” Hoắc Nhĩ Phi cười nói.
Ngày giỗ cha anh ta, nói cách khác hôm nay trong nhà rất ít người, canh chừng không nghiêm ngặt như vậy? Sau khi người nữ giúp việc kia rời đi, ánh mắt Hoắc Nhĩ Phi khẽ xoay một vòng, chớp lên sáng rỡ khác thường.
Xoay người đi ra sau nhà, thời gian hơn ba tháng này, cô gần như đi dạo hết cả nhà họ Thư. Vẫn phải cảm ơn ác ma đó, nếu không phải được sự cho phép của anh ta, có thể đi lại tự do trong sân, cô cũng không biết sau nhà có một chỗ tốt như vậy.
Cô liếc nhìn sau lưng, không phát hiện ai, hơn nữa rõ ràng hôm nay canh chừng ít hơn trước kia nhiều, quả nhiên là một cơ hội trời cho khó gặp, xem ra trời cũng giúp cô!
Sau nhà có một căn phòng hoang phế, bởi vì lâu dài không người ở, đã siêu vẹo sắp đổ. Có một lần sấm chớp đùng đùng làm đổ, nhưng bởi vì cách nhà chính khá xa, cũng không ai quản lý, vẫn chất đống tại đó.
Có một lần Hoắc Nhĩ Phi nhàm chán mới đi dạo đến đo, cô phát hiện sau căn phòng sụp đổ, giẫm lên đống gạch kia, cách ngoài tường rất gần...
Bầng bản lĩnh của cô hoàn toàn có năng lực trèo ra, chỉ có điều bình thường chỗ nào cũng có người canh chừng, mà hôm nay, hiển nhiên không có ai.