Hoắc Nhĩ Phi cảm giác gần đây mình có khuynh hướng nhiều thịt, cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, có thể không mập ra sao! Ôi! Ngày sâu gạo thật gian nan...
Trải qua ba tháng ngăn cách với cuộc sống, thật sự muốn chết!
Buổi tối, Hoắc Nhĩ Phi nằm trên ngực Thư Yến Tả, giọng ngọt ngào: “Em sắp buồn chết, anh để cho em ra ngoài vui đùa một chút nha, em sớm thèm thuồng với cửa hàng miễn thuế ở Hương Cảng đã lâu rồi.” Ngón tay không an phận vẽ vòng tròn trên ngực người nào đó.
Thư Yến Tả cảm thấy tối nay mèo nhỏ cực kỳ mê người, không chỉ có giọng nói ngọt ngào, hơn nữa còn cực kỳ phối hợp, quả thật để cho anh muốn ngừng mà không được, thứ vừa mềm xuống dưới bàn tay nhỏ bé trêu chọc của cô lại bắt đầu có phản ứng.
Anh gầm nhẹ một tiếng đè Hoắc Nhĩ Phi phía dưới, hăng hái co rút, Hoắc Nhĩ Phi bám thật chặt lưng anh, trong mắt die enda anle equu ydonn lóe ra vẻ chán ghét, ngay sau đó biến mất.
Đúng, cô chỉ có thể dựa vào làm nũng để lấy cơ hội đi ngoài một lần duy nhất, cô nhất định phải nắm lấy cho thật chắc.
Cha mẹ, Phi Phi nhất định nghĩ cách liên lạc với hai người.
Ngày hôm sau, Thư Yến Tả để tài xế của mình đưa Hoắc Nhĩ Phi đến siêu thị thương mại nào đó ở Hương Cảng, cũng để cho nữ thư ký duy nhất của mình Monica đi theo cô, dặn dò hai vệ sỹ tin tưởng đi theo từ xa, cố gắng không quấy rầy họ.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy hai vệ sỹ phía sau này rất phiền, tuy nhiên không thể làm gì, chỉ có thể thân thiết nắm tay Monica vào siêu thị, đập vào mắt đều là nhãn hiệu quốc tế, Chanel, Louis Vuitton, Versace... Đều là nhãn hiệu lớn cô thèm thuồng rất lâu, ánh mắt sáng rõ của cô của hơi hoa, có một cảm giác dường như đã mấy đời, giống như đã lâu thật lâu chưa từng nhìn thấy hàng hóa rực rỡ muôn màu như vậy!
Trong tay cầm thẻ tín dụng Thư Yến Tả vừa mới đưa cho cô, nói có thể tùy tiện quẹt, muốn mua gì cũng có thể, chỉ cần cô vui mừng. Nói nghe thật cảm động! Nhưng một chút đều không phải điều cô muốn, ai nguyện ý làm con chim nhỏ sống trong lồng son!
“Cô lần đầu tiên đến Hongkong sao? Ở chỗ này có thể mua được hàng hiệu toàn thế giới, đúng là một chọn lựa không tồi.” Monica rất thân thiện nói.
Mặc dù cô không hoàn toàn rõ quan hệ của cô gái này với boss lớn, chỉ nhìn ra được boss lớn rất cưng chiều cô, cô cũng từng nghe nói tới cuộc sống riêng của boss lớn, nhưng sẽ không đi dieendaanleequuydonn bát quái. Bởi vì cô rất rõ vị trí chức trách của mình, sở dĩ vẫn tiếp tục ở tập đoàn Thư Á, một là bởi vì tiền lương rất cao; hai là bởi vì boss lớn là người công tư phân minh, mặc dù tính tình thô bạo, rất khát máu, cuộc sống riêng cũng rất phong phú, nhưng là người rất gò bó, lúc làm việc rất nghiêm túc, càng không nhúng chàm thư ký, điểm này để cho cô có cảm giác rất an toàn. Vẫn còn nhớ năm vừa mới tốt nghiệp ra ngoài thực tập, bởi vì rất xinh đẹp, thiếu chút nữa bị ông chủ vô lễ, chuyện này vẫn lưu lại sợ hãi trong lòng cô, cho nên lúc chọn công việc cô sẽ chú ý xem ông chủ mới là hạng người như thế nào.
Tuy thỉnh thoảng boss lớn sẽ phát giận, nhưng tóm lại không có tật xấu khác, cũng không có cử chỉ quá đáng với cô, cho cô chế độ cũng rất hậu hĩnh, để cho cô không có bất kỳ lý do gì muốn rời khỏi.
Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi đang làm tính toán nhỏ nhặt, cô không hiểu rõ Monica là hạng người gì, cũng không dám lờ mà lờ mờ cầu xin người ta giúp một tay, cô ấy là thư ký của ác ma kia, chắc nghiêng về ông chủ của mình, nhưng cô chỉ có thể gửi gắm hy vọng duy nhất lên người cô ấy.
Bị Monica kéo đi thử vài bộ quần áo, cô gần như đều không yên lòng, vì vậy tất cả đều mua, dù sao dùng cũng không phải là tiền của cô, hơn nữa cảm giác tùy ý quẹt thẻ thật vô cùng thoải mái! Ngay cả giá tiền cũng không cần nhìn, cứ “Xoẹt xoẹt xoẹt” như vậy, làm người có tiền thật tốt!
Bởi vì thẻ miễn phí, cho nên Hoắc Nhĩ Phi cũng giúp Monica quẹt vài bộ quần áo, giày, cho dù Monica từ chối nữa, nhưng Hoắc Nhĩ Phi quá nhiệt tình khiến cho cô thật sự khó có thể hưởng thụ, hơn nữa luôn giành trước cô.
Cô cũng biết đó là thẻ do boss cho, suy nghĩ một chút cũng không sao, ông chủ có tiền như vậy, sẽ không quan tâm chút tiền lẻ này.