Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy sinh nhật nay đủ ý nghĩa thực tế nhất, Yến thực hiện lời hứa của anh, lấy tiền vốn chuẩn bị xây sân trượt tuyết ra thành lập một cơ quan từ thiện.
Đặc biệt trợ giúp những em bé khốn khó vùng núi và những em nhỏ tàn tật cần sự quan tâm của xã hội, dốc hết sức của mình đưa đi một quan tâm nhỏ bé.
Đặt vào trước kia, Hoắc Nhĩ Phi nằm mơ cũng không nghĩ đến mình sẽ làm ra chuyện có ý nghĩa như vậy.
Cô chỉ là con của một gia đình bình thường, cho dù có thương tiếc và không nỡ với những đứa nhỏ nghèo khó kia, nhưng cô cũng chỉ có thể quyên góp một chút quần áo và sách vở không dùng đến, cố gắng một phần sức lực non nớt của mình.
Dù sao, quyên tiền không phải mù quáng, nhưng trên cơ sở kinh tế của bản thân không đảm bảo, lấy cái gì đi trợ giúp người khác đây?
Nhưng, bây giờ đã khác, cô gả cho Yến, bọn họ có tiền xài không hết, hoàn toàn có thể làm chút chuyện đủ khả năng, đi trợ giúp những người cần giúp đỡ kia.
“Yến, anh thật tốt.” Hoắc Nhĩ Phi tựa vào trên vai ông xã, cảm xúc trong lòng rất nhiều.
Người phụ nữ làm được phần đóng góp của mình, thật hạnh phúc đấy.
Có một ông xã yêu thương mình, còn có ba đứa nhỏ đáng yêu.
Người một nhà thật vui vẻ, vui vui vẻ vẻ, khỏe mạnh, còn có gì mỹ mãn hơn điều này. dfienddn lieqiudoon
“Em vui vẻ là được rồi.” Thư Yến Tả vẫn được gọi là ma vương khát máu, ai ngờ anh sẽ vì bà xã mà đi thành lập cơ quan từ thiện gì đó, đoán chừng nói ra sẽ thành câu chuyện cười.
Nhưng mà, sự thật chính là như thế.
Chuyến đi Hokkaido, tấm màn viên mãn hạ xuống.
Sau khi trở lại Hương Cảng, Thư Yến Tả bắt đầu lu bu lên, mặc dù đã giao quyền không ít, nhưng người quyết định sách lược của tập đoàn Thư Á và bang Viêm Ưng vẫn là anh, đi ra ngoài chơi hơn nửa tháng như vậy, công việc tích lũy lại rất nhiều.
Cho nên mấy ngày gần đây đều đi sớm về trễ, Hoắc Nhĩ Phi rảnh rỗi hai năm cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán, luôn muốn làm chút gì đó mới được, luôn núp trong nhà như vậy sẽ chệch đường ray với xã hội.
Bọn nhỏ cũng lớn, không cần cô quá quan tâm, cứ như vậy, một nửa thời gian đều trong nhàm chán trôi qua.
Sách trong thư phòng cũng bị cô đọc hết rồi, phim truyền hình cũng khó xem, lên mạng cũng không còn ý gì, haizzz...
Cho nên cô quyết định buổi tối thương lượng với Yến một chút, có thể đi ra ngoài tìm công việc không, cô không muốn làm sâu gạo!
Đợi đến mười một giờ, sau khi dỗ bọn nhỏ ngủ xong, Yến còn chưa trở về.
Hoắc Nhĩ Phi hơi buồn ngủ rồi, mở điều khiển từ xa của ti vi cũng không có phim truyền hình gì hay, chống đầu ở đó ngủ gà ngủ gật.
Khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, cửa “Kẹt” một tiếng vang lên rồi.
Hoắc Nhĩ Phi vội vàng đứng dậy, nhiệt tình như lửa nhào vào trong ngực ông xã, buồn buồn nói: “Sao hôm nay trở về trễ vậy.”
“Chuyện hôm nay hơi nhiều, sao còn chưa ngủ?” Thư Yến Tả dịu dàng vuốt tóc mèo nhỏ.
“Đói không? Canh xương củ sen em nấu vẫn còn ở phòng bếp đấy.” Hoắc Nhĩ Phi chuẩn bị đi phòng lấy canh nóng cho ông xã. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Không đói bụng, em đi ngủ đi, anh đi tắm.” Thư Yến Tả không nỡ để mèo nhỏ cực khổ như vậy, trong lòng lại ngọt.
“Chờ anh tắm xong em đã hâm nóng xong canh rồi.” Hoắc Nhĩ Phi vẫn kiên trì đi phòng bếp.
“Được rồi.” Thịnh tình của bà xã khó từ chối!
Thư Yến Tả cũng biết mèo nhỏ không có chuyện gì mà ân cần chính là có yêu cầu nho nhỏ gì đó.
Do đó, giờ đang mềm nhũn vùi đầu trong ngực anh mè nheo làm nũng đấy.
“Yến, anh phải đồng ý em đó, còn tiếp tục sống như vậy em sắp nổi mốc rồi, tách rời khỏi xã hội rồi.” Giọng Hoắc Nhĩ Phi mềm đến như chứa nước.
“Không có việc gì thì mang các con ra ngoài đi dạo phố một chút, vui đùa một chút, không phải rất tốt sao? Bảo Bảo và tiểu Bối dính người như vậy, em cam lòng để cho bảo mẫu trông chúng sao?” Đôi tay Thư Yến Tả sờ về phía eo mèo nhỏ, dùng sức ôn hòa vuốt ve.
“Em đương nhiên không nỡ, nếu không, chờ Bảo Bảo và tiểu Bối đi nhà trẻ, em lại đi làm?” Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình một mặt không muốn ở nhà làm sâu gạo, một mặt lại không bỏ được các bảo bối của cô, thật sự rất khó khăn, đành phải lui một bước.
Giáo dục vỡ lòng cho bọn nhỏ rất quan trọng, giao cho bảo mẫu thật sự không yên tâm.
“Vậy em muốn làm công việc gì?” Tay Thư Yến Tả từ từ vuốt lưng mèo nhỏ.
“Đương nhiên là làm kế hoạch quảng cáo, cũng sắp qua ba năm, còn không biết có công ty nào cần em không.” Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi ai oán nói.
“Anh cần em là được rồi.” Anh không thể cưỡng chế mèo nhỏ bỏ ý niệm ra ngoài làm việc, chỉ có thể từ từ dỗ dành.
“Nhưng mà, tiếp tục như vậy, em sẽ càng ngày càng mập, rất khó coi, anh xem thành phần tri thức thành phố người ta có bao nhiêu phong cách, nhìn lại em, hoàn toàn là một người phụ nữ gia đình.” Hoắc Nhĩ Phi tỏ vẻ cực kỳ buồn bã.
“Chỗ nào mập, quá gầy sờ lên cấn tay, vẫn thịt nhiều tốt hơn.” Thư Yến Tả vừa nói vừa nhéo trái nho trước ngực mèo nhỏ. di3n~d@n`l3q21y"d0n
“Này! Xấu quá, người ta đang nói chuyện đứng đắn với anh đấy.” Hoắc Nhĩ Phi chụp tay sờ loạn của ông xã.
“Anh đang nghe mà, cũng rất nghiêm túc đưa ra đề nghị cho em.” Thư Yến Tả rất oan uổng.
“Haizzz...” Hoắc Nhĩ Phi thở dài, đầu chôn trước ngực ông xã, ngón tay vô ý thức vẽ lên vòng tròn, thật rối rắm ~
Lửa dục của Thư Yến Tả lập tức bị khơi lên, vừa mới có hành động, mèo nhỏ đã lên tiếng, “Nếu không, em đi làm thư ký cho anh đi!” Khi Hoắc Nhĩ Phi nói lời này, cặp mắt tỏa ra sao màu hồng phấn.
“Thư ký?” Động tác của Thư Yến Tả khựng lại.
“Đúng vậy, cho dù là làm thư ký văn phòng hay thư ký lão đại hắc bang, đều có thể, thư ký kiêm vệ sỹ chứ sao! Thân thủ của em tốt như vậy.” Hoắc Nhĩ Phi cười hề hề đến như trộm.
“Thư ký kiêm vệ sỹ? Em bảo vệ anh?” Thư Yến Tả không khỏi cười ra tiếng, theo ý anh bản lĩnh của mèo nhỏ giống như mèo ba chân không có gì khác, chứ đừng nói tới bang Viêm Ưng, lại nói nơi đó đều là một đám đàn ông, nếu cô chạy tới đó, không phải thêm phiền sao!
“Thế nào? Anh xem thường em?” Hoắc Nhĩ Phi hơi không vui mừng.