Phần 1:
Tia sáng mặt trời sáng sớm đầu tiên chiếu xuyên qua rèm cửa sổ hắt vào phòng ấm áp, vầng sáng nhàn nhạt bao phủ lên bốn người nằm trên giường, hai bên theo thứ tự là hai người lớn, ở giữa là hai đứa bé chừng hai tuổi, một nam một nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc, giờ phút này đang ngủ say đấy.
Tiếng gõ cửa bất ngờ khiến bốn người trên giường đều tỉnh dậy, bé gái nhỏ lầm bầm một tiếng chui vào trong ngực cha, bé trai “Bịch” một cái chân gác lên người bé gái, nhắm mắt lại chép chép miệng, hình như rất ghét người đang gõ cửa ở phía ngoài.
Hoắc Nhĩ Phi mê mê man man mở hai mắt ra, đưa tay đẩy ông xã còn đang ngủ, “Yến, anh đi xem một chút, có phải Hách nhi đang gõ cửa không.”
Bà xã đã lên tiếng, Thư Yến Tả sao lại có đạo lý không đứng lên, bò dậy mở cửa, quả nhiên đứng ngoài cửa là con trai lớn nhất Lucus đã gần chín tuổi – tên chính thức là Thư Nhĩ Hách.
“Cha, sao Bảo Bảo và tiểu Bối không có ở trong phòng?” Thư Nhĩ Hách vừa nói vừa nhìn vào trong phòng cha mẹ.
“Ừ.” Thư Yến Tả liếc nhìn lên giường lớn, cảm thấy rất nhức đầu, cũng thấy đôi long phượng thai này không phải lợi hại bình thường, mỗi ngày đều nghĩ đủ cách chạy đến trên giường của anh và mèo nhỏ, di1enda4nle3qu21ydo0n cản cũng không cản được, nhất là con gái bảo bối thường sử dụng đòn sát thủ, ôm cổ anh ngọt ngào gọi, “Cha, con muốn ngủ chung với cha.”
Anh vốn không từ chối được, khiến cho anh buổi tối mỗi ngày đều vượt qua trong đau khổ, thật sự muốn chết luôn, thứ tư tuần sau là sinh nhật hai tuổi của con trai con gái, nói gì cũng phải để cho hai đứa trở về phòng của chúng ngủ.
“Anh Hách, em muốn ôm.” Bảo Bảo hai tuổi chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn chúm chím của mình nói với bé trai điển trai tuấn tú ngoài cửa.
Thư Nhĩ Hách nhất định yêu cô em gái này, đi tới, ôm em gái lên, đi ra ngoài.
Tiểu Bối trên giường không thuận theo, mím miệng định khóc, anh trai thiên vị, chỉ thích chị gái, không thích bé!
Thư Yến Tả đi tới một phát ôm lấy con trai nhỏ, “Tiểu Bối không khóc, cha ôm con trở về phòng, anh trai ôm không nổi.”
Lúc này tiểu Bối mới vui mừng trở lại, ôm cổ cha, liếc mắt nhìn chị gái.
Rất nhanh, phòng đã yên tĩnh lại, Hoắc Nhĩ Phi lật người, ngủ tiếp, Bảo Bảo là nhũ danh của con gái Thư Cách Gia, tiểu Bối là nhũ danh của con trai nhỏ Thư Nhĩ Hoàng.
Tên của đôi long phượng thai do cô lấy, Yến không phản đối, về phần nhũ danh cô cũng tạm thời nghĩ, cảm thấy mỗi đứa bé đều là bảo bối của mình.
Lại nói, long phượng thai lại kiên quyết phản đối nhũ danh này, lúc ấy Cách Cách khóc nói không muốn gọi là Bảo Bảo, sau đó cô nói, “Được rồi, vậy thì gọi Đại Bảo hoặc tiểu Bảo?”
Cách Cách lập tức khóc đến lớn tiếng hơn, “Mẹ, con muốn gọi là Bảo Bảo.”
Hoàng Hoàng ở bên cạnh lập tức cảm giác thấy tình huống không đúng, chị gái bình thường lợi hại như vậy cũng khóc đầu hàng, vậy mình càng không làm trò được, dưới ánh mắt nhìn sang của mẹ rất tự giác nói, “Mẹ, mẹ gọi con là tiểu Bối đi.” Bởi vì bé là nhỏ nhất trong nhà chứ sao!
Nghe được tiếng đóng cửa, Hoắc Nhĩ Phi biết rõ Yến vào, kể từ sau khi có Bảo Bảo và tiểu Bối, trong nhà rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều, thời gian làm việc của Yến rõ ràng cũng ít đi nhiều.
Thư Yến Tả trực tiếp ôm chầm lấy thân thể đầy đặn của mèo nhỏ, kể từ sau lần sinh thai thứ hai, bộ ngực của mèo nhỏ càng ngày càng đầy đặn rồi, khắp nơi đều quyến rũ anh, cố tình lại chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, lúc này khó khăn lắm mới dụ dỗ được hai quỷ nghịch ngợm.
“Ưmh... Đừng, lát nữa mấy đứa sẽ qua.” Hoắc Nhĩ Phi cười khẽ đẩy tay Yến đang luồn vào trong áo ngủ của mình.
“Không đâu, Hách nhi dẫn hai đứa đi chơi, anh nhịn đã lâu rồi...” Tay Thư Yến Tả vuốt ve nụ hoa trên ngực mèo nhỏ, đôi môi trực tiếp hôn lên.
Hoắc Nhĩ Phi đã sớm trải qua, lại nói cũng có hơn nửa tháng chưa làm rồi, dưới trêu chọc của Yến, rất nhanh đã không nhịn nổi thở hồng hộc, tay cũng âm thầm vòng lên lưng Yến, bắp đùi chủ động cong lên.
Có lẽ nhịn quá lâu, hai người đều rất nhiệt tình, vận động đến mức kịch liệt khác thường...
Mà ở sân sau, Thư Nhĩ Hách mang theo em trai, em gái sinh đôi ở phòng ăn ăn điểm tâm. Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Cha mẹ thật lười, bây giờ cũng không rời giường.” Bảo Bảo lấy một trứng chần nước sôi cho vào miệng.
“Chúng ta đi gọi cha mẹ rời giường đi.” Tiểu Bối vừa mới uống một ngụm sữa tươi dằn bụng.
“Thôi, lát nữa cha mẹ sẽ rời giường, chúng ta ăn điểm tâm trước.” Thư Nhĩ Hách rất bình tĩnh ngăn cản ý tưởng của em trai, cha mẹ khẳng định đang XOXO, Bảo Bảo và tiểu Bối quá nhỏ, sẽ dạy hư hai đứa.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sau khi Yến và mèo nhỏ kết hôn được một tháng thì Đoạn Tử Lang và Lam Y Lạc (tên tiếng Trung của Coral) hỏa tốc kết hôn, bởi vì, có con mới cưới thôi! Khi đó Lam Y Lạc đã mang thai ba tháng, còn hơn Hoắc Nhĩ Phi một tháng.
Vì vậy, hai nhà ước định, nếu như một nam một nữ thì định cô dâu nhỏ, Lam Y Lạc sinh ra trước Hoắc Nhĩ Phi một tháng, là một bé trai, đặt tên là Đoạn Tư Lam.
Một tháng sau, Hoắc Nhĩ Phi sinh hạ một đôi sinh đôi: Thư Cách Gia và Thư Nhĩ Hoàng.
Rất đương nhiên, Đoạn Tư Lam và Thư Cách Gia từ nhỏ đã dưới mưu cầu danh lợi của người lớn hai nhà, định ra cô dâu nhỏ.
Vì vậy, Đoạn Tư Lam trở thành đối tượng bị Thư Cách Gia bắt nạt, cả ngày bị Thư Cách Gia gọi thành tiểu Lam tử, bé cũng không một câu oán hận, hoàn toàn mất hết hình tượng lưu manh của cha bé, dáng vẻ ngoan ngoãn, còn luôn đi theo sau cái mông của Thư Cách Gia, bị cô bé quát bảo.
Thư Cách Gia hai tuổi nghiễm nhiên có dáng vẻ của đại tỷ, là quỷ tinh nghịch, quỷ nghịch ngợm được cả nhà công nhận! Ở đâu chơi thích đi đó, càng thêm là đại vương chỉnh người!
Đối tượng thường bị chỉnh đều là thanh mai trúc mã của bé Đoạn Tư Lam, nói ví dụ như ngày nào đó Thư Cách Gia tâm huyết dâng trào bắt con cóc lớn len lén đặt bên trong chăn của tiểu Lam tử, dọa sợ cậu bé đến thiếu chút nữa tè ra quần, từ đó về sau Đoạn Tư Lam nhìn thấy cóc lại ghê tởm.
Vì thế Hoắc Nhĩ Phi còn hung hăng dạy dỗ con gái một trận, Bảo Bảo ở trước mặt mẹ ngược lại rất ngoan ngoãn die nd da nl e q uu ydo n cúi đầu nhận sai, chờ mẹ vừa đi, cô bé lập tức làm mặt quỷ với tiểu Lam tử, ánh mắt lóe ra tín hiệu uy hiếp.
Đoạn Tử Lang cảm thấy con trai mình quả thật bị Bảo Bảo ăn được gắt gao, đến lúc đó khẳng định là kiểu bị vợ quản nghiêm.
Lam Y Lạc cũng rất thích Bảo Bảo, cảm thấy con bé có thể quản con trai mình, từ nhỏ đã coi cô bé như con dâu tương lai mà đối đãi.
Buổi tối, Hoắc Nhĩ Phi lặng lẽ nói với ông xã: “Yến, anh nói có phải Bảo Bảo của chúng ta bị em chiều hư rồi không, là đứa nghịch ngợm phá phách nhất trong mấy đứa bé, tiểu Lam tử cũng bị con bé bắt nạt thành như vậy, có thể không tốt không?”
Thư Yến Tả sờ đầu bà xã, dịu dàng nói: “Thật ra Bảo Bảo rất hiểu chuyện, chỉ có điều con bé tương đối thích giở trò, không có chuyện gì, tiểu Lam tử cũng không ngốc như vậy, hai đứa một đứa bằng lòng đánh một đứa bằng lòng chịu đựng, chuyện đứa nhỏ, em tốn sức như vậy làm gì?”
“Ưmh.. Nhưng em thật vất vả mới có một con gái, tính tình lại bướng bỉnh như thế, con gái Tuyết Nghê dịu dàng khéo léo bao nhiêu, anh nói có phải do Bảo Bảo ở lâu dài với bé trai nên mới như vậy không?” Hoắc Nhĩ Phi chống nửa người lên, hơi ngước đầu nhìn về phía ông xã.
“Anh thấy Bảo Bảo như vậy rất tốt.” Thư Yến Tả chau mày lên không đồng ý với quan điểm của bà xã.
“Đều do anh nuông chiều, Bảo Bảo còn lỗ mãng hơn tiểu Bối, hai đứa nên đổi lại cho nhau mới đúng.” Hoắc Nhĩ Phi lầm bầm.