Hoắc Nhĩ Phi cứ như vậy không hề biết gì bị con trai “Tính toán” rồi, còn vui vẻ chơi được phấn khởi ở trong nước với con trai, để cho cô đắc ý càng thêm đắc ý chính là có không ít trai đẹp nước ngoài đến gần cô, vốn là cuộc gặp gỡ nhỏ đến vô cùng không tệ ở nơi đất khách, nhưng cố tình bên cạnh mình lại có một tiểu soái ca đi kèm, rất dễ dàng khiến cho những người đàn ông kia thấy khó mà lui rồi.
“Mẹ, mẹ không thể nói chuyện phiếm với các chú, bác xa lạ kia, nhất là khi mẹ mặc đến khêu gợi như vậy, cha sẽ mất hứng đó.” Lucus nói giống như tiểu đại nhân.
“Cha con cũng mang theo người đẹp ra ngoài chơi, mẹ lại không được sao, không phải chỉ nói mấy câu thôi sao?” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy con trai quả nhiên hướng về người nào đó, quá đau đớn lòng cô rồi, hu hu...
“Mẹ, cha phải đi làm việc.” Lucus chu cái miệng nhỏ nhắn lên giải thích vì cha, sau khi thân quen với mẹ mới phát hiện có lúc mẹ thật tiểu bạch đó ~
“Không đề cập tới cha con, chúng ta về khách sạn đi, tối nay đi ăn hải sản?” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy vẫn nên nghe theo con trai đi, thật ra thì gặp gỡ tươi đẹp có tới hay không cũng không sao cả, chỉ một Thư Yến Tả thôi đã đủ làm cho cô khó có thể tiêu thụ rồi.
“Con muốn ăn cua hấp...” Lucus cảm thấy dáng vẻ cua hấp kia ngon đến mức có dục vọng muốn cắn một miếng đó ~
“Được, Lucus muốn ăn cái gì thì chọn cái đó.” Tròng mắt Hoắc Nhĩ Phi híp lại, cho dù như thế nào, thức ăn ngon mới là vương đạo!
Mà lúc này ở Hương Cảng, khi Thư Yến Tả nhìn thấy tin nhắn con trai gửi tới thì mặt đã sắp tức giận đến thành màu xanh lá, lại dám mặc bikini khêu gợi như vậy?
(Mèo nhỏ khóc: Nào có khêu gợi, không phải chỉ lộ cánh tay, lộ một vòng eo, còn có bắp đùi bắp chân thôi sao? die~nd a4nle^q u21ydo^n Chỗ cần che em đều che nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh...)
Thư Yến Tả nhíu mày: Lộ bắp đùi ra ngoài còn không tính là hấp dẫn?
(Mèo nhỏ tiếp tục khóc: Nào có bikini nào không lộ bắp đùi...)
Toàn thế giới này, chỗ có nước biển đẹp như vậy thật sự không có mấy chỗ? Trong hình có một góc có dấu hiệu tiếng Anh, khiến Thư Yến Tả lập tức đoán được vị trí hiện tại của mèo nhỏ.
Lập tức đặt vé máy bay đi Hawai, lại dám gạt anh len lén mang con trai đi chơi, mèo nhỏ thật sự chán sống rồi, lần này nhất định phải trừng phạt cho cô không bò được xuống giường!
Hoắc Nhĩ Phi đang ăn hải sản dĩ nhiên không biết được ý tưởng của Thư Yến Tả, nếu mà biết được, đoán chừng sẽ chạy trốn thật nhanh.
“Ựm...” Đột nhiên buồn nôn khiến Hoắc Nhĩ Phi thiếu chút nữa phun ra, mùi vị sò biển này cũng tạm thôi, vì cái gì mà khi mình ăn lại rất muốn ói đây?
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Lucus rất kỳ quái nhìn mẹ.
“Lucus, ngoan, mẹ đi toilet một chút, con ngoan ngoãn ngồi đây không được chạy đi đâu, người lạ tới đây không được đáp lời không cần để ý tới biết không?” Hoắc Nhĩ Phi rất cẩn thận dặn dò con trai, cầm giỏ xách lên chuẩn bị đi toilet, không phải ăn đồ xấu bụng chứ.
“Vâng, con biết rõ.” Lucus rất nghe lời gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết.
Hoắc Nhĩ Phi đi phòng vệ sinh, càng nghĩ càng buồn bực, không có đau bụng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây?
Đột nhiên liếc nhìn về phía thứ đồ ở trong túi rác kia, chợt nhớ tới hình như hai tháng này mình không có kinh nguyệt rồi, sẽ không phải lại trúng thưởng chứ!
Tính tính toán toán, nếu quả thật mang thai, vậy chắc là trong buổi tiệc mừng Á Ninh tròn ba mươi năm, Yến uống say, mình chạy đi nhà cũ họ Thư xảy ra quan hệ với anh, chuyện này... Tỷ lệ cũng quá cao...
Nhất định là do chuyện xảy đến quá nhiều, khiến cho cô quên mất đã lâu không tới cái đó, vậy phải làm sao bây giờ? Yến còn chưa cầu hôn với mình đâu, lại mang thai!
Hoắc Nhĩ Phi ngồi trở lại chỗ ngồi tâm tình rõ ràng hơi xuống thấp một chút, rốt cuộc mình có cần nói cho Yến không? Hay là gạt anh trước, để cho anh một niềm vui bất ngờ?
Lucus cảm thấy từ sau khi mẹ từ toilet trở lại thì hơi là lạ, không ăn cơm cũng không uống đồ uống, chống cằm ở đó ngẩn người.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“A... Mẹ ăn bị xấu bụng, cho nên không dám ăn.”
“Vậy lần sau chúng ta không ăn hải sản nữa.”
“Mẹ không có việc gì, Lucus muốn ăn gì cũng có thể.” Hoắc Nhĩ Phi cười đến ngọt ngào, ai nói chỉ có con gái là áo bông thân thiết, Lucus nhà cô cũng là áo bông cực kỳ thân thiết!
Mới sáng sớm, Hoắc Nhĩ Phi đã bị tiếng gõ cửa đánh thức, lẩm bẩm lật người, kết quả vẫn còn vang lên, không khỏi rất tức giận bò dậy, sáng sớm mà ai vậy? Nhân viên phục vụ khách sạn die nda nle equ ydo nn cũng quá không có tố chất đi, hoàn toàn làm phiền người khác nghỉ ngơi như vậy sao!
Khi mở cửa đang định quở trách nhân viên phục vụ gõ cửa, kết quả khuôn mặt của người nào đó khiến cho cô ngẩn ngơ trong nháy mắt, rù rì nói: “Em chắc bị hoa mắt rồi, sao lại là anh.”
“Là anh.” Thư Yến Tả đẩy cửa ra, đi tới hung hăng ôm lấy mèo nhỏ, như muốn tan biến cô vào trong thân thể của mình.
“Khụ... Khụ... Anh ôm chặt quá, ghìm chết em.” Hoắc Nhĩ Phi lần này cảm thấy chân thật.
“Em nói anh nên trừng phạt em như thế nào, lại mang theo con trai không một tiếng động chạy đến Hawai, lại còn mặc bikini ở trước mặt bao nhiêu đàn ông! Em nói có phải em chán sống không!” Giọng Thư Yến Tả trầm thấp chậm rãi lọt vào tai, vẻ uy hiếp hoàn toàn!
“Rõ ràng là anh mang theo nữ nhân viên xinh đẹp đi châu Âu trước, còn không nhận điện thoại của em, tự anh nói khuya ngày hôm qua anh làm gì thế?” Hoắc Nhĩ Phi chu cái miệng nhỏ nhắn, rất bất mãn chọc chọc lồng ngực Thư Yến Tả.
Trong mắt Thư Yến Tả có ý cười, thì ra mèo nhỏ ghen, cho nên mới âm thầm mang theo con trai tới Hawai.
“Buổi tối còn có thể làm gì, đương nhiên là ngủ.”
“Ngủ? Với ai?” Hoắc Nhĩ Phi lập tức trừng mắt.
“Đương nhiên là một mình anh.” Thư Yến Tả nói rất khẳng định.
“Một mình? Anh không lừa em? Vậy tại sao anh không nhận điện thoại của em.” Hoắc Nhĩ Phi mím miệng, hơi không hoàn toàn tin.
“Khi em gọi điện thoại tụi anh vẫn ở đang ở quán bar, lúc ấy rất ồn ào không nghe thấy, sau đó Peter uống say, anh gọi người đưa ông ta và Camilla chia ra về, sau đó anh cũng về khách sạn ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại mới phát hiện em gọi điện thoại tới.”
Hoắc Nhĩ Phi nghi ngờ nhìn anh, còn tiến tới ngửi một cái trên người anh, giống như vẫn còn hơi hoài nghi.
“Kể từ khi có em, anh đều coi thường phụ nữ khác.” Thư Yến Tả cứ tùy ý nói một câu như vậy, cũng khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ thâm tình, tối thiếu Hoắc Nhĩ Phi bây giờ cảm thấy như vậy.
“Vậy thì em gắng gượng tin tưởng anh thôi.” Hoắc Nhĩ Phi vểnh cánh môi lên, giống như nói rất oan ức, thật ra thì trong lòng vui mừng khấp khởi.
Thư Yến Tả nhếch môi cười khẽ, đè đầu mèo nhỏ lại hôn lên.
“Ưmh... Buông em ra đi, em còn chưa đánh răng...” Hoắc Nhĩ Phi nắm quyền vung vẩy, chống lại.
“Không sao, anh không ngại.” Thư Yến Tả vốn không để ý tới mèo nhỏ chống lại.
Hoắc Nhĩ Phi rơi lệ trong lòng: Em ngại đó! Không đánh răng đã hôn môi, rất cái đó chứ sao...
Lucus tỏ vẻ cực kỳ hoan nghênh việc cha đến, một nhà ba người chơi ở Hawai đến vui vẻ khác thường.
Buổi chiều, dưới sự uy hiếp đe dọa của Thư Yến Tả, Hoắc Nhĩ Phi vứt bộ bikini đó, mặc áo dài phong cách Bohemian nằm trên ghế trên bãi cát với con trai.
“Con trai, cha con đâu rồi?” Hoắc Nhĩ Phi kỳ quái, vừa rồi Yến còn ở chỗ này, sao một lúc đã không thấy tăm hơi.
“Không biết, con cũng không nhìn thấy cha.” Lucus liếc nhìn chung quanh một vòng, không tìm được cha bé.
Người đàn ông thúi này! Đã chạy đi đâu? Hoắc Nhĩ Phi chu môi nghĩ, cô còn đang suy nghĩ lúc nào thì nói cho anh biết tin tức cô mang thai đấy.
“Wow! What is that? Balloon? So romantic!” (Wow! Đó là cái gì? Khinh khí cầu? Thật sự quá lãng mạn!) Trong đám người trên bãi cát có người ngạc nhiên kêu lên.
“Mẹ, mau nhìn này!” Lucus lắc lắc cánh tay mẹ bé, để cho mẹ nhìn lên một đám khinh khí cầu bay trên bầu trời.
“Khinh khí cầu có gì hay mà nhìn...” Hoắc Nhĩ Phi vô cùng không tình nguyện mở mắt, khi nhìn thấy chữ trên khinh khí cầu thì hơi sửng sốt, làm cái gì vậy!
“Mẹ, đây nhất định do cha làm, hì hì...” Lucus chỉ vào đám khinh khí cầu cười híp mắt nói.
Giữa không trung bay lên một đám khinh khí cầu, tạo thành một hình trái tim lớn, ở giữa trung tâm tim hồng còn có chín khinh khí cầu màu hồng phấn, phía trên theo thứ tự viết: Mèo nhỏ, em bằng lòng gả cho anh không?
Quả nhiên có đủ phong cách, anh lấy được nhiều khinh khí cầu như vậy từ đâu, hơn nữa còn thiết kế đẹp như vậy, trong lòng Hoắc Nhĩ Phi chảy qua một dòng nước ấm hạnh phúc.
Thư Yến Tả mặc bộ đồ màu trắng thoải mái đi từ đằng xa tới, khóe miệng ẩn chứa nụ cười thản nhiên, khi cách vị trí mèo nhỏ nửa thước, một chân quỳ xuống, giống như ảo thuật lấy ra một chiếc nhẫn kim cương mười lăm carat cầm trong tay.
“Mèo nhỏ, em bằng lòng gả cho anh không?”