“Nếu như Nhiễm Nhiễm nghe được những lời này của em, sẽ lập tức ký với em.” Coral che miệng cười.
Coral nói quả thật không sai, sau khi Nhiễm Nhiễm biết cô từ chức ở Âu Kỳ, đã ám hiệu cô nhiều lần, nhưng mà cô không thể như vậy được, tin tưởng Nhiễm Nhiễm cũng sẽ hiểu cô.
“Mèo nhỏ, hôm nay tôi một lần nữa nhận thức em, quả nhiên thành thục không ít.” Đoạn Tử Lang trầm mặc bên cạnh mở miệng nói.
“Anh mới phát hiện sao, em luôn luôn tích cực hướng lên.” Hoắc Nhĩ Phi nhếch môi, nụ cười tràn trề.
“Da trâu không thể thổi phồng! Phải biết được tiết chế, tiết chế.” Đoạn Tử Lang lập tức đánh trả.
“Hừ! Đồ mặt dày gì đâu, em nói là sự thật.” Hoắc Nhĩ Phi hừ hừ lỗ mũi, xem thường.
Thư Yến Tả nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của mèo nhỏ, chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng ấm áp từ từ tan ra.
“Từ chức đồng nghĩa với thất nghiệp, sẽ không có nguồn kinh tế!” Đoạn Tử Lang gắp một miếng thịt viên, thở dài nói.
“Anh nuôi dưỡng em cả đời.” Thư Yến Tả đột nhiên thâm tình nhìn mèo nhỏ nói.
Lập tức cảm động đến khiến Hoắc Nhĩ Phi lệ nóng dâng trào rồi, ôm cánh tay Thư Yến Tả, đầu nghiêng lên vai Thư Yến Tả, dáng vẻ thẹn thùng, “Yến, anh tốt nhất rồi.”
“Khụ khụ... Khụ khụ... Chú ý một chút, đây chính là ở ngoài công cộng, muốn buồn nôn về nhà buồn nôn đi.” Đoạn Tử Lang cười đến vô hại.
Coral cũng khoác cánh tay Đoạn Tử lang, “Càng ở nơi công cộng, càng nên buồn nôn, chính là muốn khiến cho diee ndda fnleeq uysd doon tất cả đều biết, chúng ta yêu nhau.”
“Wow...” Hoắc Nhĩ Phi kêu lên, mắt còn nháy một cái, dáng vẻ dí dỏm đáng yêu.
Dù Đoạn Tử Lang đã trải qua “Chiến trường” cũng không nhịn được đỏ mặt, đặc biệt là bị mèo nhỏ nhìn như vậy, rõ ràng nhạo báng anh mà! Lời nói buồn nôn như vậy, nên về nhà nói, sau đó...
“Lại nói em rất ngạc nhiên đó, Đoạn lưu manh bị chị kiềm chế đến ngoan ngoãn nghe lời như vậy như thế nào, Coral, chị quá làm em sùng bái!” Cặp mắt Hoắc Nhĩ Phi bốc lên trái tim nhìn Coral ở chếch đối diện.
Coral mím môi cười, “Chiêu này không dùng được với vị kia nhà em, chị cảm thấy hai người như bây giờ rất tốt.”
Thư Yến Tả rất đúng lúc gắp một miếng thịt viên lên, thổi thổi, nhét vào trong miệng mèo nhỏ, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của cô.
“Ưmh... Vị quả nhiên rất ngon!” Hoắc Nhĩ Phi vừa nhai viên thịt vừa cảm khái nói.
“Em làm ăn càng ngon.” Thư Yến Tả lại gần bên tai cô nhỏ giọng nói ra.
“Đó là đương nhiên rồi.” Kết quả mỗi lần được khen, người nào đó lại lộ ra nguyên hình, cười đến ngọt ngào.
“Mèo nhỏ, em biết nấu ăn?” Đoạn Tử Lang không tin.
“Đó là tất nhiên.” Hoắc Nhĩ Phi rất kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
“Tài nấu nướng của mèo nhỏ vô cùng tốt.” Thư Yến Tả luôn lên tiếng vào thời điểm mấu chốt.
“Xem ra biết em một lần nữa là đúng, vì hôm nay chúng ta nhận biết một lần nữa cạn một ly!” Đoạn Tử Lang khí phách ngút trời nâng ly rượu lên.
Bốn người nâng ly rượu của mình lên chạm một cái, bữa cơm này, ăn được hết sức vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Thư Yến Tả phải về công ty làm việc, mà Coral thân là nghệ sĩ đương nhiên không dễ dàng đi dạo phố gì đó với Hoắc Nhĩ Phi, nếu như bị đám chó săn gặp phải, vậy coi như chỉ có thể dùng chạy trốn mất dạng để hình dung, còn không bằng không đi.
Cho nên hai đôi tình nhân đều trở về cương vị công việc của mình, Hoắc Nhĩ Phi không muốn một mình về nhà cũ họ Thư, nên đi theo Thư Yến Tả về phòng làm việc, dù thế nào đi nữa chỗ anh có giường, mình đi ngủ cũng có thể, cũng sẽ không quấy rầy công việc của anh, thật sự mệt mỏi.
Khi nhân viên tập đoàn Thư Á nhìn thấy boss mang theo người phụ nữ đầu tóc rối tung buổi sáng kia trở về lần nữa, không khỏi cảm thán trong lòng: Người phụ nữ này quả nhiên không tầm thường, lại có thể chiếm được cưng chiều của Thư nhị thiếu.
Hoắc Nhĩ Phi hơi dính giường lập tức ngủ thiếp đi, Thư Yến Tả sờ khuôn mặt khi ngủ của cô, khóe mắt có một vệt ấm áp nhà nhạt tràn ra, tiếng lòng say lòng người.
Bởi vì mèo nhỏ đến, khiến cho tâm tình của anh tự dưng tốt hơn nhiều, công việc cũng tập trung.
Buôn bán bên các tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất cũng chầm chậm lên quỹ đạo, không cần anh đích thân làm mọi chuyện, anh chuẩn bị qua một thời gian ngắn nữa sẽ giao toàn bộ di ien n#dang# yuklle e#q quiq on công việc bên đó cho chú Đinh phụ trách, bang Viêm Ưng tạm thời giao cho chú Diêm, hai người kia đều là trợ thủ đắc lực nhất của anh, mà Lang cũng có thể giúp anh xử lý chút chuyện.
Thư Á có Frank trấn giữ, thật sự rất yên tâm, chờ con trai nghỉ, anh chuẩn bị mang theo mèo nhỏ và con trai cùng nhau đi chơi các nơi trên thế giới một vòng.
Buổi tối, chờ sau khi Thư Yến Tả hết bận, hai người lần đầu tiên tay nắm tay đi trên đường, Thư Yến Tả cảm thấy rất kỳ cục, nhưng mèo nhỏ kiên trì, nói tất cả tình nhân đều hẹn hò giống như vậy.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy đây mới là nói yêu đương! Cô hy vọng cho dù cô đã làm mẹ, vẫn muốn trải nghiệm một chút cảm giác nói yêu đương với Yến, rất tốt đẹp rất hạnh phúc.
“Đúng rồi, tại sao Lang nói cậu ta là ân nhân của em?” Thư Yến Tả đột nhiên nhớ ra câu lúc ăn cơm Lang nói, “Haizzz... Người nào đó chính là đối xử với ân nhân như vậy.”
“Cái đó áo... Thật ra thì chính là em ép Đoạn lưu manh nói chuyện lúc trước của anh cho em nghe, sau đó em cảm thấy anh thật ngốc...” Hoắc Nhĩ Phi nói xong lời cuối cùng, lúc nói một chữ “Ngốc” thì hơi chu cánh môi.
Trong tròng mắt đen của Thư Yến Tả lộ ra ánh sáng nóng bỏng, chuyện này anh vốn không muốn để cho mèo nhỏ biết, nhưng Lang cái miệng rộng này, lại nói hết sau lưng.
Có lẽ là một cảm giác, cảm giác đầu quả tim mọc hoa, cảm giác đáy lòng nhộn nhạo hạnh phúc giờ phút này tràn đầy toàn thân Thư Yến Tả, anh cảm nhận được mèo nhỏ thật lòng, hình như giờ khắc này đợi đã quá lâu, anh không biết mình nên may mắn vì trước đó Lang nói chuyện với mèo nhỏ hay trách cứ cậu ấy không nên, tất cả đều trở nên không quan trọng, chỉ có giờ khắc này mới chân thật nhất.
Chính là nhè nhẹ mà ấm áp nhếch môi cười như vậy, khiến cặp mắt Hoắc Nhĩ Phi mơ màng, mím đôi môi đỏ mọng oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông cô yêu trước mắt.
Đột nhiên bên cạnh đi đến một đôi tình nhân bón kem cho nhau, Hoắc Nhĩ Phi vội vàng cắt đứt suy nghĩ của mình, lôi kéo Thư Yến Tả đi về phía tiệm nhỏ bán kem bên cạnh, chỉ vào một hộp kem trong tủ lạnh hỏi: “Ông chủ, cái này bán như thế nào?”
“Mười đồng.”
Hoắc Nhĩ Phi vội lấy mười đồng từ trong bóp ra đưa tới, “Ừm.”
Ông chủ cũng lấy kem ra đưa cho cô.
Xé mở nắp hộp, Hoắc Nhĩ Phi múc một muỗng cho vào trong miệng mình, sau đó lại múc một muống đút cho Thư Yến Tả.
Thư Yến Tả mím môi, tỏ ý không ăn.
Hoắc Nhĩ Phi lập tức phồng quai hàm lên, nhìn anh chằm chằm, dụ dỗ nói: “Ăn ngon lắm, anh nếm thử một chút đi!”
Thư Yến Tả lão đại không tình nguyện há mồm, anh chưa bao giờ ăn kem thứ đồ này, chỉ có điều anh không muốn từ chối tình ý của mèo nhỏ, không thể làm gì khác hơn là phá lệ.
Nhìn anh ăn đến ngoan ngoãn, cặp mắt Hoắc Nhĩ Phi cong thành hai hình trăng non, trong lòng cực kỳ ngọt ngào.
Hai người cứ vừa đi vừa ăn như vậy, gió đêm từ từ thổi qua, nhẹ nhàng khoan khoái vui vẻ không nói ra được, có một ngọt ngấy không tan được bao phủ giữa hai người.
“Yến, anh xem, trên quảng trường di1enda4nle3qu21ydo0n thật nhiều người đó, chúng ta cũng đi chơi một chút.” Hoắc Nhĩ Phi ngẩng đầu hỏi.
“Được.”
Một góc quảng trường, có người đốt pháo hoa, lửa khói nhiều màu rực rỡ nở rộ trong đêm đen, đẹp đến khiến người rung động, có một vẻ đẹp như phù dung sáng nở tối tàn và lãng mạn.
Hoắc Nhĩ Phi kéo cánh tay Thư Yến Tả, tựa vào trên vai anh, đầu hơi ngẩng lên, nhìn lửa khói nở rộ rực rỡ trên không trung, chỉ cảm thấy giờ phút này trong lòng thỏa mãn không nói ra được.
“Yến, có phải rất đẹp không?” Cô ngây ngốc hỏi.
“Có một vẻ đẹp hoa lệ.” Thư Yến Tả cảm thấy hoa mắt rực rỡ đến chói mắt, cũng biến mất nhanh hơn.
“Chúng ta đi thôi, nhìn pháo hoa sẽ khiến người ta có cảm giác đau đớn, cảm giác tốt đẹp chỉ trong nháy mắt, không thích hợp với chúng ta.” Hoắc Nhĩ Phi hít mũi một cái.
“Ừ, không thích hợp với chúng ta.”
“Chúng ta về nhà đi.”
“Được, về nhà.” Giọng Thư Yến Tả dịu dàng không nói ra được.
Tối nay hình như hai người cũng cực kỳ nhiệt tình như lửa, sau khi tiến vào trong phòng bắt đầu liều chết triền miên, kịch liệt đến khiến người ta liếc xéo...
Có lẽ, sau khi trải qua tối nay, có thứ gì đó không giống trước, đã không chỉ là tin tưởng, hơn nữa là tình yêu không thể thay đổi.
Hôn, giống như mưa to gió lớn tới mãnh liệt âm trầm; chỗ bàn tay sờ đến, nóng bỏng như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
“Yến, em yêu anh.” Đôi môi Hoắc Nhĩ Phi khẽ nhếch, khoảnh khắc khi Thư Yến Tả tiến vào trong thân thể cô, cực kỳ hấp dẫn thổ lộ.
Mặt Thư Yến Tả chấn động, tia sáng kỳ dị lưu chuyển trong mắt, giống như than thở lặp đi lặp lại kêu tên mèo nhỏ, da thịt và da thịt cọ sát lẫn nhau, hơi thở và hơi thở giao hòa dây dưa, anh nằm trên thân thể thon dài của mèo nhỏ điên cuồng vận động, mỗi một lần kết hợp thật sâu đều khiến mèo nhỏ uyển chuyển rên rỉ.
Hai người cùng nhau lấy được buông thả viên mãn trên đỉnh dục vọng, giống như đặt mình trong dải ngân hà rực rỡ ánh sao.
...
Sau khi xong chuyện, Hoắc Nhĩ Phi mềm nhũn nằm trên người Thư Yến Tả, ngón tay vô ý thức chạy dọc theo đường cong bắp thịt trước ngực anh, vẽ nên các vòng tròn, đây không thể nghi ngờ là trêu đùa trắng trợn!
Thư Yến Tả một phát túm được tay nhỏ bé đang chơi xấu của cô, đặt ở trong miệng khẽ cắn, đôi mắt đen thui lóng lánh tình dục rực rỡ, “Mới vừa rồi người nào khóc cầu xin tha thứ? Bây giờ lại tới trêu đùa anh.”