Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 118-2: Thư Yến Tả, em vẫn muốn bám lấy anh (2)




Ba giờ chiều, bụng người nào đó trên giường kêu lên hai tiếng “Ùng ục”, một cánh tay thò ra ngoài, đầu tiên sờ sờ bụng mình, sau đó sờ về phía điện thoại di động trên bàn, trong mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy hai tin nhắn chưa đọc, đều là của Thư Yến Tả, trong lòng không khỏi ngọt ngào.

Thấy tin nhắn thứ nhất, khóe miệng khẽ cong lên; thời gian tin nhắn thứ hai tới cách bốn giờ, xem ra anh tức giận rồi, cho rằng mình cố ý đùa bỡn anh đấy.

Vội vàng gửi tin nhắn qua: ‘Em không có, vừa xuống máy bay, em lập tức về nhà ngủ, mới vừa tỉnh... Em thật sự vô cùng hy vọng anh có thể đồng ý một đề nghị này của em.’

Thư Yến Tả đang vùi đầu vào công việc, nghe điện thoại di động vang lên hai tiếng, chần chừ mấy giây, vẫn không nhịn được nhìn xem.

Hơi nhíu mày, vừa mới tình? Cô có mệt như vậy sao? Suy nghĩ một chút cũng đúng, cô lập ra kế hoạch bữa tiệc này, vẫn luôn bận bịu không nghỉ, ngay sau đó lại nghĩ đến, chuyện này vốn không liên quan đến mình!

Hoắc Nhĩ Phi nằm lỳ trên giường chờ tin nhắn của anh, một tiếng tinh tinh vang lên, cầm lên vừa nhìn: ‘Nếu như cô biểu hiện được có đủ thành ý, tôi sẽ cân nhắc.’

“Tạch tạch” nhấn một hàng chữ qua, die nda nle equ ydo nn nằm thẳng ở trên giường chờ phản ứng của bên kia.

‘Như thế nào mới xem như có đủ thành ý đây?’ Khi Thư Yến Tả nhìn thấy câu này thì nhíu chân mày lại, đầu người phụ nữ này bị chập mạch hay thật sự muốn mừng ngày sinh nhật của con trai?

Cô không biết cô như vậy sẽ khiến cho mình hiểu lầm sao? Chẳng lẽ cô cho rằng làm nũng có thể khiến cho chuyện lúc trước coi như chưa xảy ra sao?

‘Nếu như ngay cả thành ý cô cũng không giải thích được thì chúng ta không cần thiết phải nói chuyện!’

Hoắc Nhĩ Phi nhếch môi lên nhìn tin nhắn này, thật là, chưa từng thấy biến sắc mặt nhanh như vậy.

‘Em hiểu, em sẽ khiến anh nhìn thấy thành ý của em.’

Gửi tin xong, Hoắc Nhĩ Phi bò dậy từ trên giường đi rửa mặt, bụng đói meo rồi.

Thư Yến Tả nhìn tin nhắn, vẫn không hiểu ý tứ của người phụ nữ kia, cô hiểu cái gì chứ?

Gửi qua bốn chữ: ‘Mỏi mắt mong chờ.’

Điện thoại đột nhiên vang lên, Hoắc Nhĩ Phi vội vàng chạy từ trong toilet ra nhận.

【Chị Phi Phi, sao chị đi sớm như vậy chứ! 】

“Nhiễm Nhiễm, em cũng biết mà, chị không thích ở chung với quá nhiều người xa lạ, hơn nữa bữa tiệc làm rất thuận lợi! Chúc mừng em.” Hoắc Nhĩ Phi nhìn dâu tây đỏ trên cổ mình, nếu như còn không đi, không khỏi bị Nhiễm Nhiễm nhìn thấy, đến lúc đó có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

【Chị Phi Phi, chị là đại công thần * đã chạy, chúng em còn có ý tứ gì nữa chứ. 】

(*) đại công thần: Người có công lớn

“Nói lời ngốc nghếch gì vậy, tối nay là lễ chúc mừng các em phải chơi thật thoải mái, mấy ngày nay chị mệt chết đi được, mới vừa tỉnh ngủ, có cơ hội em mời chị ăn một bữa đi.”

【Chị Phi Phi, chị nói thật đi, có phải vì tránh nhị ca của em nên mới chạy trốn nhanh như vậy không, thật ra thì hai anh chị... 】

“Không phải, chị thật sự mệt chết đi được, cho nên muốn về nhà nghỉ ngơi, chuyện giữa chị với nhị ca em, chị sẽ xử lý tốt, cám ơn em Nhiễm Nhiễm vẫn một mực ủng hộ chị.” Hoắc Nhĩ Phi rất chân thành nói, Nhiễm Nhiễm quả thật giúp đỡ cô rất nhiều.

【Như vậy em sẽ không quen đâu! Chị Phi Phi, hết cách rồi, ai bảo em vừa nhìn thấy đã yêu chị chứ! 】 Thư Tử Nhiễm vô cùng dí dỏm mà cười nói.

Vừa thấy đã yêu, mặc dù từ này dùng trên thân hai người nghe rất quái lạ, nhưng lại rất thỏa đáng, hai cô gái xa lạ tuổi tác xấp xỉ lần đầu tiên gặp mặt đã có ấn tượng tốt về nhau, cho dù cách nhiều năm như vậy, Nhiễm Nhiễm vẫn hồn nhiên đáng yêu như thế.

Lúc ăn cơm, Hoắc Nhĩ Phi quyết định ngả bài trước với cha mẹ, chỉ có thể lấy được sự ủng hộ của họ mới là khích lệ lớn nhất với mình.

Cha Hoắc trầm ngâm hồi lâu, “Phi Phi, con đã không còn là đứa bé, nên làm như thế nào do chính con quyết định, cuộc sống không thể làm lại, một khi đã quyết định cũng không thể hối hận càng không thể lùi bước.” Những lời này của cha Hoắc không thể nghi ngờ gõ một hồi chuông báo động cho con gái.

“Cha, con biết rõ, con đã nghĩ xong.” Hoắc Nhĩ Phi sao không hiểu được đạo lý này, đây là quyết định sau khi cô đã trải qua suy tính kỹ càng.

“Phi Phi à, nhà chúng ta chỉ có một đứa con gái là con, khó tránh khỏi tùy hứng nuông chiều chút, vốn con và Tuyết Luân cũng sắp kết hôn, kết quả lại đột nhiên xảy ra ngoài ý muốn, Lucus là cháu ngoại ruột của cha mẹ, cha mẹ cũng rất thích thằng bé, nhưng con không thể bởi vì thằng bé mà quyết định cuộc sống của mình!” Mẹ Hoắc ý vị sâu xa nói. d1en d4nl 3q21y d0n

“Mẹ, con không có, nếu như bởi vì đứa bé, ban đầu con sẽ không bỏ lại thằng bé mà về nhà, con rất thích Tuyết Luân, nhưng mà con không yêu anh ấy, trong lòng con vĩnh viễn chỉ coi anh ấy như anh trai, cho nên con...” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cần thiết phải nhìn thẳng vào đáy lòng mình, từ vừa mới bắt đầu cô chính là tham lam sự dịu dàng và sự lệ thuộc vào anh Tuyết Luân, để cho cô rất thoải mái rất ấm áp, nhưng khi ở cùng một chỗ với anh ấy, không có mùi vị tình yêu tim đập rộn lên.

‘Con bé này, may mà lần trước không xác định thời gian kết hôn với bác gái Chử con, nếu như quyết định rồi, mẹ xem con ăn nói với người ta như thế nào, quá không hiểu chuyện, Thư Yến Tả cũng không phải không được, nhưng đứa nhỏ Tuyết Luân này, cha mẹ đều biết tính cách của nó, tuyệt đối không phải nói, càng không bắt nạt con, kết hôn với người giống như Tuyết Luân mới yên ổn.”

“Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta không cần quản nhiều như vậy, mặc dù Phi Phi tùy hứng nhưng hiểu chuyện, để cho chính con bé tự quyết định đi.” Cha Hoắc tỏ vẻ tuyệt đối rộng lượng, mặc dù ông có thành kiến với Thư Yến Tả, nhưng cháu ngoại có thể dạy được tốt như vậy, nhất định có chút tài năng.

“Cha, mẹ, cám ơn cha mẹ.” Hoắc Nhĩ Phi muốn lấy nhất chính là sự ủng hộ của cha mẹ, như vậy sẽ không khiến cho cô có lo âu về sau.

Hoắc Nhĩ Phi suy tính liên tục, cầm điện thoại lên bấm số của Tuyết Luân, có một số việc không thể kéo dài thêm được nữa.

Chử Tuyết Luân rất cao hứng khi nhận được đt của Phi Phi, ngay khi anh chuẩn bị ra cửa, điện thoại di động lại vang lên, mở ra vừa nhìn là Lệ Chi gửi tin nhắn bằng hình ảnh tới.

Là hình Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi mặt đối mặt đứng nói chuyện, khoảng cách giữa hai người rất gần, nhất là bộ lễ phục này của Phi Phi, gợi cảm dễ coi như vậy.

Cơn tức của Chử Tuyết Luân lập tức xông lên, có một cảm giác bị người phản bội, cầm chìa khóa lên lập tức ra cửa.

Thẩm Lệ rất hài lòng nhìn kiệt tác trong máy tính của mình, qua nhiên photoshop rất cường đại, cô chỉ xóa a Sâm ở bên cạnh Hoắc Nhĩ Phi, lại xóa người phụ nữ bên cạnh Thư Yến Tả đi, vì vậy, tấm hình này lập tức trở nên đẹp không tì vết rồi, nếu như cái này không đủ để khơi gợi lên cái gai trong lòng anh Luân, trừ phi anh là kẻ ngu.

Khi Hoắc Nhĩ Phi đến tiệm cà phê gần đó, Chử Tuyết Luân đã ngồi ở đó rồi.

Lập tức có phục vụ đi tới hỏi hai người cần gì?

Hoắc Nhĩ Phi muốn một ly cà phê kem tuyết, “Tuyết Luân, còn anh?”

“Lam Sơn.” Giọng Chử Tuyết Luân rất bình tĩnh.

“Được, hai vị chờ.” Phục vụ rất lễ phép rời đi.

Hai người trầm mặc một lúc, cũng không ai phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này trước.

Cuối cùng, vẫn là Hoắc Nhĩ Phi mở miệng trước, “Tuyết Luân, hôm nay em hẹn anh ra đây là muốn nói chuyện giữa chúng ta với anh.”

“Anh cũng có ý này.” Chử Tuyết Luân lạnh nhạt ném ra một câu, mở điện thoại di động ra đưa cho cô.

Hoắc Nhĩ Phi rất kinh ngạc nhìn hình trên điện thoại di động, đây là lúc nào? Tuyết Luân lại phía người điều tra mình? Thì ra anh vốn không tin tưởng mình.

“Anh phái người điều tra em?” Hoắc Nhĩ Phi không dám tin hỏi.

“Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, nếu như giữa em và Thư Yến Tả không có gì, còn sợ anh điều tra?” Chử Tuyết Luân thật ra vốn không phái người đi thăm dò Phi Phi, dinendian.lơqid]on nhưng dưới tình huống này anh đã mất lý trí, bị chính người phụ nữ mình yêu hết lần này đến lần khác làm tổn thương, anh đã chịu đủ rồi, hơn nữa Thẩm Lệ luôn ghé vào bên tai anh thổi mấy câu, khó tránh khỏi làm cho anh mất phương hướng.

Hoắc Nhĩ Phi mím mím môi, quá trình đã không quan trọng, dù sao hôm nay cô cũng đến để nói rõ ràng, nếu Tuyết Luân đã hoài nghi mình, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.

“Nếu như vậy, em cũng không có lời nào để nói rồi.” Hoắc Nhĩ Phi không muốn nói ra câu sau cùng, cô muốn để cho Tuyết Luân nói, như vậy trong lòng anh sẽ thoải mái hơn một chút.

Chử Tuyết Luân không nghĩ tới một câu Hoắc Nhĩ Phi cũng không vì mình mà cãi lại đã thừa nhận, anh vốn định nếu như Phi Phi giải thích rõ, anh còn có thể cho cô thêm một cơ hội nữa, nhưng lời của cô hoàn toàn khiến cho anh chết tâm rồi...

Lệ Chi nói đúng, người Phi Phi yêu không phải là mình, mà người đó tên Thư Yến Tả.

“Em không có lời nào muốn nói sao? Vậy em vẫn luôn lưỡng lự giữa anh và Thư Yến Tả, do dự không thôi, chỉ chờ anh quyết định thay em sao?” Chử Tuyết Luân cảm giác mình đã không lựa lời mà nói rồi.

Hoắc Nhĩ Phi chỉ yên lặng nghe, cho dù Tuyết Luân nói gì cô đều nhận, có lẽ cô không phải cố ý suy nghĩ như vậy, nhưng kết quả đã tạo thành, nói nhiều hơn nữa còn có công dụng gì chứ?

“Phi Phi, thật ra thì em không phải như vậy, anh vẫn luôn cho rằng em là một cô gái đơn thuần lương thiện, thẳng thắn đáng yêu, thì ra anh sai rồi, chẳng lẽ một năm ở Hương Cảng kia thật sự khiến cho em thay đổi nhiều như vậy sao? Anh cho em rất nhiều cơ hội, nhưng em luôn làm tổn thương anh, Thư Yến Tả và con trai em vốn là một cái gai trong lòng anh, mà anh cứng rắn chôn nó ở trong đáy lòng, không muốn cho nó mọc ra, nhưng em cố tình muốn rút ra ngoài.” Chử Tuyết Luân khổ sở nói.

Lời tác giả: Có lẽ trong thế giới tình yêu bản thân luôn ích kỷ, không có biên pháp vẹn toàn đôi bên, chác chắn sẽ có một người bị thương. Phi Phi là một cô gái đơn thuần cố chấp bốc đồng, cô đang dần dần trưởng thành, có một quá trình lột xác, có lẽ không phải do cô cố ý, nhưng trong lúc vô tình đã làm tổn thương người yêu cô, đây là không nên, cô nên bị trừng phạt sao?