Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 107-2: Thì ra sai vẫn luôn là mình.. (2)




Trong mắt Chử Tuyết Luân thoáng qua đau đớn, chẳng lẽ Phi Phi thật sự động lòng với Thư Yến Tả sao? Ngước mắt lên, kiên định nói: “Anh bằng lòng chờ, chờ cho đến khi em đồng ý mới thôi.”

Hoắc Nhĩ Phi không thể tin nhìn anh, “Em không đáng giá để anh làm như vậy.”

“Có đáng giá hay không, là do anh định đoạt.” Chử Tuyết Luân hình như đã quyết định, anh không muốn thua Thư Yến Tả, mặc dù anh ta có ưu thế là có một con trai, nhưng bản thân mình vẫn có phân lượng ở trong lòng Phi Phi, ít nhất trong ba năm Thư Yến Tả không có ở đây, vẫn là mình cùng với Phi Phi.

“Tuyết Nghê trở về chưa?” Hoắc Nhĩ Phi cố ý nói sang chuyện khác.

“Không có, con bé cứ chạy đi không rõ ràng như vậy, anh thật sự lo lắng cho nó, Phi Phi, giữa em và con bé nói chuyện tương đối dễ, hàn huyên nhiều với con bé một chút.”

“Tuyết Nghê cô ấy thật sự thích Thư đại ca, ít nhất bây giờ cô ấy tìm được hạnh phúc của mình, chúng ta nên chúc phúc cho cô ấy, chỉ có điều sắp bước sang năm mới rồi, em nhất định sẽ thâm tình kêu gọi cô ấy về nhà, thuận tiện mang theo Âu đại ca cùng về.” Khi Hoắc Nhĩ Phi nói đến bạn tốt, khóe miệng tràn ra nụ cười vui vẻ.

“Cha mẹ anh cứ rầm rì hoài bên tai anh cả ngày, để cho anh đón Tuyết Luân về, em cũng biết, cha mẹ luôn ký thác quá nhiều chờ mong vào con cái, cũng hy vọng con cái sống tốt, ngày hôm qua [email protected] mẹ anh còn nhắc đến em, có thời gian đến nhà chơi một chút.” Chử Tuyết Luân rất tùy ý mà nhắc đến cha mẹ.

Hoắc Nhĩ Phi gật gật đầu, bác trai Chử mặc dù là người hơi nghiêm túc, nhưng đối xử rất tốt với cô, bác gái Chử là một người đặc biệt thân thiết, lúc học cấp ba luôn muốn mời cô đến nhà chơi, còn luôn nói giỡn muốn cô làm con dâu.

Cô bây giờ, thật sự hơi không tiện đi nhà họ Chử rồi, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô phải suôn sẻ mới đi được.

Lúc trở về, Chử Tuyết Luân kiên trì muốn đưa cô về, khi đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, cô không quên mua bánh ngọt Cappuccino mà bé bé thích ăn nhất, nhìn thấy mà Tuyết Luân hơi ghen, nếu là con trai của mình và Phi Phi thì tốt rồi.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Nước Anh.

“Hữu, nếu không anh đi làm phẫu thuật đi, Tom nói vẫn có tỉ lệ thành công, anh phải có lòng tin với mình.” Chử Tuyết Nghê dựa vào trong ngực Thư Phiến Hữu, lo lắng nói.

“Anh biết rõ, nhưng tỉ lệ rất nhỏ, anh không muốn sau khi từ phòng phẫu thuật ra ngoài, thân thể lập tức lạnh lẽo...” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Tuyết Nghê bụm miệng.

“Em không muốn anh nguyền rủa mình như vậy, coi như anh không nghĩ vì em, cũng phải suy nghĩ vì cục cưng của chúng ta.” Sau khi nói xong, trên mặt Chử Tuyết Nghê dần dần đỏ ửng lên.

“Cục cưng? Em mang thai?” Thư Phiến Hữu không thể tin hỏi lại.

“Vâng...” Chử Tuyết Luân gật gật đầu.

“Tuyết Nghê, đứa bé này không thể giữ lại.”

“Tại sao? Em muốn sinh con ra.” Hình như Chử Tuyết Nghê căng lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Hữu, trong lòng cô hơi dao động.

“Còn nhớ rõ anh đã nói với em như thế nào không? Bệnh của anh di truyền từ mẹ anh, mà đứa bé trong bụng em rất có thể sẽ di truyền bệnh của anh, u não là bệnh nan y, anh không muốn di truyền cho đời sau.”

“Nhưng mà, em trai và em gái anh không phải không bị di truyền sao? Nói rõ không phải trăm phần trăm.”

“Không được là không được, lỡ như đứa bé bị di truyền, chúng ta không phải đã hại cả đời nó sao?” Thư Phiến Hữu kiên trì suy nghĩ của mình, anh không muốn sau này đứa bé của mình cũng giống như mình.

“Chẳng lẽ anh cảm thấy mẹ anh sinh hạ anh, là hại anh?”

“Không thể nói làm một, mẹ anh khi đó bà không biết, lại nói anh cũng không hối hận đi tới đời này, nhưng anh không thể áp đặt khổ sở này lên trên người đứa bé còn chưa ra đời, chuyện này không công bằng.”

“Đây là suy nghĩ của anh, huống chi đứa bé cũng không nhất định bị di truyền.” Chử Tuyết Nghê căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, cô rất muốn sinh hạ đứa bé này.

“Không được là không được, ngày mai phá bỏ đi.” Lời Thư Phiến Hữu nói không cho chống lại.

“Anh đây là đang bóp chết một sinh mệnh!” Chử Tuyết Nghê quát.

Thư Phiến Hữu ngồi ở đó không nói thêm gì nữa, hình như làm ra quyết định này cũng không dễ dàng.

Hốc mắt Chử Tuyết Nghê mang theo nước mắt chạy ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên hai người xuất hiện ý kiến lớn khác nhau, cãi vã lợi hại như vậy.

Tom vừa đúng tiến vào từ bên ngoài, nhìn thấy Chử Tuyết Nghê khóc chạy ra ngoài, rất lấy làm kỳ quái hỏi: “Sao vậy? Sao Tuyết Nghê lại khóc vậy?”

“Cô ấy mang thai.” Thư Phiến Hữu buồn rầu nói.

“Đây là chuyện tốt mà!” Tom tùy tùy tiện tiện tựa vào ghế sa lon.

“Đứa bé này không thể giữ, nhưng cô ấy không chịu phá bỏ.”

“Đây chính là cậu không đúng rồi, Tuyết Nghê yêu cậu như vậy, cô ấy vẫn muốn sinh một đứa bé cho cậu, sao cậu có thể tuyệt tình yêu cầu cô ấy phá bỏ đứa bé chứ!”

“Tom, cậu biết tình huống của tôi, không nói tôi còn có thể sống bao lâu, bệnh này của tôi, là di truyền, tôi không hy vọng di@en*dyan(lee^qu.donnn) đứa bé của tôi cũng giống như tôi.”

“Hữu, cậu không thể quá tiêu cực, phẫu thuật vẫn rất có hy vọng...”

Lời còn chưa dứt, đã bị Thư Phiến Hữu trách móc rồi, “Tôi hiểu biết rõ, nhưng khả năng thất bại lớn hơn.”

Một câu nói thành công chặn đứng Tom, trong lòng anh biêt, quả thật là như thế.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Hương Cảng.

“Đại ca, em hiểu suy nghĩ của anh, nhưng như vậy không khỏi quá tuyệt tình với chị Tuyết Nghê, chị ấy yêu anh bao nhiêu, anh không nên ép buộc chị ấy phá bỏ đứa bé.” Thư Tử Nhiễm đứng ở một góc hành lang, cố gắng ép giọng nói tới thật thấp.

【Nhiễm Nhiễm, anh vì tốt cho cô ấy, tự anh cũng còn không biết có thể sống được bao lâu, không thể ích kỷ như vậy. 】

“Đại ca, sao anh luôn nói lời ủ rũ như vậy, em tức giận!” Thư Tử Nhiễm tức giận, giọng nói cũng lớn hơn.

Thư Yến Tả mới vừa về đến nhà, vừa lúc tìm Nhiễm Nhiễm, định hỏi con bé về lễ mừng năm mới, trong lúc vô tình nghe được con bé đang nói chuyện điện thoại với đại ca, không khỏi dừng chân nghe lén.

【Nhiễm Nhiễm, tiểu Tả có biết không? 】

“Không biết, nhưng nhị ca có hoài nghi rồi, đại ca, em không muốn lừa gạt nhị ca nữa! Anh làm như vậy quá không công bằng, anh chỉ vẫn chưa tiếp nhận sự thật anh là bệnh nhân mà thôi, không nghĩ rằng tất cả mọi người chúng em đi thăm anh, anh sẽ cảm thấy rất quái lạ, anh chỉ muốn yên tĩnh rời đi, nhưng như vậy quá không công bằng với chúng em!” Thư Tử Nhiễm lộ vẻ kích động.

Điện thoại bên kia có yên lặng ngắn ngủi, 【Nhiễm Nhiễm, hai ngày nữa anh sẽ trở về, vẫn để tự anh nói với tiểu Tả đi. 】

“Được rồi, vậy em cúp trước, nhị ca sắp trở lại rồi.”

Khi Thư Tử Nhiễm cúp điện thoại xoay người lại, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lẽo quen thuộc.

“Đại ca bị bệnh gì?”

Thư Tử Nhiễm vừa quay đầu phát hiện vẻ mặt âm trầm của nhị ca đứng ở đó, bị sợ đến trong lòng “Lộp bộp”.

“Nhị ca, anh về khi nào?” Trời ạ, nhị ca đứng ở sau lưng cô rốt cuộc đã bao lâu.

“Anh hỏi ĐẠI CA, BỊ, BỆNH, GÌ?” Thư Yến Tả hỏi từng câu từng chữ, trong mắt lộ ra lạnh lùng.

Ánh mắt kia khiến Thư Tử Nhiễm không thể không nói thật ra, “Bệnh giống như mẹ, u não.”

Thư Yến Tả khựng lại, vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hàm nghĩa của từ này, u não!

“Phát hiện từ lúc nào?’

“Nghe dì nhỏ nói năm mẹ bị bệnh qua đời, bác sỹ nói bệnh này có khả năng di truyền đến đời sau, sau đó cha làm kiểm tra cho ba anh em chúng ta, phát hiện chỉ có đại ca bị di truyền bệnh của mẹ, cũng từ lúc đó trở đi, cha quyết định để cho anh đón nhận lấy công ty nhà mình, lại đặc biệt bao dung đại ca, cho phép anh ấy làm chuyện anh ấy thích, bởi vì cha biết đại ca rất có thể giống như mẹ, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi...”

“Tại sao lại gạt một mình anh!” Trong giọng nói của Thư Yến Tả có chút đau thương.

“Nhị ca, không phải vậy đâu, mới đầu đại ca cũng không biết, là anh ấy nghe lén được bác sỹ nói chuyện với cha, mà năm ấy khi em học cấp hai ở nước Anh trong lúc vô tình phát hiện thuốc trên die ennd kdan/le eequhyd onnn đầu giường anh ấy, len lén cầm đi tiệm thuốc hỏi mới biết, khi đó em còn khóc thật lâu, đại ca là người tốt như vậy tại sao lại mắc bệnh nan y đó.”

“Sau đó, đại ca cầu xin em giữ bí mật, nói không thể nói cho anh biết, bởi vì anh ấy biết rõ trong lòng anh có ngăn cách với anh ấy, anh ấy không muốn sau khi anh biết bệnh tình của anh ấy sẽ sinh lòng đồng tình, hy vọng của anh ấy là có thể chân chính đi vào lòng anh, đại ca là người khó chịu, anh rất khát vọng nhị ca có thể hiểu. Những năm gần đây, đại ca sống rất khổ cực, anh ấy sống chết không để cho bản thân ngã xuống, chính là muốn làm chút chuyện cho chúng ta, sau đó yên tĩnh rời đi...”

Thư Yến Tả cau mày nghe xong lời Nhiễm Nhiễm nói, trong lòng rất loạn, thì ra là như vậy, háo ra trước nay mình hận anh ấy chẳng phải rất buồn cười sao! Thì ra không phải cha thiên vị, mà vì vạn bất đắc dĩ...

Thì ra sáu năm trước khi anh ấy trở lại chịu đón nhận Á Ninh, chỉ vì muốn chia sẻ chút áp lực công việc với mình; thì ra anh ấy hết lần này đến lần khác trở về nước Anh, không phải đi trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không phải trộm chơi, mà đi chữa bệnh; thì ra cái gọi là anh ấy trở lại nghề kiến trúc, cũng chỉ để giải thích thân thể anh ấy không chống đỡ được nữa; thì ra để Nhiễm Nhiễm trở lại đón nhận Á Ninh, cũng là sớm đã có mưu tính...

Chân tướng đột nhiên đến, khiến cho anh lập tức rối loạn, thì ra sai vẫn luôn là mình, tại sao lại như vậy? Không phải như vậy!

Môi Thư Yến Tả mím chặt, lúc xoay người, bước chân hơi lảo đảo, nhưng vẫn không dừng lại, từ từ biến mất trong tầm mắt Thư Tử nhiễm.

Nhìn dáng vẻ khi nhị ca biết rõ chân tướng, khiến trong lòng Thư Tử Nhiễm bị nhéo đau, nhưng cô biết, mình không làm được gì, trong lòng nhị ca nhất định rất đau, sẽ có một cảm giác bị lừa gạt, suy nghĩ trong lòng anh về đại ca và cha lập tức đều bị lật đổ, cảm giác đó nhất định rất đáng sợ.