Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 69




Edit: Ve

Beta: Miêu Nhi

Thế giới lần này là đô thị dị năng có harem, trạch nam Lý Hạo Thiên ngay sau khi tốt nghiệp đại học bị bạn bè phản bội, người yêu ngoại tình, hắn mượn rượu giải sầu, lại không cẩn thận vấp phải bình rượu, trượt chân, đập đầu xuống đất. Sau khi tỉnh lại, hắn ngoài ý muốn phát hiện mắt mình có khả năng nhìn xuyên thấu.

Từ đó, mua vé số, đánh bạc, nhặt của hời, oai phong một cõi ở sòng bạc, thuận tiện chinh phục hoa hậu giảng đường thanh thuần, hoa khôi cảnh sát chân dài, loli đáng yêu... Cuối cùng trở thành ông vua không ngai của đô thị.

Quá nhiều chỗ hỏng, Vân Khanh vô lực chửi bậy. Mà người ủy thác Vân Khanh lần này, chính là cô bạn gái ngoại tình kia. Thời điểm tốt nghiệp, cô leo lên một phú nhị đại, sau đó đá Lý Hạo Thiên. Đá người ta thì thôi đi, cô còn mang theo phú nhị đại kia đến chỗ Lý Hạo Thiên đắc ý một phen.

Mà Lý Hạo Thiên lúc này đã có được đôi mắt thấu thị, cảm thấy mình bị nhục nhã, thề nhất định phải làm cho cô hối hận.

Trên thực tế hắn không cần làm gì cả, về sau lúc hắn công thành danh toại, tự có người đến trào phúng có mắt không tròng thay hắn, ghét nghèo yêu giàu, ái mộ hư vinh, bạn gái cũ tưởng là trân châu hóa ra lại là mắt cá, người ghét chó cũng ghét. Ngay cả phú nhị đại kia cũng không có kết cục tốt.

Bạch Văn Khanh tuyệt vọng -------- "Loại đàn ông chết tiệt hèn mọn này nên để hắn mất hết tất cả! Lão thiên mắt bị mù mới để hắn trúng giải độc đắc có được nhiều tiền đến vậy! Còn có nhiều nữ nhân nguyện ý đi theo hắn! Một đám không có đầu óc, thật ngu xuẩn! Khiến hắn cả đời làm cá ướp muối! Vĩnh viễn không xoay người được!"

Nhân cách người ủy thác như thế nào tạm thời không nói tới, chỉ riêng nguyện vọng này của cô, thực sự rất được lòng Văn Khanh. Cô cực kì không thích loại ngựa giống hèn mọn này, tựa như tất cả nữ nhân đều yêu hắn, cam tâm tình nguyện đi theo hắn, mà hắn lại còn có thiên phú dị bẩm, có thể thỏa mãn tất cả mọi người, một đêm thượng N nữ là cái gì, quả thật là coi phụ nữ là đồ chơi!

Chính Văn Khanh cũng là phụ nữ, cô rất ghét loại hành vi không tôn trọng người khác này, mặc kệ là đối với đàn ông hay phụ nữ. Rõ ràng là ở xã hội hiện đại, lại làm một bộ tam thê tứ thiếp. Mà người cổ đại coi như thê thiếp thành đàn cũng không như hắn, ngủ chung một chiếc chăn lớn, thượng N nữ, quá buồn nôn.

Văn Khanh lần này vẫn chọn không gian tu tiên, bởi vì linh khí có thể ngăn cản mắt nhìn xuyên thấu của Lý Hạo Thiên, cô cũng không muốn bị cái gã bỉ ổi đó nhìn hết thân thể.

Tỉnh dậy lần nữa, Văn Khanh phát hiện cô đang bị nắm tay - mười ngón tay đan xen vào nhau.

"... Tôi cho cậu biết, Khanh Khanh hiện tại là bạn gái của tôi! Đừng có quấy rầy cô ấy nữa! Cũng không nhìn vào nước tiểu soi xem mình có đức hạnh gì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cậu không xứng!"

Đây là... hiện trường Bạch Văn Khanh mang theo phú nhị đại đến ký túc xá của Lý Hạo Thiên diễu võ giương oai?

Văn Khanh rất mau hồi thần, vội vàng điều động linh khí từ trong không gian bao phủ mình lại. Lúc này mới dò xét hai người trước mặt.

Hai mắt sưng vù, quần áo lộn xộn, tóc giống như cái tổ chim, không cần nghĩ cũng biết đây chính là nam chính Lý Hạo Thiên. Mà người nắm lấy tay nàng líu lo không ngừng, có lẽ chính là kẻ ngốc phú nhị đại của nguyên chủ đúng không?

Vừa đến đã gặp phải Tu La tràng, thật là khéo.

"Bạch Văn Khanh, tôi thật không nghĩ tới cô là loại người này! Tham mộ hư vinh, ghét nghèo yêu giàu! Cô còn liêm sỉ hay không? Có năng lực leo lên phú nhị đại rồi đúng không? Trước kia tôi mắt mù mới coi trọng loại con gái như cô!"

Vân Khanh cười nhạo một tiếng: "Vừa vặn, tôi cũng cảm thấy mắt tôi mù rồi mới coi trọng loại người như anh."

Lý Hạo Thiên phẫn nộ nhìn chằm chằm hai người trước mắt kia, một người là bạn gái cũ của hắn, một người là bạn trai hiện tại của bạn gái cũ. Bạch Văn Khanh ngoại tình còn chưa tính, hiện tại còn mang theo người tới nơi này diễu võ dương oai, thật sự nghĩ hắn dễ bị bắt nạt sao? Hắn đột nhiên nhớ tới dị năng thấu thị, đôi mắt hắn có thể nhìn thấu mấy thứ như tủ quần áo, sách vở, không biết có thể nhìn thấu quần áo hay không? Nếu có thể, vậy thì thú vị rồi.

Thử nghiệm trên hai người này một chút, chẳng may có thương tổn gì cũng không liên quan đến hắn.

Lý Hạo Thiên dồn hết lực chú ý tập trung vào đôi mắt, sau đó nhìn Văn Khanh, kết quả làm hắn thất vọng rồi, đối phương vẫn là bộ dáng mặc quần áo, cũng không có biến hóa gì. Ngay lúc hắn chuẩn bị thu hồi ánh mắt, dư quang quét tới trên người Đường Niệm bên cạnh.

"A?"

Lý Hạo Thiên sợ hãi kêu lên một tiếng, hắn thế nhưng thật sự nhìn thấu quần áo của đối phương!

Đầu tiên phía dưới tây trang là áo sơ mi, sau đó là làn da trong áo sơ mi, quần lót cũng có thể nhìn thấu... Chà chà! Nhỏ nhắn như vậy, còn không bằng một nửa của hắn! Không biết Bạch Văn Khanh nhìn thấy vật nhỏ này có cảm thấy hối hận hay không?

Đường Niệm bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm sinh ra sợ hãi trong lòng, vội nắm chặt tay Văn Khanh: "Khuyên cậu thức thời một chút, nếu không... Hừ! Khanh Khanh chúng ta đi!"

Văn Khanh cũng không định cùng nam nhân ngựa giống này nói thêm cái gì, thuận theo hắn nhấc chân ra ngoài. Sau đó, Lý Hạo Thiên một bộ cao thâm mạt trắc nhìn cô, thấp giọng nói nhỏ bên tai:"Đã ngắn lại nhỏ, chậc chậc, Bạch Văn Khanh chỉ sợ cô về sau sẽ dục cầu bất mãn. Cơ mà cũng không nhất định, dù sao cô am hiểu nhất là ngoại tình, hắn không thỏa mãn được cô, cô có thể đổi sang người khác mà!"

Văn Khanh bước chân không ngừng, trực tiếp kéo Đường Niệm đi. Trong đầu chứa đầy tư tưởng xấu xa, giống như ngoại trừ chuyện nam nữ ra, trong đầu hắn không còn thứ gì khác! Nói nhiều với hắn thêm một câu chắc sẽ vấy bẩn tâm hồn cao quý tinh khiết của cô mất! Hừ!

"Này, cậu ta vừa nói gì với em vậy? Anh cảm thấy giống như đang mắng anh là sao nhỉ?" Đường Niệm quay đầu hỏi.

Tiếp, vị này cũng là một nhân vật phong cách thanh kỳ. Trong nguyên tác, Đường Niệm không chỉ não tàn mà còn ngu xuẩn cực kì - không ngừng nhảy ra trước mặt nam chính khoe mẽ, sau đó bị nam chính vả mặt, tiếp tục tìm đường chết, tiếp tục vả mặt... Mãi cho đến khi bị Lý Hạo Thiên lật đổ cả gia tộc, vẫn không biết bỏ cuộc.

Biểu hiện điển hình:

Ở khách sạn ngẫu nhiên gặp được ------ mắt liếc xéo, lỗ mũi hướng lên trời: "Nơi này là nơi mà loại người nhà quê như cậu có thể đến được sao?"

Hội trường đấu giá ------ mắt liếc xéo, lỗ mũi hướng lên trời: "Sàn đấu giá từ khi nào lại cho mấy tên quỷ nghèo kiết xác vào vậy?"

Gặp được đại nhân vật ------- mắt liếc xéo, lỗ mũi hướng lên trời: "X tiên sinh là người mà cậu có thể gặp được hả?"

Mà trên thực tế, bà chủ của khách sạn là tình nhân của Lý Hạo Thiên, thứ quý nhất trên sàn đấu giá cũng là của Lý Hạo Thiên, tiên sinh X đặc biệt tìm Lý Hạo Thiên vì có chuyện cần nhờ tới hắn... Cuộc đời của Đường Niệm chỉ để thể hiện một pháo hôi tiêu chuẩn là như thế nào.

Văn Khanh cũng có chút đồng tình với hắn, ung dung thở dài: "Kẻ ngốc có ngốc phúc."

Đường Niệm sững sờ: "Này, em nói rõ chút đi, cậu ta rốt cuộc nói anh cái gì?"

Mãi đến khi lên xe, Đường Niệm vẫn còn tra hỏi cô, Văn Khanh không kiên nhẫn, đành phải nói cho hắn biết: "Cậu ta nói của anh vừa ngắn vừa nhỏ không thỏa mãn được tôi."

Mặt Đường Niệm lập tức đỏ lên: "Nói bậy! Cậu ta chưa từng nhìn thấy thì làm sao biết được!"

Đúng, là thấy được nên mới nói vậy, chứ không nhìn anh cao 1m8 thế kia, người ta làm sao có thể nói anh vừa ngắn lại vừa nhỏ được?

Đường Niệm thấy cô không nói gì, cho là cô không tin: "Thật mà, anh lợi hại lắm đó! Nếu không chúng ta buổi tối thử một chút?"

"Thử, thử, thử cái đầu anh. Lái xe!"

"A." Đường Niệm ngồi trở lại, khởi động xe.

Văn Khanh muốn cười khổ cũng không được, Đường Niệm người này cũng không phải phú nhị đại ngang ngược càn rỡ, ngoại trừ hơi ngu một chút, tính cách thậm chí còn hơi mềm, bằng không cũng không bị nguyên chủ xúi dại. Ngay cả chuyện đi diễu võ dương oai với bạn trai cũ của người yêu cũng có thể làm!

Bên kia, Lý Hạo Thiên đột nhiên phản ứng lại, không đúng, vì sao hắn có thể nhìn thấu Đường Niệm nhưng không thể nhìn thấu Bạch Văn Khanh? Chẳng lẽ chỉ có thể nhìn thấu con trai còn con gái thì không được? Móa! Hắn cũng không phải gay, nhìn thấu con trai làm gì? Lý Hạo Thiên nhanh chóng chạy ra ngoài thử lại lần nữa.

Vừa xuống tới tầng dưới trùng hợp lại nhìn thấy hoa hậu giảng đường Vũ Phỉ Phỉ, Lý Hạo Thiên mắt sáng lên, lập tức giả bộ lơ đãng, ngưng thần nhìn lại...

Da thịt trắng nõn, dáng người hoàn mỹ, eo thon trong suốt vừa một nắm tay, còn rất... hút hồn. Hai con tiểu bạch thỏ... Kháo! Hoa hậu giảng đường vậy mà không mặc nội y!

Lý Hạo Thiên vội vàng che máu mũi chảy ra, mẹ ơi, quá kích thích!

Vũ Phỉ Phỉ nhìn thấy hắn chảy máu mũi, tiến lên ân cần đưa khăn tay, nói: "Bạn học, ngươi ngẩng đầu lên, máu mũi sẽ ngừng lại."

Theo động tác đưa tay của cô, bộ ngực bị cánh tay đè ép thay đổi hình dạng, Lý Hạo Thiên nhìn càng nhiệt huyết dâng trào, mắt đều thẳng! Hận không thể đưa tay nhào nặn một phen.

Vũ Phỉ Phỉ phát giác được ánh mắt của hắn, bỗng dưng đỏ mặt, cô hôm nay ngại nóng nên không mặc nội y, không phải bị nhìn ra rồi chứ?

Tác giả có lời muốn nói: Sửa lại tên nam chính... Trung thu vui vẻ! (* ̄3 ̄)╭