- Anh… Em để quên cái này ở phòng anh.
Quân nói rồi cho tay vào bao quần, lấy chiếc dây chuyền đeo vào cổ Dương. Dương đứng lặng nhìn anh.
- Ừ! Cảm ơn! Tôi lên nhà được chưa?
Rồi cô im lặn, sự im lặng đầy xốn xang. Ánh mắt Quân nhiều nỗi niềm quá, hoang hoải và mệt mởi quá. Dương bỗng nhớ Quân, không phải Hoàng Quân trước mặt cô bây giờ mà là Hoàng Quân của biển, của Cát Bà lộng gió, luôn ở bên, nghe cô nói và làm cô cười.... Và Dương khóc, nước mắt trào ra không ngăn lại được. Nước mắt trong veo như mảnh thủy tinh cắt cứa vào tim Quân. Anh từ từ đặt tay lên vai Dương, chậm và run. Rồi kéo cô lại phía mình, ôm chặt cô vào lòng.
- Để vậy… Lâu một chút!
Hai tay Dương buông thõng, mắt cô ráo hoảnh nhìn lại phía sau anh, nước mắt rơi đều… Cảm giác ấm áp này, cảm giác êm dịu này vẫn còn đây chỉ có cảm giác an yên là biến mất, biến mất thật rồi.
- Dương à! Anh… yêu em! Rất yêu!
Thụy Dương im lặng! Lần đầu tiên cô được tỏ tình đúng nghĩa. Lần đầu tiên cô không căng mình lên để giành lấy yêu thương, yêu thương vẫn gọn ghẽ trong tay cô lúc này. Lần đầu tiên cô thấy những cảm giác êm ái ấy chạm khẽ vào tim như lúc này. Không! Hình ảnh Vũ Huy quay bước ở sân trường hôm cuối cùng thoáng qua. Không! Không! Tim cô quặn lên, đau thắt lại…. Miệng cô lẩm bẩm: Không! Không!
Một giọt nước mắt nóng ran lăn xuống vành tai cô. Thụy Dương biết Hoàng Quân đang cố nén chặt nước mắt trong mình. Cô đứng lặng một hồi rồi đưa tay chạm khẽ qua lưng anh. Để lại đó đi mọi nỗi đau, để lại đó đi mọi quá khứ, mọi hận thù mọi nước mắt chỉ cần ở bên nhau, đủ ấm như phút này thôi cũng đủ rồi. Dương khẽ tựa má mình lên vai anh, cảm giác được tựa vững nơi một bến bờ chắc chắn này, lâu lắm rồi cô không cảm nhận được. Gió lùa giữa không gian, những giọt sáng chiếu xuống con đường bê tông lấp lánh.
- Ừ! Lâu một chút…một chút!
Cô khẽ khép mắt cảm nhận những nhịp đập trái tim Quân. Phút ấy họ hiểu nhau, đồng cảm và nhói đau cùng nhau.
Bà Lê rệu rạo nhai cơm bằng đôi mắt ầng ậc nước cố nén. Thụy Dương ngồi đối diện thi thoảng đưa mắt nhìn bà.
- Con đủ rồi ạ! Mẹ cố ăn nhiều một chút!
Bà Lê gắp mấy miếng thịt cho vào bát Dương.
- Con ăn thêm một chút đi! Dù thế nào vẫn phải ăn! Ngày thứ 5 rồi hôm nay họ sẽ đến! Phải ăn đi! Biết đâu mai chúng ta không được ăn ở đây nữa, sau này cũng không về được nữa.
- Mẹ…
Tiếng Dương gọi to khiến bà Lê giật mình. Bà đặt chiếc bát xuống bàn, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Dương. Dương đi về phía mẹ, nắm lấy bàn tay mẹ rồi ôm bà vào lòng.
- Mẹ nào! Mạnh mẽ lên! Mẹ của con giỏi lắm! Không sao đâu! Sẽ không sao hết!
Tiếng ô tô ngoài cửa mỗi lúc một rõ cắt ngang sự đợi chờ nặng nề của mẹ con Dương. Cô nhìn mẹ:
- Mẹ ở đây nhé! Con ra ngoài xem sao! Mẹ cứ ở đây đã nhé!
Bà Lê chỉ còn biết gật đầu nhìn Dương để cô yên lòng. Bây giờ bảo bà đứng lên cũng không đứng được nữa rồi! Toàn bộ sức lực trong bà tan hoang hết cả rồi!
Chiếc xe con đầu tiên dừng bên trái cổng nhà Dương. Hoàng Quân và Tiến Minh nhìn nhau rồi nhìn ghế sau.
- Ba à! Ba có thể về nghỉ ngơi, con hứa sẽ giải quyết ổn thỏa ạ!
Tiến Minh nghe Hoàng Quân nói vậy cũng vội lên tiếng:
- Vâng ông chủ, cháu nhất định sẽ giúp đỡ…
- Im đi! Đây không phải chỗ để cậu lên tiếng! Ta muốn trực tiếp chứng kiến ngôi nhà này bị phá hủy. Xuống xe đi.
Tiến Minh lái xe chệch đường để chiếc máy ủi tiến vào cổng chính nhà Dương. Hoàng Quân mở cửa xe bước xuống, vừa mở cửa xe cho ông Năm vừa dảo mắt tìm Dương.
- Được rồi, để chú Lễ đi cùng ba. Con lên xe đi!
Ông Năm đưa đôi mắt cương nghị lên nhìn Quân. Hoàng Quân trong thoáng chốc lùi lại.
- Ba….
Tiến Minh đứng bên cạnh nóng mặt:
- Ông chủ, hay để tôi, tôi sẽ lái chiếc xe đó…
- Câm miệng, khi tôi chưa bảo nói thì đừng mở miệng.
Tiến Minh nuốt nước bọt lui lại. Miệng lí nhí.
- Dạ.
Hoàng Quân bước đến bên cửa máy ủi, nhìn vào ngôi nhà 4 tầng, nắm chắc tay lái:
- Bài học về sự nhẫn tâm này, ba nhất định dạy con sao?
- Ta không muốn con cũng trở thành kẻ nhiều lời, hỏi lại những điều đã biết!
Ông Năm lẳng lặng đi lại phía trước ngôi nhà. Vài ba tên vệ sĩ đã kéo mẹ con Thụy Dương ra ngay sát lối vào, không cách xa ông Năm mấy. Hoàng Quân nhìn theo dáng ông Năm rồi nhảy lên xe. Răng anh nghiến chặt. Hoàng Quân nhìn ngôi nhà trước mắt, đôi mắt anh chạm vào đôi mắt căm phẫn đang trào lên của Dương. Anh nhắm mắt, quay đi, nhấn ga tiến vào trong một chút.
- Hóa ra, bà là Ái Lê… Không ngờ bà cũng có ngày này đúng không?
Ông Năm đứng trước mặt bà Lê cười gằn.
- Ông Năm, 15 năm trước ông đã bỏ đi. 15 năm sau ông lại đến dày vò chúng tôi.
Bà Lê ngước mắt nhìn ông Năm đầy khinh bỉ.
- Lẽ ra bà và hắn ta có thể chết cùng ngày cùng tháng rồi nếu không vì Bích Nhã trước khi mất đã cầu xin tôi để cho Nhã Thư được sống yên ổn. Nó 18 tuổi, cũng đã đi du học. Tôi đến cho bà biết cảm giác của Bích Nhã.
- Ông giết tôi cũng được. Nhưng Nhã Thư cần nhà để trở về, Thụy Dương cũng cần ngôi nhà này. Ông có thể nhẫn tâm nhìn cháu gái mìh không có nhà để về sao?
- Chẳng phải ngày đó gian phu dâm phụ các người năm lần bảy lượt trả lại căn nhà này sao? Tôi chỉ đến lấy lại theo ý các người thôi.
- Nhưng ông ấy chết rồi! Chúng tôi cần căn nhà này! Nó rất quan trọng với chúng tôi.
Ông Năm đứng trước mặt bà Lê, rất gần:
- Bích Nhã cũng rất quan trọng với tôi! Chính bà đã hại chết con bé đó thôi! Chính bà đã giết chết nó.
- Không! Không! Tôi không giết chị ấy, tôi không…
Sự hoảng loạn hiện rõ trên gương mặt bà Lê, người bà co dúm trong tay Dương. Dương đẩy ông Năm lùi lại, đẩy mạnh khiến ông suýt ngã. Trong vòng tay ông Lễ, ông Năm gầm lên:
- Hoàng Quân…
Chiếc máy ủi từ từ tiến vào. Thụy Dương ôm mẹ, ngước nhìn ngôi nhà.Ba cô ở đó! Tuổi thơ của cô ở đó! Mẹ Nhã của cô cũng ở đó! Những hình ảnh vụn vỡ của quá khứ hiện rõ từng chút một, từng chút một. Dương gào lên:
- Không!
Một giây, hai giây…
Thụy Dương chạy ào ra trước máy ủi. Hai cánh tay dang rộng. Hoàng Quân hoảng hốt ấn nút cho xe dừng lại. Gió tạt qua giữa họ. Tấm kính trước đầu xe không ngăn được những ánh nhìn đau đớn, bất lực họ dành cho nhau. Thụy Dương vẫn đứng đó nhìn Hoàng Quân, cô biết tim anh cũng đang thắt lại nhưng làm gì đây, làm gì đây Dương không biết, nhất định không biết.
- Nếu hôm nay phải phá hủy ngôi nhà này, tôi sẽ ở đây, chết cùng nó!
Bên ngoài tiếng gào khóc của bà Lê vẫn vang lên thật gần. Thụy Dương nghe rõ, rõ hơn là tiếng cười gằn của ông Năm.
- Con trai đã đến lúc hoàn thành bài học rồi!
Đôi mắt cô vẫn nhìn Hoàng Quân xuyên qua lớp kính, thấu hiểu nhưng cương quyết…Hoàng Quân cúi đầu vặn tay lái, chiếc xe đã ở sát cạnh chân Dương. Một giây, hai giây… Nhưng cô không lùi lại. Tiếng cười của ông Năm càng lúc càng rõ.
Cô vẫn đứng đó trơ mắt nhìn anh. Thụy Dương của anh vẫn bất cần, vẫn điên như chính cô, ngừoi con gái mà anh yêu. Hoàng Quân thảng thốt giữ chặt tay lái để chiếc xe dừng hẳn. Anh lẳng lặng nhìn sang ba anh rồi mở cửa xe bước xuống.
- Lên xe đi! Người của ta không được dừng lại khi ta chưa cho phép!
- Kể cả con trai ba sao?
- Bất kì ai đi nữa.
- Xin lỗi ba.
Nói rồi Hoàng Quân rút khẩu súng đã chuẩn bị sẵn trong bao áo, bắn liền hai phát vào chân.
- Không….Hoàng Quân.
Tiếng hét của Thụy Dương vang lên đau đớn và uất hận đến mức tất cả mọi người cùng quay lại nhìn. Máu túa ra từ chân Quân và anh khụy xuống. Tiến Minh đỡ vội lấy Hoàng Quân, anh thều thào nói nhỏ với Minh điều gì đó hình như có ý bảo đặt anh xuống. Tiến Minh đứng dậy lùi ra.
Thụy Dương ào đến bên anh nắm lấy tay anh, nước mắt ào ra. Hoàng Quân đưa đôi tay đầy máu chạm nhẹ vào mặt cô, vuốt nhẹ giọt nước mắt trên má cô.
- Ôm lấy anh! Lâu một chút!
- Ừ! Lâu một chút!
Thụy Dương ôm lấy Quân, nói trong nước mắt. Tiếng xe ủi lại gào lên, tên vệ sĩ gương mặt lạnh tanh ấn nút, chiếc xe lao đến trước ngôi nhà. Bà Lê khuỵa xuống ngay trước mặt Dương.
- Mẹ! Mẹ ơi! Đừng! Đừng làm con sợ! Mẹ ơi!
Tiếng gọi của Thụy Dương hình như khiến bà Lê sực tỉnh một chút. Bà ôm lấy Dương, cả ba ôm lấy nhau, cảnh tượng hết sức rất thương tâm. Nhưng điều đó không may mảy làm ông Năm chạnh lòng. Gương mặt ông vẫn lạnh tanh không chút thương xót dẫu nằm kia là con trai mình đi nữa.
Ông Năm ra lệnh cho tên vệ sĩ lái máy ủi phá căn nhà rồi cùng trợ lý đi ra cổng, bước qua Hoàng Quân:
- Ta sẽ đợi con ở khách sạn.
Dương vẫn đưa mắt nhìn theo chiếc máy ủi. Từng nhịp lăn của nó như cắt nát tim Dương. Cô gào lên:
- Không! Không được!
Người cô nhào ra nhưng Hoàng Quân nắm chặt tay cô thều thào.
- Không được! Em không đi được!
Ông Năm đứng ngay sát cửa xe, quay người định bước vào xe.