Cướp Anh Từ Tay Định Mệnh!

Chương 24: Chương 25




Trong khoảnh khắc ấy, Dương ngước lên. Thư lặng lẽ đưa cái nhìn nửa vời về phía cô, không yêu thương, không xót xa chỉ im lìm đến khó hiểu. Dương chầm chậm nở một nụ cười thật khẽ. Khẽ và nhạt đến bất ngờ.
Huy ném chiếc điện thoại lên bàn, anh xoay chiếc ghế về phía cửa sổ. 13 cuộc gọi, Huy đã gọi gần 13 cuộc. Sự đáp trả từ máy Dương chỉ là những tiếng tút dài nhạt nhẽo, lặp đi lặp lại. Gió bên ngoài vẫn đập mạnh vào ô cửa sổ. Ngổn ngang như chính những bộn bề trong anh.
Thụy Dương là một ẩn số, một bí mật quá sức chịu đựng với anh. Thụy Dương bước vào cuộc đời anh như chính cơn gió gào thét ngoài kia, quá nhiều dấu hỏi, quá nhiều khó hiểu. Người con gái ấy giống như một cuốn sách, có thể trống rỗng ở những trang đầu tiên,có thể rách nát ở những trang tiếp theo, nhưng ai cũng tin rằng những trang cuối cùng hẳn sẽ cực kì thú vị. Người con gái ấy dành cho những ai đó phải thật dịu dàng, phải thật nhẫn nại lật từng trang, từng trang thật chậm, thật chậm, để thấm cho hết, thấu cho hết từng con chữ mỏng. Huy không vậy, chưa bao giờ là người như vậy.
Nhưng sức hút từ Dương với anh lại là điều không thể phủ nhận được. Mỗi buổi sáng đi học với Huy hóa ra chỉ để nhìn túm tóc đuôi gà búi ngược kia. Mỗi lần nhìn những vết thương trên tay Dương, tim anh gào lên cảm giác muốn tìm cho tận nơi, đập nát mắt thủ phạm. Mỗi lần Dương ngước lên nhìn Huy, có thể đầy bất cần, có thể hoàn toàn thờ ơ thôi, Huy đều muốn nhoẻo cười thật tươi với cô. Có những tình cảm lạ lùng đến thế! Họ sinh ra không dành cho nhau chắc chắn vậy! Nếu tình yêu là hai mảnh ghép trái dấu hút nhau thì Thư mới là lựa chọn của anh như Trang đã từng. Sự mong manh, yếu đuối, trong sáng đến tinh khôi ấy là tất cả những gì Huy cần, cho đến trước khi gặp Dương, để biết rằng trái tim mình còn rung lên mãnh liệt đến không thể ngừng vì cô gái có đôi mắt bất cần và trái tim vốn khô héo ấy.

Teng Teng Tình…
Tiếng chuông điện thoại rung lên bần bật trên bàn làm Huy giật nẩy mình. Anh chồm dậy. Thèm nghe giọng cô hơn bất cứ lúc nào hết:
- Alo, cậu quẳng điện thoại ở đâu từ chiều đấy hả? Muốn giết người vì thương nhớ hả?
- Tao vẫn để trên bàn đợi thằng con quý hóa của tao rải ít thương nhớ đấy.
- Ớ. Ba già…. Haizzzz

- Đợi điện thoại của em nào hả? Lại giống ba mày rồi! Chưa về đến Việt Nam là dính ngay phải gái! Đừng quên mày rồi cũng phải mò sang đây với tao đấy!
- Haizzz….
- Hai ba gì? Thằng oắt con, học hành thế nào? Dạo này còn lê la với con chó kia không?
- Con vẫn vậy! Chả chết được mới khổ! Bông Xù của con vẫn béo tốt! Ba gọi có chuyện gì không? Haizzz
- Mày thở dài lần thứ n rồi đấy! Không có việc gì thì không được gọi à?
- Không có việc gì ba chả bao giờ gọi cho con. Haizzz
- Thôi cái điệu thở dài của mày đi. Bao giờ mày định sang đây! Tao sắp già quá rồi đây.
- Haizzz. Ba cố mấy năm nữa đi. Con còn phải chơi cho đã đã. Không thì nhấp nhổm không yên
- Được. Đợi thì đợi. Nhưng đừng để đứa con gái nào giữ lại ở cái đất đấy đấy!

- Có thì đưa sang luôn, sao phải níu với chả giữ! Haizzz.
- Thôi chơi bời gì cứ việc. Đừng để lại hậu quả là được, không lại ân hận cả đời.
- Như ba chứ gì! Thời trẻ chắc ba cũng dăm ba vụ lưu lạc nhỉ?
- Thằng oắt. Dặn mày thế thôi! Đàn bà thời nào cũng đáng sợ!
- Haizzz. Vâng. Biết rồi. Tinh thần cảnh giác cao độ ,thưa sếp.


Nhã Thư ngồi lặng trong phòng, bản nhạc River flows in you chầm chậm khiến lòng thêm chững lại. Cô ngồi bệt giữa giường. Bộ quần áo ngủ họa tiết lạ lẫm làm Thư thấy vướng víu. Cô quen với váy mất rồi. Thư đưa mắt ra những hạt mưa bay bay theo tà gió ôm gọn lấy nhau kết thành vệt hắt nhẹ dưới ánh sáng đèn đường. Lấp lánh. Thư không thấy đẹp. Cô chỉ thấy chúng mỏng quá, nhẹ quá, chỉ biết đu mình theo gió. Chỉ biết thả nổi bản thân lẫn mình trong những khoảng không vô định, mất phương hướng và hoàn toàn bất lực.


Đột nhiên cô đưa tay lên ôm lấy cánh tay kia của mình, thấy buốt lạnh. Mắt ươn ướt rồi rất nhanh hất nhẹ mớ tóc mai cố trở về đôi mắt ráo hoảnh đầy chông chênh. Nhã Thư đưa tay lấy đỡ cuốn sổ trên bàn,đặt vào lòng mình, hình như có một hơi ấm mơ hồ chạm vào da thịt cô. Hoặc có thể cũng chỉ là cảm giác, một cảm giác thèm được ôm vào lòng , chạm vào lòng mình như thế. Tay Thư đẩy nhẹ bìa sổ, gỡ tấm ảnh thật nhẹ, rồi đôi mắt nhìn sâu vào đôi mắt kia. Đôi mắt trong bức ảnh quen bởi 18 năm qua cô đã nhìn nó trong gương mỗi ngày. Đôi mắt ấy trong như mắt cô và cũng dịu nhẹ như thế. Làm sao có thể không quen? Cảm giác quen thuộc và thân thương chẳng bao giờ đánh lừa ai. Tay Thư vẫn mân mê từng đường nét trên gương mặt người phụ nữ trong ảnh.

Một giây cho tất cả chùng xuống. Một giây cho trái tim Thư khóc thét… Và nước mắt chậm chậm rơi, từng giọt mảnh lắm, nhẹ lắm rồi dày hơn, nhiều hơn, đẫm in trên tấm ảnh trong tay Thư.
- Ba à…
Thư thổn thức gọi khẽ trong bóng tối. Gió đáp trả lời cô bằng những phút cựa mình. Những giọt mưa cũng xao mình đáp lời cô. Chỉ có bức ảnh ba cô trên bàn vẫn lặng nhìn cô cười không đáp lại. Thư bò như oằn mình trên sàn gỗ lạnh lẽo, từng bước tiến lại phía bàn có khung ảnh ba đang công kênh cô cừoi rạng rỡ. Tay cô mải miết trên tấm ảnh trong lồng kính. Nước mắt ướt đẫm vạt áo trước.
- Lẽ ra con phải biết những điều này chứ ba! Con là con gái ba mẹ mà! Con phải được biết những điều này chứ! Xin lỗi, xin lỗi, ba bỏ con đi chỉ để lại lời xin lỗi sao? Lời xin lỗi của ba là thứ duy nhất con nhận được sau gần 18 năm sống mà không biết mình là ai? Con gái của ba có đáng nhận những điều thế không ba? Con có được yêu thương đúng nghĩa, có được bình an đúng nghĩa như ba nói không ba? Đã phút nào con được như vậy chưa? Mọi người bỏ con đi! Mọi người nhẫn tâm vứt con ở lại chỉ để cho con lời xin lỗi là đủ? Đến ba cũng lừa dối con, đến ba cũng vứt bỏ con. Con còn ai trên đời này để tin để yêu nữa đây ba
Bóng tối lãnh đạm nuốt tiếng khóc của Thư chìm vào mê muội. Mọi thứ đnag diễn ra có lẽ nào chỉ là một giấc mơ. Giống quá! Giống như một giấc mơ vậy. Nhưng giấc mơ này tàn nhẫn quá, nghiệt ngã quá! Giấc mơ giữa đời thực này khốc liệt hơn ngàn vạn cơn ác mộng khác. Đèn đường bật tắt. Bóng tối lúc này không còn lờ mờ mà đã ôm trọn không gian. Cô gái nhỏ vật vã trong đêm, nước mắt nhuộm những nỗi đau 18 năm trước chắt lọc đến hôm nay. Thư đã sống những ngày vô lo để hôm nay giấc mơ này vỡ òa trong biết bao thổn thức. Tay nắm chặt lấy bàn tay, tự bảo với bản thân: Phải mạnh mẽ lên thật nhiều!

Có tiếng mở cửa thật khẽ, tiếng bước chân thật chậm. Thụy Dương không kịp trở mình vì những nhức buốt từ vết roi da. Cô nằm im mặc bóng tối, mặc những tiếng động, mặc những linh cảm chẳng lành.
Một bàn tay lạnh ngắt ôm trọn lấy cổ Dương, bóp chặt, càng chặt hơn.
- Trả ba lại cho tôi! Trả ba lại đây!

- Nhã Thư…
Tiếng gọi của Dương giật thót, kèn kẹt trong cửa họng vì bàn tay siết chặt dần của Thư.
- Chị không đủ tư cách gọi tên tôi! Trả ba lại cho tôi! Trả gia đình lại cho tôi!
- Tôi không cố ý, không cố ý! Đừng giết tôi!
- Giết người đền mạng! Ba của tôi! Trả ba đây!
- Đừng… Đừng…
Bàn tay vẫn điên dại siết ghì lấy cổ Dương. Thụy Dương đã hoàn toàn thấy hơi thở ngắc ngứ lại không thoát ra được. Cô ho lên từng hồi, khô khốc. Nhã Thư vẫn không buông tay, gương mặt cô trong bóng tối đáng sợ đến vô cùng. Ánh mắt ráo hoảnh dội lên những căm hờn, phẫn uất đến tột độ.
- Đừng… Đừng… Tôi còn mẹ… Đừng giết! Đừng giết!
Thụy Dương dùng hết sức bình sinh hét lên những tiếng cuối. Hai bàn tay vẫn đan vào nhau siết … siết… siết chặt. Cô cảm nhận rõ ràng những ngón tay hằn in trên cổ cô, cảm nhận rõ hơi thở mình yếu dần, yếu dần, không vực dậy nổi đến ho cũng không được nữa. Thụy Dương thều thào trong tuyệt vọng: