Cướp Anh Từ Tay Định Mệnh!

Chương 20: Chương 21




- Lên nhà, tao cấm mày làm tổn thương Nhã Thư thêm nữa!
- Ừ, cấm! Nhưng nếu chính mày muốn biết sự thật thì có thể đến tìm tao. Bất cứ lúc nào! Nhớ lấy!
Thụy Dương mở cửa ào vào phòng. Tiếng cửa sập mạnh khép lại thế giới riêng của cô. Thụy Dương phi vào nhà tắm, bật nước.
Lạnh quá.
Ừ, nước lạnh nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được. Có phải bởi trái tim cô lúc này đang co lạnh, không cái lạnh nào có thể thấm vào sâu hơn nữa. Buông quần áo, Dương ngồi bệt xuống sàn nhà lát gạch hoa, để cho nước tự do xối xả xuống tóc, xuống mặt, xuống cơ thể mình. Hình như rát rát, cô đưa tay chạm khẽ vào da thịt mình. Những sần sùi nham nhở vẫn chưa kịp lành.
Đầu ngón tay lướt nhẹ qua những trầy xước, thấy gai gai. Dương rùng mình. Nhưng gương mặt vẫn hoàn toàn lãnh đạm và thờ ơ. Mắt xoáy mạnh vào đống quần áo vừa lột bỏ trên sàn, ướt nhem.
Rồi đột nhiên cô đứng dậy, bước ra ngoài, trên người vẫn không một mảnh vải che thân, nước vẫn chảy đều trên người cô. Thụy Dương đứng nghiêng dưới ánh đèn đường hắt nhẹ qua tấm rèm cửa buông che. Những giọt lấp lánh trên thân thể còn vương nước. Những giọt nước vo tròn như muốn vỡ ra, tung mạnh mà ghìm mình ở lại. Thụy Dương bước chân trần trên sàn gỗ, từng buộc chậm và gương mặt cúi gằm.

Rồi đột nhiên cô khụy xuống, quỳ gối, ngước mắt lên nhìn tấm ảnh ba cô. Trong ảnh cô đang đứng cạnh ba và nhìn ông thật trìu mến. Còn lúc này cô nhìn xoáy vào đôi mắt ba cô, nhiều tủi hờn, nhiều nỗi đau và biết bao nhiêu là ám ảnh.
- Ba à, thế nào là đúng nhỉ? Thế nào là sai nhỉ? Ba bảo ba sẽ dạy con mà. Ba sẽ là trái tim biết xúc động của con mà ba nhỉ. Có phải vì thế nên giờ ba đi rồi, trái tim con mới trơ lì thế này không?
- Ba à, con làm có đúng không? Hay con lại sai rồi! Nói cho con biết đi ba
Thụy Dương lại cười khẩy. Cô thèm được nói chuyện với ba như thế, như ngày xưa vẫn thế. Có ai hiểu thiếu ba trong cuộc sống này, cô tự ti biết bao, cô mệt mỏi và chẳng thế đứng dậy nổi. Có ai biết cô cần ba đến quay quắt, cần ba đến trong từng hơi thở chênh vênh nhất.
- Ba à, bao giờ thì con trả hết nợ. Bao giờ con mới trả hết nợ cho con gái ba để thoát khỏi cuộc sống này. Con mệt mỏi và khó thở lắm, ba biết không?
- Ba à, về đi được không, về đi ba, nắm tay con và đặt lên ngực ba được không? Để con biết trái tim vẫn biết đập. Đừng bỏ con thế này được không ba? Tim con không đập được nữa rồi. Ba ơi!
Tiếng gọi cuối cùng vỡ ra cùng nước mắt. Nước mắt ào ra không hẹn trước cũng không kìm nén.
- Ba ơi! Ba…
Vút…
Tiếng roi da quất mạnh vào lưng, Dương bất ngờ khụy xuống, tay chống xuống sàn. Chới với. Khẽ nhếch miệng cười khẩy rồi nhắm mắt mặc tiếng roi da vẫn vụt mạnh giữa không khí đáp xuống tấm lưng trần vốn đã nham nhở.
- Mày giỏi lắm! Mày nói đi! Nói cho tao nghe hết đi!


- Chẳng phải tao đã bảo mày câm miệng sao! Mày lừa tao giỏi lắm! Giỏi lắm!

- Tội của mày có chết đi cũng không rửa được. Xin ai, xin ông ấy à! Có trăm ngàn lần quỳ gối xin lỗi Thư mày cũng không rửa hết. Đồ láo toét !
Gió ngoài khung cửa vẫn riết lên từng hồi, chiếc rèm cửa đập mạnh vào thành cửa sổ xoắn xít không yên. Những câu **** buông ra không lời đáp chỉ có tiếng roi vút lên rồi lại vụt xuống. Không một mảnh vải che thân, không một khoảng ngăn cách, từng nhát từng nhát như xé nát tấm lưng nhỏ. Trái tim Thụy Dương khô khốc như không buồn đập nữa, mọi cảm xúc đã chết thật rồi, kể cả nỗi đau này cô cũng không cảm nhận được nữa. Mắt Dương như luồng hun hút hướng về phía tấm ảnh. Ánh mắt dò hỏi, tủi hờn, tức tưởi không nói thành lời.
- Mày nói đi! Sang nói nốt đi! Làm tan nát luôn cái nhà này đi! Mày hành hạ nó còn chưa đủ sao? Bao nhiều năm còn chưa đủ sao? Đồ hèn hạ! Không! Đồ rắn độc.
- Không phải tôi thừa hường từ mẹ sao?
Thụy Dương không nói to. Cô chỉ lên tiếng rất khẽ, gió thoảng qua thật khẽ. Nhưng tiếng roi đã buông nhẹ dần, dừng hẳn.Người đàn bà thả tay, chiếc roi da đáp xuống sàn gỗ nghe buốt rát. Bà trân trân nhìn đứa con gái ung thai trước mặt, trân trân nhìn tâm lưng nứt máu kia, mắt ráo hoảnh nhưng xáo động mạnh. 1 phút, 2 phút, 5 phút rồi 10 phút bà lặng lẽ bước lê chân bước ra khỏi phòng. Tiếng cửa đóng nhẹ nhàng đủ để cô con gái phòng bên vừa được bà dỗ dành ngủ ban nãy.
…Một góc khác trong căn nhà, Nhã Thư ngồi lọt thỏm giữa chiếc ghế bành của ba vẫn được đặt giữa phòng làm việc bao nhiêu năm này. Hình như mùi của ba vẫn gần lắm, ấm lắm phả vào mũi Thư. Cô ngồi co ro như đứa bé lạc mẹ bênn vệ đường. Tay miết miết những đồ dùng quen thuộc trên bàn ba. Nước mắt vẫn chưa ngừng rơi. Nỗi đau vẫn chưa ngừng tắt. Đôi mắt vốn trong veo đỏ hoe và sung mọng. Lúc này cô thấy lòng mình bớt chông chênh hơn, cô thấy mình như được ba ôm gọn vào lòng, ôm gọn, ôm tròn và ôm chặt để mùi của ba phập phồng nơi cánh mũi. Thư nhớ ba lắm! Thư thèm ba lắm! Thư muốn được bám lấy cánh tay ba đu mạnh, đừng phải lớn lên, đừng phải gặp bao sóng gió để lúc này chính cô không biết ngày mai sẽ phải sống thế nào.
Thư muốn ào đến đòi chị lại ba. Thư muốn cắn muốn cào xé kẻ đã cươp mất ba của cô trắng trợn. Thư đã từng khóc lóc chạy theo tử thần trong mơ để đòi trả lại ba… Nhưng lúc này, trớ trêu thay lại là chị. Thụy Dương của cô, người thân ít ỏi còn lại của cô trên đời. Người mà mỗi lần gương mặt ấy nhăn lại đều khiến cô giật thột. Người mà mỗi lần bị đánh cô lại thấy như chính mình đang bị roi da quật mạnh. Là CHỊ cô là chị gái của cô. Thư hiểu chị cũng đau lòng lắm. Nhã Thư bóp chặt tay lên đùi, những vệt móng tay đỏ au cắm vào đùi, nhức nhức.

Chiếc ghế hơi xoay nhẹ, khiến Thư chao đảo mất thăng bằng, chân vội bỏ xuống đất. Chợt đá mạnh vào chiếc hộp nhỏ dưới chân như lần trước. Cô vội vàng ngồi xuống nhặt chiếc hộp định để lại vị trí cũ. Chợt thấy tim giật giật không định trước cũng không hiểu lý do. Gió ngoài kia hơi rít lên, Thư bỗng thấy sợ. Tay cô chạm vào chiếc hộp rồi như một định mệnh hoàn toàn vô thức. Ngón tay cái của cô cho hẳn vào trong chiếc hộp để nâng lên.
Giật mình! Hình như còn một lớp hộp, cứng cứng của bìa. Hình như lại một cuốn sổ.

Nhã Thư đặt chiếc hộp ngay ngắn trên bàn. Nhẹ nhàng lật lớp vải mỏng phía trên. Thư hơi giật mình, cuốn sổ trước mắt bọc bìa nilong bên ngoài để lộ vẻ cũ kĩ nhưng vẫn không kém phần tinh tế.
Tay Nhã Thư mở dần từng lớp nilong. Nhẹ nhàng đặt chạm tay vào bìa sổ. Thấy tim mình hồi hộp hơn bao giờ hết. Chính cô cũng không hiểu.
Những đầu ngón tay vẫn di di trên từng họa tiết vintage tinh tế của bìa sổ. Cô hít hơi thật sâu rồi thở mạnh, chạm tay vào cạnh, mân mê viền sổ, lẩy nhẹ…