Cướp Anh Từ Tay Định Mệnh!

Chương 12: Chương 13




Thụy Dương lại vẫn nhìn thẳng vào mắt Huy. Không chút ngần ngại.
- Đến đây làm gì?
- Để yêu cậu!
Huy trợn mắt nhìn cô gái trước mặt. Nhướn mày, đầu khẽ gật gù, ngó nghiêng.
- Hay vậy! Thật không đấy?
- Thật, dám không?
Nói rồi, cô tiến lên một bước, đứng ngay dưới Huy chỉ tầm đến ngực, đôi mắt ngước lên đầy yêu thương cũng đầy thách thức. Họ nhìn nhau, không vội vãm cũng không gấp gáp, ánh mắt như truy tìm mọi thứ thuộc về nhau.Khoảnh khắc ấy Huy thấy lòng chững lại như không muốn trôi đi. Mọi thứ đến nhanh hay chính anh đã quá lâu để nhận ra. Hóa ra yêu thương là không hề tiếc nuối. Nếu lúc này đứng trước mặt anh là Nhã Thư liệu Huy có thấy hạnh phúc như bây giờ. Liệu lúc này đứng trước mặt anh là Nhã Thư tim anh có rạo rực mà đầy băn khoăn, loạn nhịp mà mãn nguyện như lúc này! Cô gái của anh có thể đầy bí ẩn nhưng với Huy tình yêu lúc nào cũng đáng trân trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời. Và nếu đã là yêu thì cứ yêu thôi. Những thứ xung quanh. Hôm qua. Hay ngày mai. Sẽ chẳng là gì nữa.
Rất chậm, Huy cúi thấp hơn, đặt một nụ hôn lên môi cô. Nhanh như cắt, Dương quay đi để lại nụ hôn chơi vơi ngưng tại má. Mềm và thanh.
Rất nhanh, cô ngước lên nhìn lại anh rồi bật cười. Huy cũng cười. Họ nhìn nhau. Hạnh phúc như vừa chớm nở, dù biết rằng khoảnh khắc này đi qua, còn biết bao nhiêu điều đón đợi. Bởi họ tin còn nhau sẽ chẳng còn chi là không thể. Yêu nhau đúng là không dễ nhưng tìm ra nhau giữa bẩy tỉ người trên trái đất cũng đâu hề có dễ. Họ đã làm được đấy thôi.
- Lượn không? Huy vẫn mỉm cười, tay khẽ chạm nhấn nhá nơi những sợi tóc vương nhẹ xuống trán Dương
- Có!
- Không hỏi đi đâu à?
- Đi đâu cũng là nơi có cậu!
Huy khẽ nhíu mày, bì môi nhìn cô:

- Chuẩn rồi! Cứ nói thế có phải hay không?

Dương im lặng, khẽ mỉm cười, rất nhẹ...mơ mang nhìn về nơi có nắng. Huy lặng nhìn theo, chầm chậm. Đẹp quá! Ánh mắt ấy như chất đầy, vàng ươm nắng nhẹ,lấp lánh. Có phải bởi cậu ấy yêu, bởi cô gái ấy đang yêu hay bởi họ yêu nhau?
Dương lững thững bước theo chàng trai trước mặt, ngước mắt nhìn lên nơi gáy tóc màu nâu dẻ ấm áp. Liệu rằng tấm lưng kia có đủ vững chãi để cùng cô đi hết những khó khăn trước mặt. Liệu rằng chàng trai trẻ con thậm chí còn kém tuổi cô kia có phải đúng là người cô cần? Lúc đến đây, lúc ngồi một mình nơi bãi sông Hồng và quyết chạy đến đây Dương đã nghĩ, nếu cậu ấy ở đây nghĩa là cậu ấy dành cho cô. Không phải bởi định mệnh hay duyên phận mà bởi vì với cậu ấy cô cũng là một phần gì đó “không bình thường”. Nhưng lúc này, Dương lại lo sợ, sợ những phút bồng bột cũng như tình yêu liệu có bồng bột như chính phút này? Dương không muốn nghĩ nữa, mọi thứ trong đầu cô lúc này như một mớ bòng bong. Mệt mỏi. Cô không run sợ vì quyết định của mình, chỉ thoáng nghĩ cho những người quanh cô. Một thoáng thôi.
Khi Huy đứng đấy dựa vào xe, nơi vạt nắng nhẹ nghiêng nghiêng luồn mình trong lạnh lẽo. Màu tóc nâu ấm áp phảng phất bay trong gió nhẹ. Huy nhìn về phía Dương và cười. Phút ấy cô biết rằng dẫu đúng dẫu sai, tình yêu này vẫn phải tồn tại. Dẫu rằng anh sinh ra không chắc dành cho cô nhưng trái tim cô trọn vẹn có mặt ở trên đời vì có anh và để yêu anh. Dương nhắm mắt rồi bước nhanh hơn về phía Huy, vòng tay ôm anh thật chặt từ phía sau:
- Huy à, em...yêu anh .....được không?
Nhã Thư đặt chiếc ba lô lên giường, chiếc móc khóa hình thú bông iu iu Huy, chợt rơi ra đáp mạnh sàn gỗ. Trơ trọi. Đột nhiên cô cũng ngồi phệt xuống sàn.
Lạnh! Cái lanh len trong lớp gỗ ốp, luồn qua lớp váy, thấm vào da thịt. Cô chầm chậm nhìn mình trong gương rồi khẽ nhắm mắt. Hình ảnh trái bóng hình xoắn ốc đang tiến về phía cô. Thụy Dương đứng đó, ánh mắt ngạc nhiên rồi cười nhạt. Ánh mắt ấy quen lắm, quen như một phần rất sâu đậm trong kí ức mà một khoảnh khăc nào đó khi lớn lên Thư đã bỏ quên. Ánh mắt như chế giễu, như ngạo nghễ, như vừa lấy mất đi của cô một thứ gì to lớn lắm. Cô nhớ mình đã tựa vào ngực Huy lúc ấy, khi trái bóng táp qua. Cô nhớ mình đã ở thật gần cậu ấy, gần lắm. Hơi thở Huy mơn man trên má Thư. Chỉ là cô không cảm nhận được yêu thương như ngày hôm qua, hôm kia, những ngày trước. Chỉ là cô không cảm nhận được những nhịp đập chộn rộn trong trái tim anh như cách trái tim cô đập loạn mỗi khi đến bên anh. Có phải là yêu thương hay chỉ là ảo giác. Không! Thư tin vào cảm nhận của bản thân, tin vào ánh mắt anh nhìn cô, tin vào lời anh nói khi ở bên cô. Nhưng sao lại vậy, sao lại “ yêu thương thật sự” sao lại không cho phép Dương làm đau mình... Dương là gì trong Huy và anh là gì với chị. Chẳng phải quá rắc rối sao. Chẳng phải Thư không hiểu nổi sao. Tại sao ngay cả khi ôm cô vào long, ngay cả khi ngực cô nhói lên vì những pha bóng mạnh anh vẫn ân cần nhắc chị “ Mặc thêm áo, lạnh!” Phút ấy, Thư thấy trái tim mình giật thót, rồi nhói lên rồi bỗng đau thay cái đau bên ngoài da thịt. Nó nghẹn lại, như không muốn đập. Nước mắt vỡ tan, loang ra, nuốt ngược trở lại, không dám nấc lên từng hồi.
Thư với tay cầm điện thoại gọi cho Huy. Không trả lời.
Một lần, hai lần, ba lần : Vẫn bài nhạc chờ vang lên thật
tay cầm điện thoại gọi cho Huy. Không trả lời.
Một lần, hai lần, ba lần : Vẫn bài nhạc chờ vang lên thật chậm.
Chậm như chính những nhịp đập trong tim cô lúc này. Chậm như khoảnh khắc anh đưa cô về lớp. Buông tay cô ra để bước đi dù cô đã cố gọi tên. Chậm như biết bao nghi ngờ, biết bao câu hỏi không có lời đáp đang chất chồn lên trái tim cô.
Nhã Thư nhắm mắt. Lâu lắm rồi, cô mới thấy mình như lúc này, thấy cảm giác trong mình mãnh liệt đến vậy, thấy tim mình phản ứng dữ dội như lúc này.Có phải bởi chàng trai ấy, có phải bởi cô đã yêu, yêu rất nhiều?

Nhưng…
Nước mắt ứa ra nơi đôi mắt nhắm hờ: Ba à, con phải làm gì đây? Ba à,con phải như thế nào đây? Thụy Dương, em sai hay chị sai?
Không! Chẳng ai trong họ sai cả. Có chăng chỉ bởi tình yêu quá chât chôi chẳng bao giờ đủ cho cả ba . Dù ta có cố thu minh bé nhỏ. Có chăng chỉ bởi trên đời này đừng nên cónhiều hơn môt người yêu cùng môt chàng trai. Có chăng bởi sơ rằng một mai cả hai người con gái ấy cùng đap lên tất cả để có đươc ai kia, dù chắc gì ai kia đã dành cho bạn. Tình yêu lúc nào cũng mù quáng và ích kỉ quá.
Thư với tay lấy cuốn nhật kí lấy trong căn phòng của ba cô. Mỗi lúc cô đơn,mỗi lúc cảm thấy cần một điểm tựa và thấy mọi thứ bên trong mình như sụp đổ, Thư lại nghĩ đến ba, lại muốn được ở bên, đưa mũi lên vạt áo ba, hít lấy hít để cái mùi thân thương của ba. Tay cô vuốt nhẹ nơi hàng chữ nghiêng nghiêng, xương xương nơi cuối sách: “Con gái à, ba xin lỗi”. Cô thấy tay mình như chạm nhẹ vào những vùng kí ức loang lổ không kịp nhớ. Những câu hỏi bủa vây trái tim nhỏ: Tại sao ba lại xin lỗi? Tại sao khi mất ba không giao cuốn nhật kí cho mình? Tại sao cái giọng xin lỗi ấy nghe quen đến vậy? Tại sao đọc nó cứ trào lên trong cô cảm giác nghẹn lại, không thở nổi, cảm giác như vừa mất đi một điều gì khủng khiếp lắm, kinh hoàng lắm mà cô không đón nhận nổi. Thư im lặng, nhắm mắt thật chặt, cố ấn mình vào dòng chảy xiết của thời gian, lời xin lỗi ấy vẫn vang lên như vọng về từ xa xăm lắm nhưng lại gần ngay trước mắt. Có tiếng khóc thét, có tiếng gào lên.
Váy đỏ, tóc bím… Mờ quá, xa quá, không với tới được, không giữ lại được, tay Thư yếu quá. Thư lại ngồi bệt xuống sàn từ lúc nào, tay bám vào thành ghế, mồ hôi nhễ nhại, thở gấp. Cuốn sổ nhật kí rơi ngay phía dưới chân, tấm ảnh hôm trước phơi ra 2/3 để lộ ánh mắt người phụ nữ trong ảnh. Thư nhìn tấm ảnh rồi bất giác rùng mình, cô trốn tránh. Chiếc gương trước mắt phản chiếu hình ảnh Thư đang ngồi bệt dưới sàn.Tóc rũ ra, gương mặt thất thần và đôi mắt mệt mỏi nhìn mình trong gương. Mặt cô chạm ánh mắt ấy, ánh mắt cô gái trong gương, nó trong và tĩnh. Thư giật mình. Bước ảnh trên tay rơi xuống sàn…

- Mấy giờ?
- 11giờ 45phút 28 giây
Thụy Dương ngồi bắt chân trên chiếc ghế bằng,chiếc cặp vứt chỏng chơ ở ghế bên cạnh. Một tay bỏ ra cởi chiếc mũ trên đầu. Một tay vẫn như môt thói quen cố hữu, nắm nhẹ trong bao quần như luôn sẵn sàng chống chọi với mọi biến cố ngoài kia.
- Mày gan to nhỉ? Đi với giai giờ này mới mò mặt về à?
Thụy Dương nhấp chén trà trước mặt rồi lẳng lặng xách túi đứng dậy:
- Hôm nay, nó có kể với mẹ là sứt miếng nào không?
- Chuyện gì? Mày lại làm gì con bé!

- Chả làm gì! Đau nó đã kêu rồi, nói được nó đã nói! Đi mà hỏi!
Thụy Dương vừa nói, vừa cười khẩy, dợm bước thêm mấy bước
- Mày…
- Sao ạ! Hay bây giờ mẹ lại quan tâm cả chuyện của con. Có muốn con kể hôm nay con đi đâu làm gì với ai không? Muốn nghe không?
- Tao không rảnh!
- Chuẩn rồi, tốt nhất là đừng liên quan đến nhau, ngoại trừ khi muốn đánh giải khuây.
Nói rồi, Thụy Dương bước lên trước, lướt qua Nhã Thư đang đứng như trời trồng trước mặt, đi vào phòng. Mắt Thư sung húp, cô rất muốn hỏi chị về Huy rằng hai người đã đi đâu làm gì? Rất muốn hỏi mẹ về người phụ nữ trong bức ảnh kì lạ kia. Nhưng Thư sợ như nỗi sợ vẫn luôn cố hữu trong cô. Sợ sóng gió. Sợ biết quá nhiều. Càng nhiều sẽ càng tổn thương. Càng khó chấp nhận. Nhã Thư chấp nhận không biết tất cả, quên đi tất cả chỉ cố níu kéo một sợi dây ràng buộc mỏng manh giữa những người duy nhất trên đời thân yêu và quan tâm đến Thư. Vứt cô ra ngoài kia, Nhã Thư biết làm gì đây, biết dựa vào ai đây? Thư sợ cái cảm giác một mình ấy, sợ cái suy nghĩ chẳng một ai yêu thương và lo lắng cho mình nữa. Bởi thế, cô chấp nhận tất cả những khó hiểu,những vô lý trong căn nhà này. Chấp nhận cả mối quan hệ thù địch và không khí nặng nề giữa mẹ và chị gái cô. Nhưng hôm nay thì khác, trong Thư chợt nảy lên khát khao mãnh liệt về những điều cô chưa biết, những mảng quá khứ tối quá, Thư đã cố nhưng chẳng thể nhìn ra.

2h đêm, Thư đi thật chậm trên nền nhà lạnh cố để mẹ cô ở tầng ba không nghe thấy. Cửa phòng Dương không đóng, cô biết chị để vậy để có thể chạy ào sang bất cứ khi nào nghe một tiếng động thật nhỏ từ phía phòng cô. Nghĩ đến đấy, Thư chợt thấy lòng đắng lại. Dù cố tỏ ra coi thường hay thù hận, Thụy Dương vẫn luôn ở bên cô dẫu bằng tất cả sự lạnh lùng và bất cần cố hữu. Thư đưa tay đẩy cửa bước vào, căn phòng với những ánh sáng nhẹ hắt từ cột đèn đường phía bên ngoài ô cửa kính. Giường trống. Nhã Thư đưa mắt về phía sâu bên trong nơi bình thường có bức ảnh ba khổ lớn đặt trang trọng phía cao hơn. Cô giật mình, bụp chặt miệng.
Trước mặt cô, Thụy Dương đang đứng ngước lên nhìn tấm ảnh người đã khuất. Trên người không một mảnh vải che thân. Từng lớp da thịt lờ mờ hiện lên bên ánh đèn mờ. Đôi chân dài đầy những vết bầm tím. Tấm lưng nhỏ nhắn nham nhở những vết roi. Ở khoảng cách này Thư vẫn nhìn thấy tất cả. Hình như chị đã đứng đó rất lâu thì phải. Mái tóc trên đầu đã sắp khô. Nhã Thư không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Đến chị gái cô cũng có hành động kì quặc đến vậy. Một ngày cô phải đón bao nhiêu chuyện bất ngờ vậy nữa đây?
Nhã Thư chầm chậm lùi lại, tay vẫn bịt chặt miệng, chợt đá vào chiếc ghế phía sau. Cô thấy Thụy Dương vơ chiếc khăn tắm trên ghế, khoác nhẹ vào người, vẫn không quay lại:
- Mày có vẻ thích rình mò người khác nửa đêm nhỉ?
Thư giật bắn mình, một chân lửng lơ di di trên bàn chân kia:
- Em, em…
- Vào lâu chưa?
- Dạ!

- Tao hỏi mày vào lâu chưa?
- Không, em, em mới thôi ạ.
- Đúng! Nếu mày vào từ ban nãy mày đã ngất lên xuống rồi
- Em… Em
- Có chuyện gì?

- Tao hỏi có chuyện gì?
- Em, em…em sợ ma!
Dương quay lại lườm xoáy rồi cầm điện thoại gọi cho mẹ:
- Mày điên à! Mấy giờ rồi?
- 2h15 phút 38 giây.
- Mày nổi cơn điên trong đêm đó hả?
- Đúng, có con điên đang kêu ma mãnh trong phòng tôi đây. Tôi đang suy nghĩ có ném con điên này qua cửa sổ không!
Giọng Dương gằn từng tiếng một, ánh mắt xoáy sâu vào gương mặt Thư, qua bao lớp bóng tối, Thư vẫn thấy tim mình lạnh toát.
Chi ấy ghét mình đến vậy sao?