Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 92-2: Nhận người thân (2)




Ngày hôm sau, An Noãn tỉ mỉ trang điểm một chút, cùng Lâm Dịch Xuyên đến nhà cha mẹ anh.

Từ khi Đại Boss không còn làm CEO của JM, liền dọn về một nơi xa thành phố, phong cảnh ở đây rất đẹp, nơi này chỉ duy nhất về phương diện giao thông là bất tiện. Cũng may trong nhà có tài xế, hai lão nhân vẫn thường xuyên kêu tài xế đến đón Sớm.

Cha mẹ anh An Noãn đều gặp qua, nơi này cô cũng đã từng tới, nhưng mỗi lần tới chỉ trốn ở trong xe, chưa từng vào trong nhà chào hỏi qua.

Lâm Dịch Xuyên nắm tay cô đi xuống xe, An Noãn run run nói: “Lâm Dịch Xuyên, có thể đổi bữa khác mới tới không?”

Lâm Dịch Xuyên liếc cô hoàn toàn không để ý tới cô, lôi cô đi vào trong biệt thự.

“Yên tâm đi, cha anh nếu đã cưới mẹ anh, chứng minh ông không kỳ thị người Trung Quốc.”

An Noãn rất yêu quê hương tổ quốc của mình, lập tức rống lên: “Em còn kỳ thị các người là quỷ Anh quốc.”

Lâm Dịch Xuyên lại cười ha ha ra tiếng, bất đắc dĩ vuốt tóc cô, cô nương này có nhiều điểm rất đáng yêu.

Lâm Dịch Xuyên đã sớm nói chuyện trước với mẹ anh, mẹ anh đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, đại Boss đang ở phòng khách chơi đùa với Sớm.

Sớm vừa thấy An Noãn, lập tức buông món đồ chơi trong tay xuống, chạy về về phía An Noãn: “Mẹ nhỏ.”

An Noãn cười ôm lấy Sớm, cũng nhờ động tác này của Sớm, làm cho An Noãn không còn khẩn trương. Hai cha con này rất yêu cô, cô còn có cái gì để sợ nữa chứ.

Lâm Dịch Xuyên dùng tiếng Anh trịnh trọng giới thiệu An Noãn, đại Boss thản nhiên cười với An Noãn.

Cơm nước xong, mẹ Lâm Dịch Xuyên ôm Sớm đi ngủ trưa, An Noãn, Lâm Dịch Xuyên, còn cha anh ba người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm.

Đại boss đột nhiên nhìn An Noãn nói: “An tiểu thư, thực cảm tạ cô mấy năm nay đã chăm sóc cho Aaron và Jim, từ nhỏ Jim đã không có mẹ, cám ơn cô đã cho thằng bé tình thương của người mẹ, để thằng bé cũng giống như bao đứa trẻ bình thường khác, khỏe mạnh trưởng thành.”

“Đây là chuyện cháu phải làm, cháu coi Sớm như con ruột của mình.”

“Cô và Aaron muốn kết hôn, chúng tôi tự nhiên không có ý kiến, cũng rất ủng hộ, nhưng tôi có một điều kiện, hy vọng cô có thể đáp ứng.”

Lâm Dịch Xuyên vừa nghe liền khó chịu: “Kết hôn còn phải có điều kiện? Hôm nay con đến chỉ muốn thông báo với cha một tiếng, cũng không phải tới trưng cầu sự đồng ý của cha.”

Đại Boss cũng không tức giận, tiếp tục nói với An Noãn: “An tiểu thư, tôi hy vọng sau khi cô và Aaron kết hôn, có thể rời khỏi JM, chuyên tâm làm người phụ nữ sau lưng Aaron. Đôi khi, lời đồn có thể hoàn toàn hủy diệt một người, tôi không hy vọng người trong ban giám đốc bởi vì cô mà chống đối Aaron, chúng ta đều biết, một năm nay Aaron đã làm rất tốt, chiếm được sự tán thành của mọi người, hy vọng cô suy nghĩ một chút về những gì tôi nói.”

Lâm Dịch Xuyên nổi trận lôi đình,‘Đằng’ đứng lên, tức giận rống: “An Noãn rất thực lực nên ở lại JM, là nhân tài hiếm có, con muốn nhìn xem những lão già kia có thể có ý kiến gì.”

Đại Boss bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trách cứ: “Đứa nhỏ này, mỗi lần nhất gặp chuyện liên quan đến cảm tình, liền trở nên rất xúc động, tính cách này phải nên sửa đổi.”

Ông nói xong lại quay về phía An Noãn: “An tiểu thư, vừa rồi tôi cũng chỉ là đề nghị, đương nhiên nếu cô không muốn bỏ công việc ở JM, tôi cũng tuyệt đối sẽ không ép buộc cô. Cảm tình là chuyện của hai người, làm trưởng bối, chúng ta chỉ có thể chúc phúc.”

Sau khi bọn họ ra về, An Noãn vẫn không yên lòng, Lâm Dịch Xuyên an ủi cô: “Yên tâm đi, anh sẽ không cho em vì anh mà bỏ đi sở thích của mình, chỉ cần là em thích, anh đều sẽ ủng hộ em. Nếu không, em cố gắng trở thành nữ cường nhân, đến lúc đó anh đem vị trí của anh giao cho em, anh làm người đàn ông sau lưng em, mỗi ngày giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc con cái.”

An Noãn bởi vì này một câu, nở nụ cười, áp lực trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.

“Thật ra, cha anh không phải là người biết biểu đạt, em đối với anh và Sớm rất tốt, ông đều nhìn thấy, ông hy vọng em rời khỏi JM, không có nguyên nhân khác, chỉ muốn em có thể chuyên tâm chăm sóc Sớm, suy nghĩ này quả thật có chút ích kỷ, vị hôn thê, em đừng tức giận.”

“Em mới không phải là người dễ tức giận, cho dù có cũng chỉ dám tức giận với anh, làm sao dám tức giận với đại Boss.”

Sau đó, An Noãn bị Lâm Dịch Xuyên giữ lại một tuần, anh cũng nghỉ một tuần, không cho An Noãn về Trung Quốc.

An Noãn không hiểu rõ ràng hai người chỉ ở nhà nhìn xem TV, thời gian trôi qua yên tĩnh đến buồn bực nhưng người đàn ông này lại rất hưởng thụ. Miệng mồm cũng trở nên trơn tru, rất buồn nôn nói: “Chỉ cần có em bên cạnh, bất luận làm cái gì đều vui vẻ, cho dù không làm gì, chỉ cần nhìn em cũng thấy hạnh phúc.”

Nếu không phải Hứa Vĩ Thần liên tiếp gọi điện thoại oanh tạc, Lâm Dịch Xuyên vẫn không thả người. Hứa Vĩ Thần nói ở Bắc Kinh có một hạng mục, rất gấp lại khó giải quyết, kêu An Noãn trở về cùng anh nghĩ cách.

An Noãn suốt đêm mù mịt về Bắc Kinh, chưa kịp nghỉ ngơi, đã bị Hứa Vĩ Thần đưa đến công ty. Trên đường đi Hứa Vĩ Thần đơn giản nói về hạng mục với cô, chính phủ chuẩn bị đầu tư hai triệu để xây một đồ thư quán công cộng, hiện đã công khai đấu thầu.

“Tôi tra ra JM có hai đối thủ, thực lực của hai công ty kia cũng không thể khinh thường, một là kiến trúc sự vụ sở rất nổi tiếng ở Mĩ Modern, tổng công ty ở Bắc Kinh - Trung Quốc, công ty này rất có thực lực, là đối thủ mạnh của JM. Một công ty khác trong nội địa đại hình kiến trúc công ty Kinh Hạ, thực lực đương nhiên không bằng Modern và JM, nhưng bọn họ có ưu thế hơn ở chỗ có hậu thuẫn, hơn nữa người chống lưng cho bọn họ cũng rất lớn, CEO của họ hình như là cháu rể của một quan lớn trong chính phủ. Cô có biết, ở Trung Quốc, quan hệ rất quan trọng, nghe nói lần này công khai đấu thầu chỉ là hình thức, trong nội bộ truyền ra đã sớm chọn công ty Kinh Hạ.”

An Noãn bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Chẳng phải chúng ta chỉ làm nền? Theo tôi thấy, hạng mục này không bằng không tham gia, miễn cho đến lúc đó thất bại, trở thành chuyện cười trong giới.”

Vẻ mặt Hứa Vĩ Thần không chịu thua căm giận nói: “Tôi rất muốn xem ở Trung Quốc ‘Quan hệ’ có bao nhiêu quan trọng, tình thế của hạng mục này chúng ta bị ép buộc.”

An Noãn thối anh một ngụm: “Anh đừng không tin, tin tức nội bộ vừa nói có lẽ là sự thật, người ta có hậu trường, còn có thực lực, cùng người như thế cạnh tranh chính là muốn chết. Cái gọi là công khai đấu thầu có bao nhiêu là công bằng, hầu như đều bị thao túng trong bóng tối, chúng ta hết sức đi làm, nhưng anh đừng ôm hy vọng quá lớn.”

An Noãn từ nhỏ đã quen với hoàn cảnh như vậy, thậm chí xã hội này có rất nhiều quy tắc ngầm. Rất nhiều thời điểm, không phải dựa vào thực lực để nói, mà là hậu thuẫn sau lưng.

Hứa Vĩ Thần đột nhiên thử nói: “Không biết tìm Mạc tổng của tập đoàn Mạc thị giúp đỡ có được hay không? Nghe nói anh ta cũng là thái tử đảng, trong nhà có người làm ở Trung Ương, hậu trường kia chẳng phải là lớn hơn sao?”

An Noãn hơi hơi giật mình, lập tức trào phúng: “Anh và anh ta có quan hệ gì, người ta dựa vào cái gì phải giúp anh?”

“Tôi cùng anh ta không quan hệ, nhưng người nào đó và anh ta có quan hệ nha, theo tôi quan sát, cũng không phải chỉ là quan hệ bình thường.”

An Noãn trầm mặt, tức giận hừ nhẹ: “Hứa Vĩ Thần, anh có ý gì?”

Thấy An Noãn tức giận, anh lấy lòng cười nói: “Tôi nói đùa thôi, dù thế nào cũng không thể để cô hy sinh sắc tướng đi.”

Trở lại công ty, lập tức triệu tập mọi người đến họp, mọi người đều thấy hạng mục này không tham gia cũng được, tham gia vào chỉ hao tài tốn của, không có kết quả.

“Hứa tổng, có công ty Kinh Hạ, chúng ta đấu không lại. Lục tổng của Kinh Hạ, vợ của anh ta là thiết kế sư của Kinh Hạ, lại là cháu hái của thị trưởng. Hơn nữa nghe nói Lục tổng cũng rất tài giỏi.”

Hứa Vĩ Thần ngồi ở ghế chủ tịch, hùng hậu thanh âm gằn từng tiếng: “Tôi vẫn thường nói, khó khăn không đáng sợ, đáng sợ nhất là sợ khó khăn. Thấy khó khăn, chúng ta phải tiếp nhận, mà không phải sợ đến không dám bước tới. Bất luận kết quả như thế nào, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng, thì đã là thành công.”

Tên này lúc nói đạo lý cũng thật ra bộ dáng.

An Noãn cũng phụ họa nói: “Tôi cảm thấy Hứa tổng nói rất đúng, JM chúng ta là kiến trúc sự vụ sở nổi tiếng khắp thế giới, chúng ta không nên sợ đối thủ cạnh tranh, bất luận đối phương dùng thủ đoạn gì, chúng ta đều có thể lấy thực lực đối lại. Lại nói, công ty Modern cũng tham gia, chúng ta lại càng không thể lùi bước.”

Cuối cùng mọi người nhất trí đồng ý cố gắng một lần.

Hứa Vĩ Thần và An Noãn đều bận rộn, chuẩn bị các loại tư liệu cùng tài liệu. Danh tiếng của JM trên thế giới rất lớn, bình thường đều là hạng mục lớn chủ động tìm tới cửa, bọn họ chọn lựa thích hợp.

Hứa Vĩ Thần không biết phát điên cái gì, kiên quyết muốn lấy hạng mục này. An Noãn cũng chỉ liều mình bồi quân tử, mỗi ngày cùng anh bận rộn đến đêm hôm khuya khoắc.

Thời gian gần đây, người của Thẩm gia không có đến tìm cô, bất quá lại nhận được mấy cái điện báo của lão gia tử. Lão nhân gia nói những lời rất thấm thía, không ngừng giải thích với An Noãn, nói với cô ông rất hối hận.

Có lẽ thật sự hối hận, dù sao bởi vì ông nhất thời cố chấp, làm cho con gái bảo bối của ông vĩnh viễn rời đi. Trong khoảng thời gian này bận quá, An Noãn cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện của Thẩm gia.

Cho đến một ngày, Thẩm Diệc Minh đột nhiên tìm An Noãn.

Ngày đó, An Noãn cùng Hứa Vĩ Thần ở công ty bận việc đến trời tối, cô lại bụng đau, Hứa Vĩ Thần kêu cô về trước nghỉ ngơi.

Từ công ty đi ra, thấy một chiếc xe quân vụ màu đen đứng ở cửa công ty, An Noãn theo bản năng nhíu mày, quả nhiên, từ bên trong bước xuống hai cảnh vệ viên, đi tới trước mặt An Noãn.

“An tiểu thư, thủ trưởng muốn nói chuyện với cô.”

An Noãn nghĩ thủ trưởng trong miệng bọn họ là Thẩm lão gia tử, vừa định cự tuyệt, cửa kính xe hạ xuống, Thẩm Diệc Minh đang ngồi ở trên xe cười với cô, nụ cười kia rất là hiền lành hòa ái, một khắc đó, An Noãn cảm giác như tình thương của một người cha.

Cô gãi gãi tóc, có lẻ cô lại nhớ đến cha mình.

“An tiểu thư, mời lên xe, thủ trưởng đã chờ cô hai giờ.”

An Noãn giật mình, đối với Thẩm Diệc Minh mà nói, một phút đồng hồ cũng quý giá, ông lại đợi cô đến hai giờ.

An Noãn cuối cùng vẫn lên xe.

“Đứa nhỏ, gặp cháu thật đúng là không đơn giản.” Thẩm Diệc Minh lên tiếng nói đùa.

An Noãn cẩn thận ngồi thẳng người, rất lễ phép nói: “Thủ trưởng tốt.”

Cô có thể nghĩ đến cũng chỉ có cách xưng hô này.

Thẩm Diệc Minh hơi hơi nhíu mày, cười nói: “Khó trách hiện tại lão gia tử nói ông ghét nhất hai chữ ‘Thủ trưởng’, nha đầu, con có biết hay không, con kêu thủ trưởng, chẳng khác nào sát muối lên miệng vết thương của chúng tôi.”

An Noãn cúi đầu không nói lời nào. Thẩm Diệc Minh lại nhẹ nhàng cầm tay cô, An Noãn không dám rút về.

Ông khẽ thở dài thản nhiên nói: “Con và mẹ con rất giống nhau, thấy con liền sẽ nhớ đến mẹ con. Lúc Diệc Như sinh ra, cậu được mười tuổi. Khi Diệc Như vừa sinh ra, trắng trẻo, mập mạp, đặc biệt đáng yêu, lão gia tử đặc biệt thích em ấy, Diệc Như lập tức trở thành bảo bối trong nhà, ba người anh chúng ta đều rất yêu thương chìu chuộng mẹ con, có đồ tốt đều nghĩ đến Diệc Như. Tính của Diệc Như rất giống cậu, bởi vậy hai người chúng tôi rất thân nhau. Con không biết, lão đại cùng lão Tam lúc ấy có bao nhiêu ganh tỵ, ăn dấm chua của cậu.”

Thẩm Diệc Minh tựa hồ chìm vào quá khứ, khóe miệng kìm lòng không được giơ lên độ cong.

“Mẹ của chúng ta lúc Diệc Như năm tuổi sinh bệnh qua đời, khi đó cha bận công việc, luôn ở bên ngoài, hầu như Diệc Như đều do ba người anh chăm sóc, cậu có vẻ kiên nhẫn hơn, luôn ở bên cạnh Diệc Như, thời gian càng nhiều, cảm tình cũng sâu hơn. Cậu nhớ, ngày cậu vào quân ngũ, mẹ con trốn ở trong phòng khóc suốt đêm, luyến tiếc cậu. Lúc đó cậu thậm chí có xúc động vì Diệc Như không vào quân doanh, sau đó lão gia tử mắng cậu một trận.”

“Noãn Noãn, con không có anh em, con cũng không ở chung với chúng tôi năm đó, bởi vậy có lẽ con không thể thể hiểu được tình cảm anh em của chúng tôi, thật là dùng sinh mạng để yêu thương nhau. Sau đó, khi mẹ con học đại học thì quen biết cha con, cha con là cô nhi, học phí học đại học đều là dựa vào làm công để kiếm. Diệc Như lại là hòn ngọc quý trên tay chúng tôi, con nói lão gia tử sao có thể để mẹ con theo cha con chịu khổ, đừng nói đến lão gia tử, ngay cả ba anh em chúng tôi cũng không đồng ý. Nhưng tính của mẹ con lại giống lão gia tử, chúng ta càng phản đối, con bé càng phải đến với cha con. Cuối cùng lão gia tử đoạn tuyệt quan hệ hù dọa Diệc Như, kêu Diệc Như chọn lựa giữa lão gia tử và cha con, mẹ con lại không chút do dự lựa chọn cha con. Chúng ta đối Diệc Như hai mươi mấy năm tình cảm, bình thường lão gia tử bình lại rất sủng mẹ con, con có thể tưởng tượng một khắc đó lòng lão gia tử có bao nhiêu chua xót?”

Thẩm Diệc Minh dừng một chút, tiếp tục nói: “Sau đó, lão gia tử quả thật cũng làm thật sự tuyệt, không cho phép bọn họ ở lại Bắc Kinh, cũng không cho phép bọn họ trở về Bắc Kinh. Sau đó chúng ta đều hối hận, rất muốn rất muốn Diệc Như, muốn tìm mẹ con về, nhưng lại sợ chúng ta xuất hiện, quấy rầy đến cuộc sống cùng hạnh phúc của mẹ con. Nhưng lại không biết Diệc Như đã không còn sống.”

Đường đường thủ trưởng đại nhân hốc mắt lại đỏ trước mặt An Noãn.

“Đứa nhỏ, mấy năm nay con chịu không ít khổ.” Thẩm Diệc Minh nắm chặt tay cô.

“Cậu không biết phải dùng bao nhiêu thời gian, con mới chịu nhận lão gia tử, có thể hay không con tiếp nhận người cậu này.”

“Thủ trưởng, tôi......”

Thẩm Diệc Minh nhíu nhíu mày: “Nha đầu, nếu con không tiếp thu những gì cậu nói, cậu cũng chỉ có thể đi đến trước mộ mẹ con để sám hối, cầu xin Diệc Như tha thứ.”

An Noãn mím môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, âm thanh từ tính nói bên tai cô: “Đứa nhỏ, tin tưởng cậu, từ đây về sau con sẽ không chịu bất cứ ủy khuất gì nữa.”

An Noãn không khống chế được rơi nước mặt ở trong lòng ông, cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ mình còn có người thân.

An Noãn bồi Thẩm Diệc Minh ăn cơm, tuy rằng tiếng ‘Cậu’ vẫn chưa gọi được ra miệng, nhưng từ trong lòng An Noãn đã tiếp nhận ông.

Cô phát hiện người truyền kỳ này, cũng không phải cao cao tại thượng như vậy, ở trước mặt An Noãn, ông chẳng qua chỉ là một trưởng bối hiền lành, yêu thương cô, chiếu cố cô. Suốt bữa cơm, ông vẫn chưa ăn, lại không ngừng gắp thức ăn cho cô.

Sau đó ông đưa cô về khách sạn, mày vẫn mặt nhăn, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Noãn Noãn, nếu cậu kêu con dọn đến nhà cũ của Thẩm gia ở, con có nghe lời cậu không?”

An Noãn xì cười ra tiếng: “Con ở đây cũng rất tốt, làm sao cũng không muốn đi.”

“Như vậy gặp con rất bất tiện. Bình thường cậu rất ít khi ở Bắc Kinh. Cậu chỉ có một thỉnh cầu, lúc cậu muốn gặp cháu, cháu có thể dành thời gian cho cậu.”

“Con sẽ ở lại Bắc Kinh một năm.”

Thẩm Diệc Minh nhíu nhíu mày: “Sau một năm?”

“Một năm sau rồi nói, nếu có chút thành tựu, con sẽ về Anh quốc, nơi đó có người chờ con.”

Thẩm Diệc Minh nhíu mày càng chặt: “Con đến Anh quốc, không phải là muốn mạng của lão gia sao, thật vất vả mới tìm được con.”

An Noãn không nói chuyện.

Thẩm Diệc Minh lại hỏi: “Một đứa con gái, muốn làm kiến trúc sư, có phải rất vất vả?”

An Noãn cười trả lời: “Sẽ không, con thích kiến trúc, cũng thích công việc hiện tại.”

Thẩm Diệc Minh sờ sờ của cô đầu, còn thật lòng nói: “Có gì cần giúp đỡ, nhất định phải gọi điện thoại cho cậu, biết không?”

An Noãn dùng sức gật gật đầu.

Đưa An Noãn đến cửa khách sạn, Thẩm Diệc Minh không tiện ra mặt.

“Noãn Noãn, cậu có một căn phòng trống, nếu không con dọn qua ở đi, ở khách sạn cũng không tốt lắm.”

“Con ở quen rồi, hơn nữa cũng không phải một mình, là ở chung với một người bạn, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Thẩm Diệc Minh cũng không nói thêm gì nữa. Khi An Noãn trở lại khách sạn, đã trễ, Hứa Vĩ Thần cũng tan cả trở về.

Anh nhìn An Noãn với ánh mắt mang theo nồng đậm địch ý, kêu rên hỏi: “Cô đã đi đâu? Không phải nói không thoải mái sao? Vì sao không về nghỉ ngơi? Hẹn với ai?”

An Noãn mím môi, lười quan tâm anh.

Hứa Vĩ Thần nắm lấy cổ tay cô rống giận: “Cô đừng nghĩ cô không nói tôi sẽ không biết, cô đi gặp Mạc Trọng Huy có phải hay không?”

An Noãn dùng sức gạt tay anh ra, tức giận quát: “Hứa Vĩ Thần, anh đừng nổi điên, tôi không gặp Mạc Trọng Huy.”

“Vậy cô đi gặp ai?”

“Tôi gặp ai không thuộc phạm vi công tác, không cần với báo cáo với anh.”

An Noãn nói xong lập tức trở về phòng.

Trở lại phòng, cô nhớ lại thời gian ăn cơm với Thẩm Diệc Minh, nói thật, biết trên thế giới này còn có người thân, biết còn có người thân yêu thương mình, loại cảm giác này rất tốt, rất hạnh phúc. Cuối cùng cô không phải đơn độc trên thế giới này.

Vừa rồi lúc cô xuống xe, Thẩm Diệc Minh đột nhiên nắm tay cô, lời nói thấm thía: “Lão gia tử từ khi biết tin tức mẹ con qua đời, mấy năm nay già đi rất nhiều, trên người chỗ nào cũng có bệnh, thỉnh thoảng phải nhập viện. Nha đầu, nếu có một ngày, con không còn oán hận ông, trở về nhìn ông đi, lão nhân gia ngày ngày nhắc tới con, nhìn rất đáng thương.”

Đêm đó, An Noãn mất ngủ, suy nghĩ thiệt nhiều, trong đầu luôn hiện ra biểu tình bất lực của lão gia tử. Có lẽ ông thật sự đã hối hận.

Cô cũng đứng ở lập trường của lão gia tử để suy nghĩ, mỗi người cha người mẹ đều rất yêu thương con mình, ngày xưa cha cũng rất thương yêu cô, cũng từng phản đối cô và Mạc Trọng Huy. Có thể đây là thiên tính của người làm cha, luôn hy vọng con gái của mình có thể gả cho một người đàn ông mạnh mẽ, không chịu nổi con gái của mình chịu khổ.

Lúc ăn cơm với Thẩm Diệc Minh, ông kể rất nhiều chuyện trước đây của bọn họ, An Noãn nghe xong, cảm thấy lúc nhỏ mẹ cô thật hạnh phúc, được rất nhiều người yêu thương.

Nếu cha không xuất hiện, có lẻ bà sẽ luôn hạnh phúc như vậy, lão gia tử sẽ tìm cho cô một người chồng môn đăng hộ đối, cả đời sống cuộc sống vô ưu vô lo.

Nửa đêm, An Noãn bụng đau chịu không nổi, lần này dì cả tới không biết sao lại hành hạ cô như vậy. Cô đi ra ngoài rót ly nước, thấy đèn thư phòng vẫn còn sáng. Cô nhịn không được đi qua đi nhẹ nhàng đẩy cửa, Hứa Vĩ Thần vẫn còn đang làm việc.

“Hứa Vĩ Thần, anh điên rồi? Không cần ngủ sao?”

Anh ngẩng đầu liếc cô một cái, đùa giỡn nói: “An Noãn, tôi phát hiện cô thật vô lương tâm, thật ra tôi đang tranh thủ giúp cô, cô có biết tại sao tôi phải giành được hạng mục này của chính phủ không?”

An Noãn rất cảm động, vừa rồi phát giận với anh cô cảm thấy thật có lỗi. Cô lấy lòng đem ly nước đưa tới trước mặt anh: “Mời anh uống nước.”

“Cô tự uống đi, thiếu giả mù sa mưa.”

“Hứa Vĩ Thần, sao anh lại tốt với tôi như vậy? Không phải là anh muốn lấy lòng Aaron chứ?”

Hứa Vĩ Thần hung hăng trừng mắt liếc cô, tự giễu nói: “Tôi hạ lưu được rồi chứ?”

Hứa Vĩ Thần đối tốt với cô, An Noãn sao có thể không rõ ràng, nhiều lúc cô biết rõ còn cố hỏi, muốn cho quan hệ càng thuần túy chút, không cần phức tạp.

“Đúng rồi, ngày mai tôi hẹn thị trưởng còn có mấy lãnh đạo trong chính phủ ăn cơm, cô cũng phải tham dự.”

An Noãn nhịn không được cười cười: “Hứa Vĩ Thần, anh thật đúng là rất nhanh dung nhập đại gia đình Trung Quốc nha.”

“Tôi làm như vậy là vì ai nha!”

“Được rồi, anh là vì tôi.” An Noãn giống như gia trưởng sờ sờ đầu anh nói: “Về sau tôi và Rừng già kết hôn, tiền biếu của anh có thể miễn, tuyệt đối không truy cứu.”

Hứa Vĩ Thần thoáng nhìn trên ngón áp út của cô đeo nhẫn kim cương rất lớn, hiểu rõ cười cười: “Xem ra chuyện tốt thật sự gần, Rừng già rốt cục hết khổ. Nói thật, cô máu lạnh vô tình như thế, có thể làm cô cảm động, thật đúng không phải là chuyện dễ dàng.”

An Noãn bĩu môi, tuyệt đối không quan tâm anh. Người này trời sinh nợ biển, mỗi lần nói với anh không hơn vài câu, đã muốn giết anh.

An Noãn xoay người chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, âm thanh trầm thấp của Hứa Vĩ Thần vang lên phía sau cô: “Ngày mai cô ở lại khách sạn nghỉ ngơi, buổi tối tôi về đón cô.”

Kỳ thật Hứa Vĩ Thần đôi khi cũng là người cực kỳ cẩn thận, tương lai người nào gả cho anh, cũng sẽ thực hạnh phúc đi.

Ngày hôm sau, đúng lúc An Noãn đau bụng, một mình ở khách sạn nghỉ ngơi. Làm cho cô vạn vạn không nghĩ tới là, cô nhận được một cú điện thoại, đối phương tự xưng là vị hôn thê của Mạc Trọng Huy - Lý Hân Như.