Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 74: Tôi muốn mượn anh một trăm vạn




Phù Thu rất nhanh giúp cô tìm được người mua, người mua còn rất hào phóng, trực tiếp thanh toán một ngàn năm trăm vạn tiền mặt.

Lúc Phù Thu đem tiền đưa cho cô, luôn cảm khái: “Noãn Noãn, em rất thiện lương, ở trong xã hội này rất dễ chịu thiệt thòi.”

An Noãn cầm tiền cọc tiền nặng trịch, trực tiếp hẹn Nghê Tuệ gặp mặt ở quán cà phê. An Noãn gọi điện thoại cho bà, không tới nửa giờ, Nghê Tuệ vội vàng chạy đến, nhưng lại do Giang Thiến Nhu đưa bà đến. An Noãn nhìn thấy dấu hôn khả nghi trên cổ Giang Thiến Nhu, tầm mắt nhịn không được quay sang hướng khác.

Nghê Tuệ nhìn theo tầm mắt của An Noãn cũng chú ý tới, nhịn không được hừ một tiếng: “Cũng không chịu mặc áo cổ cao, thật đúng làm cho người ta chê cười.”

Giang Thiến Nhu mím môi, ủy khuất không nói gì.

An Noãn đem bì thư đưa cho Nghê Tuệ: “Dì, bên trong là một ngàn năm trăm vạn tiền mặt, đây là tiền cháu bán đi chiếc nhẫn Mạc Trọng Huy tặng cháu, cũng là toàn bộ tiền trên tay cháu.”

Giang Thiến Nhu giật mình nói: “Mạc Trọng Huy tặng nhẫn cho cô, cô bán một ngàn năm trăm vạn, anh ta tặng chiếc nhẫn quý giá như vậy cho cô?”

Nghê Tuệ thối nói: “Mạc tiên sinh là người có tiền, ra tay hào phón, ngạc nhiên lắm sao, không giống như Giang gia, keo kiệt muốn chết. Lúc này Tử Phi gặp chuyện không may, Giang gia là nhà mẹ đẻ của cô, cũng chỉ cho mượn một trăm ngàn, giống như sợ Tử Phi không trả lại. An Noãn thật tốt, cho mượn một ngàn năm trăm vạn, uổng cho tôi trước kia còn vì cô, khi dễ cô ấy, hiện tại ngẫm thật đúng là hối hận.”

Giang Thiến Nhu cắn chặt răng, cúi đầu nói: “Mẹ, Giang gia đưa ra một trăm ngàn cũng không phải số nhỏ.”

An Noãn thấy quan hệ mẹ chồng nàng dâu bỗng nhiên trở nên như thế, trong lòng vạn phần cảm khái, Giang Thiến Nhu lúc này hẳn là cảm nhận được những ủy khuất cô từng chịu, Nghê Tuệ chính là người như thế, dùng ích lợi dùng tiền tài cân nhắc hết thảy quan hệ, tình cảm.

“Dì, hai người mau đem tiền đưa cho Tử Phi đi, hiện tại anh ấy cũng đang sốt ruột.”

Nghê Tuệ cười khanh khách nói: “An Noãn vẫn giống như lúc còn nhỏ, Thiến Nhu về sau nên học hỏi, thật đúng lương thiện am hiểu ý người.”

Đưa Nghê Tuệ và Giang Thiến Nhu ra về, An Noãn nhẹ nhàng thở ra, những gì có thể làm vì Thường Tử Phi cô cũng đã làm, hy vọng anh có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, một lần nữa tỉnh lại đứng lên. Chỉ có anh sống tốt, cô mới không băng khoăng đi làm chuyện của mình.

--

Giang Thiến Nhu lái xe đưa Nghê Tuệ đến tập đoàn Phi Vũ, trên đường, Giang Thiến Nhu đề nghị: “Mẹ, chuyện vay tiền của An Noãn mẹ đừng nói cho Tử Phi, bằng không Tử Phi sẽ không sử dụng số tiền này.”

Nghê Tuệ nghĩ lại thấy có lý, Thường Tử Phi là loại người nào, bà làm mẹ sao không hiểu chứ. Cho dù thật sự phá sản, nó cũng sẽ không lấy một phân tiền của An Noãn.

“Vậy nên nói như thế nào về số tiền, nói mượn của bạn bè nó nhất định không tin.”

Giang Thiến Nhu tự hỏi nói: “Nếu không nói con lấy của Giang gia.”

Nghê Tuệ khinh thường ‘Xuy’ một tiếng, tức giận nói: "Thật ra cô muốn giành lấy công lao cho mình.”

Giang Thiến Nhu đem xe dừng ở bãi xe của Phi Vũ, nhìn Nghê Tuệ còn thật lòng nói: “Mẹ, con biết hiện tại mẹ đối với con không hài lòng, mẹ đẻ của con chỉ cho mượn một trăm ngàn, An Noãn lại đưa một ngàn năm trăm vạn, nhưng mẹ suy nghĩ thử, nếu lúc trước Tử Phi và An Noãn, An Noãn cũng không ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, cô ta có thể đưa ra số tiền nhiểu như vậy sao? Chỉ khi An Noãn ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, mới có tiền. Mà con, đã làm hết khả năng của mình, khi Tử Phi gặp tai nạn, con không rời không bỏ anh ấy. Khi tập đoàn Phi Vũ xuất hiện nguy cơ, con cũng không rời không bỏ anh ấy. Con còn trẻ, rời khỏi Tử Phi, con còn có thể tìm người khác tốt hơn, nhưng con không làm như vậy, bởi vì con yêu anh ấy, thiệt tình yêu anh ấy, mẹ hiểu không?”

Nghê Tuệ cảm động, thở dài, cúi đầu nói: “Được rồi được rồi, đã vậy cứ nói tiền lấy ở Giang gia của con.”

--

Hai người đến tập đoàn Phi Vũ, thư ký của Thường Tử Phi nói với hai người, Thường tổng không có ở văn phòng, đã ra ngoài gặp người của ngân hàng.

Thư ký cảm khái nói: “Gần đây Thường tổng tìm rất nhiều ngân hàng, trước kia quan hệ hợp tác rất tốt, hiện tại không có một ngân hàng nào chịu cho vay, thật đúng là làm cho người ta tức giận.”

Đang nói, Thường Tử Phi đã trở lại, mặt xám mày tro, đại khái lại thất bại.

“Mẹ, Thiến Nhu, các người đến đây làm gì?”

Nghê Tuệ đau lòng tiêu sái bước qua, nhẹ nhàng cầm tay Thường Tử Phi: “Con, con không cần vì chuyện tiền nong mà phiền não nữa, Thiến Nhu mượn được tiền ở Giang gia.”

Thường Tử Phi giật mình nhìn về phía Giang Thiến Nhu.

Giang Thiến Nhu nói: “Đúng vậy, em về nhà cầu xin gia gia, gia gia rốt cục bị em làm cảm động, cho em một ngàn năm trăm vạn.”

Trong mắt Thường Tử Phi tràn đầy cảm kích, mấy ngày nay anh chạy rất nhiều nơi, tìm rất nhiều bạn bè, nhưng ở thời điểm mấu chốt, chỉ có một mình Giang Thiến Nhu giúp anh, giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cảm động không ngôn từ nào có thể tả được.

“Anh không cần cảm ơn em, em là vợ của anh, đây là chuyện em phải làm.”

Thường Tử Phi gắt gao kéo cô ôm vào trong ngực.

Nghê Tuệ ở bên cạnh nhìn, trong lòng cảm thấy khó chịu, cho tới nay, bà đối xử với An Noãn quá kém, ghét bỏ cô, nhưng mấu chốt là trước sau An Noãn vẫn giúp bọn họ, bây giờ còn muốn đem công lao này cho người khác.

“Tốt lắm, Tử Phi, con mau lấy tiền đi làm công chuyện đi, mẹ và Thiến Nhu không làm chậm trễ chuyện của con.”

Nghê Tuệ kéo Giang Thiến Nhu đi.

Trên đường trở về, Nghê Tuệ thản nhiên nói với cô: “Về sau con đừng đến quán cà phê làm phiềnAn Noãn, lần này nếu không có cô ấy, cửa ải khó khăn này thật đúng là không biết làm sao vượt qua.”

Giang Thiến Nhu gật đầu, cười nói: “Mẹ,con biết, con cũng rất cảm ơn An Noãn.”

“Nếu để cho ta phát hiện con khi dễ An Noãn lần nữa, ta định không tha cho con.”

Trong lòng Giang Thiến Nhu chua chát, nhịn không được châm chọc: “Mẹ, trước kia người khi dễ cô ta lợi hại nhất là mẹ nha, hiện tại cho dù mẹ có làm tất cả để bù lại, An Noãn cũng không có cách nào trở thành con dâu của mẹ.”

“Con có ý gì?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Mẹ buộc An Noãn trở lại bên cạnh Mạc Trọng Huy, đổi lấy chức thư ký trợ lý cho Tử Hinh. Nếu An Noãn biết, hẳn rất thương tâm.”

Nghê Tuệ mím môi, phiền não ngắt lời cô: “Được rồi được rồi, cái gì cũng đừng nói nữa.”

--

Mạc Trọng Huy ở văn phòng của Mạc thị xử lý công việc, Trương Húc cẩn thận đem một hộp trang sức được đóng gói rất đẹp đặt lên bàn làm việc của anh, nơm nớp lo sợ nói: “Mạc tiên sinh, đã phái người làm thỏa đáng.”

Mạc Trọng Huy mở hợp ra, nhìn chiếc nhẫn nằm lặng im bên trong, cảm thấy mi tâm đau nhức.

Người phụ nữ này vì Thường Tử Phi, thật đúng có thể trả bằng bất cứ giá nào.

“Mạc tiên sinh, cứ như vậy bỏ qua cho Thường Tử Phi sao?”

Trương Húc rất hiểu Mạc Trọng Huy, anh có thể nuốt trôi cơn tức giận này sao.

Mạc Trọng Huy tự mình gọi điện thoại cho Lương Trạch Minh, mỗi khi Lương Trạch Minh nhận được điện thoại của anh, đều hù doạn anh ta đầy đổ đầy mồ hôi. Cung kính nói: “Tốt tốt, Mạc tiên sinh xin yên tâm, tôi sẽ rất nhanh làm thỏa đáng.”

Treo điện thoại, Mạc Trọng Huy đè huyệt thái dương đang đau nhức, lầm bầm lầu bầu nói: “Tôi muốn nhìn xem kế tiếp một trăm ngàn bọn họ muốn đi đâu kiếm được.”

“Mạc tiên sinh, tôi cảm thấy An tiểu thư rất thiện lương, mới có thể bị Nghê Tuệ lợi dụng.”

Mạc Trọng Huy hừ lạnh: “Cô ấy không phải thiện lương, là ngu xuẩn.”

“Mạc tiên sinh, cái nhẫn này muốn xử lý như thế nào?”

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Trả lại cho cô ấy.”

Trương Húc giật mình, nhịn không được hỏi: “Anh không sợ cô ấy cầm bán nữa sao?”

“Cô ấy dám!”

Trương Húc hì hì cười nói: “Tôi cảm thấy An tiểu thư không có gì không dám, anh cứ dung túng cô ấy.”

Nói xong anh có chút hối hận, bởi vì lập tức mặt của Mạc Trọng Huy trầm xuống, ánh mắt trở nên nguy hiểm. Trương Húc không dám mở miệng nữa, chỉ ở trong lòng thay An Noãn cầu nguyện, hy vọng đêm nay cô có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

--

An Noãn giải quyết được lo lắng trong lòng, cả người trở nên thần thái sáng láng.

Về nhà sớm, lại không thấy được Mạc Trọng Huy ở nhà, cô hỏi người hầu: “Mạc tiên sinh còn chưa về sao?”

“Trương trợ lý gọi điện thoại về nói Mạc tiên sinh sẽ về trễ chút.”

An Noãn nhất thời tâm thấy nhẹ nhàng: “Cơm tối nay để tôi làm.”

“Không thể được, Mạc tiên sinh biết sẽ trách tội chúng tôi.”

An Noãn kiên trì: “Tôi chỉ là muốn cho anh ấy một kinh hỉ, anh ấy biết sẽ rất cao hứng.”

Người hầu cuối cùng không lay chuyển được cô, một đám ở phòng bếp giúp cô.

An Noãn mất rất nhiều công sức, làm vài món đồ ăn mà Mạc Trọng Huy thích nhất.

Lại đợi thật lâu, trời cũng đã tối, Mạc Trọng Huy mới trở về.

Người hầu vội vàng chạy ra đón: “Mạc tiên sinh, cuối cùng đã trở lại, hôm nay An tiểu thư kiên trì muốn đích thân xuống bếp, muốn cho ngài một kinh hỉ.”

Mạc Trọng Huy chỉ lạnh lùng nhìn An Noãn liếc mắt một cái, cúi đầu nói: “Tôi đã ăn tối.”

Nói xong anh lập tức lên lầu. An Noãn buồn bực hỏng rồi, đã không cảm kích, rốt cuộc cô đã làm gì trêu chọc đến anh. Trong lòng không tự giác hiện lên một chút sợ hãi, nghĩ lại chắc mình suy nghĩ nhiều, nhẫn bán rất bí mật, Mạc Trọng Huy nhất định sẽ không biết.

An Noãn ăn vài miếng cơm, ở phòng khách ngồi lâu, mới bất đắc dĩ lên lầu. Mạc Trọng Huy cũng không ở trong phòng, cô cũng vui vẻ tự tại, tắm rửa sạch sẽ ngồi ngồi ở bàn trang điểm giũ nước trên tóc.

Nhưng trong gương đột nhiên xuất hiện một bóng người, Mạc Trọng Huy rất thích cầm làm khăn mặt lau tóc cho cô, giống như đây là một loại lạc thú của anh. Mắt thấy Mạc Trọng Huy đi tới, An Noãn ở trong gương làm mặt quỷ với anh: “Tóc tôi đã khô, không cần làm phiền anh.”

Mạc Trọng Huy vẫn đi tới, trên tay cầm một cái hộp quen thuộc, đưa tới trước mặt cô. Một khắc kia, tim An Noãn đập mạnh kinh hoàng. cô làm sao có thể nghĩ đến, người nhà giàu mới nổi mua chiếc nhẫn kim cương của cô chính là Mạc Trọng Huy. Cô không dám nhìn sắc mặt của anh, phốc đi qua ôm thắt lưng anh, đầu thật sâu chôn trước ngực anh.

Động tác như vậy làm cho Mạc Trọng Huy có chút ngoài ý muốn.

“Mạc Trọng Huy tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, anh đừng đánh tôi, anh mắng tôi là được rồi.”

Ba năm trước đây cô rất thích làm nũng với anh, nay làm lại như vậy cũng vô cùng nhuần nhuyễn.

“Buông tay.” Âm thanh trầm thấp của anh gần như nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi không buông, tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi được không?”

“Buông tay!” Vẫn lạnh lẽo hai chữ, giọng điệu lại lạnh vài phần.

An Noãn lạnh rung buông lỏng tay ra, quy củ đứng ở một bên, giống như đứa nhỏ sai phạm.

“Tôi không muốn nhìn Thường Tử Phi ngồi tù, cũng không dám hỏi anh vay tiền, mới đem nhẫn đi bán, anh bỏ qua tôi lần này đi, cũng đừng làm phiền Thường Tử Phi, từ đầu tới cuối, Thường Tử Phi cũng không biết gì.”

Mạc Trọng Huy giận quá hóa cười: “Nói đến cùng, em còn nhớ thương Thường Tử Phi.”

An Noãn cắn cắn môi, run run đứng ở một bên.

Nhưng mà, Mạc Trọng Huy không có trừng phạt cô, xoay người rời đi, lưu lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng. Kỳ thật cô hy vọng Mạc Trọng Huy mắng chửi cô, nhưng anh không rống không mắng, im lặng như thế, lại làm cô bắt đầu lo lắng, sợ Mạc Trọng Huy ở sau lưng chém một dao, Thường Tử Phi có thể thật sự xong đời.

Nghĩ nghĩ, An Noãn quyết định đi dỗ dành anh. Xuống lầu pha cho anh ly cà phê, ở quán cà phê một thời gian dài, trình độ nấu cà phê của cô được nâng cao không ít. Bưng cà phê đi đến thư phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, bên trong không có thanh âm. An Noãn đẩy cửa ra, Mạc Trọng Huy đang ngồi ở ghế trên, một tay chống trán, bộ dáng giống như đang rất nhức đầu.

“Đây là cà phê tự tay tôi pha cho anh, nếm thử xem, hương vị tốt lắm.”

Mạc Trọng Huy ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, cúi đầu hừ câu: “Mang đi.”

An Noãn chu chu mõ, thật cẩn thận nói: “Tôi đã pha rất lâu, cho chút mặt mũi đi.”

“Cút!”

Hiện tại anh giống như không muốn nói nhiều lời với cô, âm tiết luôn rất ngắn. An Noãn mím môi, đem ly cà phê đưa tới miệng anh, bộ dáng như anh không uống không xong với cô.

Mạc Trọng Huy phiền não, vung tay lên, ly cà phê rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, cà phê nóng toàn bộ dính lên người An Noãn, một ít rơi lên tay cô.

Cô phát ra một tiếng ‘Tê’ bi thương, cắn chặt răng, giận dữ hét: “Tôi mẹ nó có bệnh mới trăm phương nghìn kế đến lấy lòng anh, lúc anh yêu muốn thế nào cũng được, tôi không chơi, dám đâm sau lưng Thường Tử Phi một dao, tôi sẽ không để anh yên.”

An Noãn trở lại phòng, cô bị chọc tức, trên tay hiện ra mấy bọng nước nhỏ, nhẹ nhàng đụng một chút cũng đau. May mắn là toàn bộ ly cà phê không đổ hết lên tay, bằng không tay này chắc phải bỏ đi, người đàn ông này cũng thật tâm ngoan, trong lòng An Noãn hung hăng mắng anh liên tục.

--

Nằm ở trên giường An Noãn ngủ không được, cũng không biết là vì đau, vẫn bởi vì sợ hãi. Rạng sáng, Mạc Trọng Huy trở về phòng. An Noãn nhắm mắt lại, không muốn quan tâm anh. Mạc Trọng Huy đại khái nghĩ cô đang ngủ, mở đèn, thật cẩn thận nắm tay cô xem xét.

An Noãn giật mạnh tay ra khỏi anh, rống giận: “Đừng đụng tôi, đau.”

Anh nhìn trên tay cô nổi hai cái bọt nước, mày cau lại, trong mắt có một tia đau lòng.

Cuối cùng, cô nghe được âm thanh trầm thấp của anh nói: “Thực xin lỗi.”

Cô quả thực không thể tin được hai mắt của mình: “Anh vừa nói cái gì?”

Mạc Trọng Huy đột nhiên xoay người đè lên người cô, ánh mắt phức tạp nhìn cô, âm thanh từ tính cúi đầu nói xong: “Về sau đừng chọc giận anh nữa.”

Anh nói xong ôn nhu hôn lên tay cô, hôn lên bọt nước trên tay cô, cuối cùng đi vào môi đỏ mọng của cô. Một đêm kia, An Noãn thần kỳ im lặng, không có giãy dụa, cũng không có phản kháng.

Sau khi xong Mạc Trọng Huy đem cô ôm vào trong ngực, không ngừng hôn lên tay cô. Anh hối hận không thôi, khi cà phê đổ lên người cô, anh đã bắt đầu hối hận.

“Thực xin lỗi, về sau sẽ không, không bao giờ làm tổn thương em.”

An Noãn ở anh trong lòng, thản nhiên nói: “Tôi không trách anh, vậy anh có thể đáp ứng tôi một việc không?”

“Không cần nói, anh không muốn từ miệng em nghe được cái kia tên.” Mạc Trọng Huy phiền não nói: “Hiện tại ngủ.”