An Noãn bước từng bước không có mục đích, lại vô thức đến phía dưới lầu tập đoàn Phi Vũ. Nhìn dãy nhà cao tầng, cô phát hiện mình thật nhỏ bé. Giờ này phút này, Thường Tử Phi chắc không có ở bên trong, anh còn đang bị thương, chắc sẽ ở nhà, còn Giang Thiến Nhu bên cạnh chăm sóc anh.
Do dự thật lâu ở dưới lầu, đến giờ tan ca, người trong Phi Vũ tập đoànra ra vào vào rất nhiều người. An Noãn trốn vào quán cà phê đối diện, ngồi ở dựa vào cửa sổ, có thể thấy rõ ràng từng nhân viên của tập đoàn Phi Vũ.
An Noãn nhìn trong đám đông tìm kiếm hình dáng quen thuộc, nhưng đợi cho đến tối cũng không thấy.
“Tiểu thư, cần đổi cho cô ly nước khác không?” Người phục vụ mỉm cười lễ phép hỏi.
An Noãn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì hỏi: “Trong tiệm của các người đang cần người làm sao?”
Người phục vụ đầu tiên là sửng sốt nhưng lập tức cười nói: “Chuyện này cô phải hỏi ông chủ mới biết được.”
“Ông chủ của chúng tôi sẽ đến vào 9 giờ sáng mỗi ngày, sáng mai cô có thể đến tìm cô ấy.”
An Noãn nghe vậy vui mừng. Ngồi thêm một lát liền tính tiền ra về.
--
Về lại biệt thự trời đã tối, xe của Mạc Trọng Huy ở bên ngoài, còn người chắc đang trong nhà. Hít một hơi thật sâu, cô lập tức đi vào biệt thự. Mạc Trọng Huy quả nhiên ngay tại phòng khách, ngồi ở sô pha, trên tay cầm ly rượu vang. An Noãn không muốn nói chuyện với anh, bước ngang qua anh đi lên lầu.Mạc Trọng Huy đặt ly rượu xuống, không chút do dự đi theo phía sau cô.
Đến phòng, An Noãn không muốn cho anh vào, đứng ở cạnh cửa lạnh lùng hỏi: “Có việc sao?”
Mạc Trọng Huy không trả lời lấy tay đẩy cửa ra, lập tức đi vào.
“Mạc Trọng Huy có chuyện gì? Tôi muốn tắm rửa ngủ.”
Mạc Trọng Huy một cái xoay người đem cô áp vào tường, trầm giọng nói bên tai cô: “Làm xong rồi ngủ.”
“Mạc Trọng Huy, anh nói cái gì!” Chân mày An Noãn nhíu chặt, dùng sức đẩy anh ra, nhưng có cô hết sức Mạc Trọng Huy cũng không nhúc nhích.
“Mạc Trọng Huy, hôm nay tôi thật sự rất mệt mõi, anh đừng như vậy.”
Giọng cô rất là mỏi mệt, Mạc Trọng Huy dừng động tác, rất kiên nhẫn nói: “Anh đi pha nước cho em tắm.”
An Noãn lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần, tôi tắm vòi sen.”
Cô đẩy anh ra, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Sau đó, Mạc Trọng Huy ẩn nhẫn, không dám quấy rầy cô, không dám làm cô mệt mõi, lại càng sợ sẽ hù dọa đến cô. Nhưng hiện tại, thân thể đang rất muốn cô, rất khó chịu. Khẽ thở dài, anh xuống lầu lấy cho cô ly sữa.
An Noãn tắm xong mặc quần áo ngủ rất kín đáo từ nhà tắm đi ra. Anh nhớ rõ anh mua cho cô đều là váy ngủ gợi cảm, cũng không biết nha đầu kia khi nào đã mua bộ đồ ngủ kín đáo như vậy. Nhưng kỳ quái là, trên người cô không phải là áo ngủ gợi cảm mê người nhưng cô vẫn toát lên vẻ đáng yêu thuần khiết.
Mạc Trọng Huy cảm thấy chính mình muốn điên rồi, anh không thể khống chế bước đến bên cạnh đè cô xuống bàn trang điểm.
“Mạc Trọng Huy, anh lại phát cái gì điên?”
Mạc Trọng Huy cúi xuống cắn cổ cô, giọng hơi khàn khàn nói bên tai cô: “Noãn Noãn, anh yêu em, để anh yêu em thật tốt.”
“Mạc Trọng Huy, anh muốn động dục cũng đừng tìm tôi, Hà Tư Kỳ không phải xuất viện sao, anh đi tìm cô ta đi.”
Tròng mắt Mạc Trọng Huy ảm đạm, ôm cô về giường lớn. An Noãn biết đêm nay muốn tránh cũng không tránh được, chỉ mong anh sớm chấm dứt. Nhưng Mạc Trọng Huy mỗi lần ra vào đều mãnh liệt, cô dường như không thừa nhận được anh. Không biết ép buộc bao lâu, Mạc Trọng Huy mới bằng lòng buông tha cô.
“Mạc Trọng Huy, đã xong rồi phải không? Anh có thể đi.”
Mạc Trọng Huy gắt gao ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói vào tai cô: “Ngoan, đừng náo loạn, ngủ đi.”
“Mạc Trọng Huy, anh cút!”
Anh làm như không nghe thấy, ôm cô chặt hơn, trong chốc lát chìm vào giấc ngủ
--
Ngày hôm sau sáng sớm, An Noãn tỉnh lại trong ngực anh, mở to mắt, Mạc Trọng Huy còn bình yên ngủ bên cạnh cô. Trước đây, chính khuôn mặt này làm cho cô trầm luân. An Noãn đè mi tâm, ngồi dậy.
Mạc Trọng Huy cũng tỉnh, ngồi dậy ôm cô từ phía sau, dùng giọng gợi cảm nói: “Bây giờ còn sớm, ngủ thêm một lát.”
“Mạc Trọng Huy, buông tay.” Giọng cô bình tĩnh, không mang theo một tia cảm tình nào.
Mạc Trọng Huy hơi hơi giật mình, lập tức buông tay. Cô lập tức xuống giường đi vào phòng tắm, tắm rửa rất nhanh đi ra. Mạc Trọng Huy còn ngồi trên giường, cúi đầu hỏi: “Hôm nay muốn đi nơi nào?”
“Mạc Trọng Huy, tôi nói với anh một lần cuối cùng, tôi đi đâu không cần phải báo cáo với anh, nếu ngay cả tự do cũng không có, tôi cũng không biết mình sẽ làm cái gì.”
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh mua cho em một chiếc xe nhỏ, chìa khóa để trên bàn trong phòng khách, em lái xe chậm thôi.”
Mạc Trọng Huy thật sự lợi hại, chỉ một ngày anh có thể mua cho cô một chiếc xe thể thao nhập khẩu có số lượng. An Noãn cũng không khách khí, lái xe tới quán cà phê.
Sáng nay cô đến sớm, trùng hợp là bà chủ quán cà phê cũng đến sớm. là một cô rất nhỏ, An Noãn hoài nghi cô ấy còn vị thành niên.
Cô gái đặc biệt khách khí, lại được dạy dỗ rất tốt, rất lễ phép nói với An Noãn: “Đúng lúc trong quán chúng tôi cũng cần người, nếu được hôm nay cô có thể tới làm.”
An Noãn vui mừng nhận việc làm này, thay quần áo bắt đầu làm việc.
--
Trương Húc báo cáo với Mạc Trọng Huy: “Trước tiên, An tiểu thư đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai, sau đó đến quán cà phê ngày hôm qua.”
Mạc Trọng Huy đè thái dương huyệt, đời này muốn An Noãn sinh cho anh một đứa con, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây. Trong lòng đã sớm biết chuyện này, nhưng khi nghe cô đi mua thuốc, vẫn rất khó chịu, trong lòng mệt mõi.
“Cô ấy đến quán cà phê?”
Trương Húc nơm nớp lo sợ trả lời: “An tiểu thư làm phục vụ ở quán cà phê.”
Con ngươi thâm thúy của Mạc Trọng Huy híp lại, lập tức lạnh lùng mở miệng: “Đi làm áp lực với Giang gia.”
“Tôi đã biết Mạc tiên sinh, sẽ đi làm ngay.”
Mạc Trọng Huy đủ âm hiểm, lúc cùng Nghê Tuệ giao dịch, anh cùng lúc cũng tạo áp lực với Giang gia, làm cho Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu không thể không kết hôn.
Từ khi Thường Tử Phi xuất viện, cả người đều thay đổi, trở nên im lặng, cũng không còn bài xích Giang Thiến Nhu, dù sao mấy ngày này vẫn là Giang Thiến Nhu ở bên cạnh chăm sóc anh.
An Noãn ở quán cà phê học nửa ngày, công việc của cô rất đơn giản, phục vụ bưng nước cho khách. Có thời gian rãnh rỗi cô có thể theo dõi động thái bên tập đoàn Phi Vũ, thậm chí đến giờ ăn trưa, cô còn thấy Hoa Vũ từ trong đi ra. Chỉ là trong tầm mắt không hề xuất hiện bóng dáng quen thuộc. Mỗi khi đến giờ tan tầm, An Noãn luôn nhìn chằm chằm vào cao ốc đối diện.
Nhưng mà không nghĩ tới, cô không đợi được Thường Tử Phi, lại thấy Mạc Trọng Huy đến đây. Mạc Trọng Huy rất bình tĩnh tìm chỗ ngồi xuống, vẫy vẫy tay về phía An Noãn. Trong lòng không muốn, nhưng cô vẫn từ từ đi qua.
“Cho tôi một ly cà phê đen, không đường, không sữa.”
An Noãn cau mày hừ nói:“Mạc Trọng Huy, anh muốn làm trò hề gì?”
Anh nhíu mày nói: “Như thế nào, ngay cả ly cà phê cũng không bán cho anh?”
An Noãn cắn cắn môi, đi gọi cà phê cho anh. Lát sau, một người phục vụ khác mang tới
“An Noãn, chị có nhìn thấy không, người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ, rất đẹp trai nha, khẳng định anh ấy là một người rất thành đạt.”
An Noãn mím môi, thản nhiên nói: “Chị thấy có gì tốt đâu chỉ ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử.”
“Không giống nha, em cảm thấy rất tuấn tú, thực khốc, là loại hình em thích.”
Một cô gái nhỏ chắc cũng chưa tốt nghiệp trung học, ra ngoài làm công, ở tuổi hai mươi, nhìn thế giới này thật đẹp thật tốt.
“An Noãn, chị nói em muốn xin số điện thoại của anh ấy không biết anh ấy có cho không?”
An Noãn nghĩ nghĩ, cười nói: “Chắc có, loại người ngụy quân tử này chắc sẽ thích những cô gái thanh thuần.”
Cô gái bị cô nói như vậy ngược lại thẹn thùng: “Quên đi, em từ bỏ, nghe chị nói như vậy có thể là người xấu.”
Buổi tối, lúc An Noãn tan ca. Cô thay quần áo chuẩn bị về, lúc đi ra đã không còn nhìn thấy Mạc Trọng Huy. Cô cũng không nghĩ nhiều, tới bãi đỗ xe, lại thấy Mạc Trọng Huy dừng xe trước mặt cô. Nhìn anh ngồi trong chiếc xe màu đỏ, lại giống như một tên biến thái.
“Lên xe!” Giọng anh không tốt lắm.
An Noãn cũng không muốn cùng anh tranh chấp ở đây, liền ngồi lên xe. Mạc Trọng Huy chạy xe với tốc độ rất nhanh, sợ tới mức An Noãn nắm chặt dây an toàn.
“Mạc Trọng Huy, nếu muốn chết anh cứ chết một mình, đừng kéo theo tôi làm đệm lưng.”
Sau khi An Noãn rống lên, Mạc Trọng Huy giảm lại tốc độ. Cuối cùng cũng an toàn trở về biệt thự. Trương Húc lái chiếc Bentley đi theo phía sau bọn họ, bị tốc độ xe của anh ném lại phía sau, may mắn là, khi anh về đến biệt thự, xe thể thao màu đỏ ở cửa trước cửa. Anh đi vào phòng khách, chỉ thấy yên tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ có người hầu đi tới đi lui.
“Mạc tiên sinh đâu?” Anh thật cẩn thận hỏi.
Người hầu chỉ chỉ trên lầu: “Mạc tiên sinh đã đến phòng tập thể thao, An tiểu thư ở trên lầu, sắc mặt Mạc tiên sinh không tốt lắm, anh có việc gì ngày mai hãy nói, hôm nay tốt nhất không cần đi trêu chọc.”
Làm sao mà Trương Húc không biết, An tiểu thư thật không đầu óc , vì muốn gặp Thường Tử Phi, lại chạy đến đối diện quán cà phê Phi Vũ làm công, Mạc tiên sinh không tức giận mới là lạ. Giang gia cùng Thường gia đám hỏi phỏng chừng trước tiên.