Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 46: Liều mạng




Gần đây, Thường Tử Phi hầu như không bận việc gì, nhưng mỗi buổi tối đều ra ngoài chốc lát. Cô cũng hỏi qua anh bận chuyện gì, nhưng Thường Tử Phi chỉ nói cô yên tâm, chuyện công ty đã giải quyết xong.

An Noãn thấy mình rất dễ tin tưởng người khác, cho đến khi Hoa Vũ đến Trăm Nhạc tìm cô, An Noãn mới phát hiện được bao nhiêu sự thật. Mạc Trọng Huy là dạng người gì sao có thể dễ dàng buông tha cho họ.

"Chị dâu, hôm nay em mạo muội đến gặp chị, nếu không phải bất đắc dĩ, em nhất định không làm phiền chị. Chị phải giúp em giữ bí mật, nếu không anh Phi mà biết, anh ấy nhất định giết chết em."

An Noãn nghe Hoa Vũ nói xong liền có loại dự cảm không tốt, hỏi: "Có phải chuyện của công ty?"

Hoa Vũ gật đầu: "Chị cũng biết Phi Vũ có vài kế hoạch bị đình, công ty xuất hiện nguy cơ trước nay chưa hề có. Em tìm rất người hỏi mới biết được, Mạc tiên sinh tạo áp lực với chính phủ, muốn đuổi cùng giết tận Phi Vũ."

An Noãn nắm chặt hai tay.

"Chị dâu, em biết người có thể nói chuyện trước mặt Mạc tiên sinh chỉ có chị, em hy vọng chị có thể giúp lần này. Em rất hiểu anh Phi, anh ấy sẽ không cúi đầu trước Mạc tiên sinh chẳng sợ công ty sẽ phá sản. Em thật không muốn sự nghiệp gian khổ mới có được bị huỷ đi."

"Cám ơn anh đã cho tôi biết chuyện này."

Rời khỏi Trăm Nhạc, Hoa Vũ cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao chuyện của ba năm trước, anh ở nước ngoài, chuyện An gia cũng hok biết được bao nhiêu. Chị họ vô ý nói một câu trước mặt anh, nên anh nghĩ chỉ đến đây cầu may."

--

Sau khi Hoa Vũ đi khỏi, An Noãn không còn tâm trạng làm việc, Thường Tử Phi chuyện gì cũng không nói với cô, thậm chí còn nói dối lừa gạt cô.

Cô gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, đầu bên kia chuông đổ hai tiếng đã có người nghe máy, giông lạnh lùng trước sau như một bình tĩnh, xa lạ: "Có chuyện gì?"

"Mạc Trọng Huy anh phải làm như vậy sao? Buông tha cho tôi với Thường Tử Phi được không? Cầu xin anh."

Đầu dây bên kia trầm mặc hơn phút đồng hồ, lâu đến nỗi An Noãn nghĩ anh đã gác điện thoại.

"Cầu xin người ta cũng phải tỏ chút thành ý, đến Thiên Đường gặp anh."

Lời nói của Mạc Trọng Huy luôn ngắn gọn. An Noãn do dự thật lâu, cuối cùng quyết định đến Thiên Đường.

Ban ngày ở Thiên Đường có vẻ im lặng, trong đại sảnh cũng không có một ngọn đèn nào, nhìn có vè âm trầm khủng bố, không thể tưởng tượng được có bao nhiêu người trầm luân ở đây, lại có bao nhiêu người bị lạc vào đây.

Lên đến phòng của Mạc Trọng Huy, cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gõ cửa.

Mạc Trọng Huy ra mở cửa, thấy biểu tình của cô không có gì khác thường, thản nhiên nói: "Vào đi."

Vào phòng, An Noãn không được tự nhiên đứng tại chỗ, Mạc Trọng Huy ngồi trên sopha, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô.

"Mạc Trọng Huy, tôi đã đến, anh muốn sao mới đồng ý buông tha cho tôi và Thường Tử Phi?" Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Mạc Trọng Huy lạnh lùng lặp lại lời cô: "Em và Thường Tử Phi?"

"Mạc Trọng Huy, người anh muốn nhắm vào là tôi, Thường Tử Phi vô tội, tập đoàn Hoa Vũ là một công ty lớn, rất nhiều nhân viên, anh không thể giận chó đánh mèo, anh không thể làm cho nhiều người mất việc làm."

Mạc Trọng Huy bình thản nói: "Em nghĩ quá phức tạp rồi, tập đoàn Hoa Vũ cho dù thật sự ngã, nhân viên ở đó tôi đều có thể thuê. Ở trước mặt anh, Thường Tử Phi hôn em như vậy, nên biết sẽ có ngày hôm nay. Sao vậy, kêu một người phụ nữ thay anh ta giải thích, anh ta vẫn là đàn ông sao?"

"Mạc Trọng Huy, anh mới không phải đàn ông, so với phụ nữ cũng không bằng." An Noãn không nhịn được rống giận, nói xong mới thấy hối hận. Dù sao cũng là đang nhờ anh ta giúp đỡ, cô không nên chọc giận anh ta.

Mạc Trọng Huy đứng lên, thân hình cao lớn hiện lên trước mắt cô, một bàn tay nắm lấy cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình.

"Anh không phải là đàn ông, người khác có thể không biết, chẳng lẽ em cũng không?"

An Noãn dùng sức gạt tay anh ra, lui về phía sau cách xa anh chút.

"Trong điện thoại em cầu xin anh buông tha em cùng anh ta, ở đây anh không nhìn ra thái độ cầu xin của em, An Noãn, nếu được cái mình muốn, luôn phải trả giá."

An Noãn mẫn cảm hỏi: "Anh muốn thế nào?"

"Em biết anh đang nghĩ gì, làm cho anh hài lòng, anh sẽ bỏ qua cho Thường Tử Phi."

An Noãn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, dùng sức cắn môi dưới.

Mạc Trọng Huy từng bước đi về phía cô, An Noãn lui một bước, cuối cùng lui đến góc tường, không còn đường lui.

Một bàn tay anh chống lên tường, đem cô giam trong lòng, dụ hoặc: "Chỉ cần em theo anh, anh có thể cho em tất cả những gì em muốn, tiền tài, địa vị, quyền lợi, anh đều cho em."

An Noãn cười lạnh ra tiếng: "Mạc Trọng Huy, tôi không nghĩ mình có lực hấp dần lớn như vậy, anh phải trăm phương nghìn kế dây dưa cùng tôi. Chỉ tiếc, tôi nhìn thấy anh liền ghê tởm."

Mạc Trọng Huy nheo nheo mắt, sắc mặt trở nên xanh mét, giận dữ quát: "Thường Tử Phi co gì tốt? Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, anh ta có thể cho em hạnh phúc sao?"

An Noãn ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi nhìn thằng vào mắt anh, gằn từng tiếng: "Mạc Trọng Huy, anh biết cái gì là hạnh phúc sao? Hạnh phúc không phải dùng tiền tài, quyền lực có thể mua được, ở bên cạnh Thường Tử Phi, mặc dù không làm gì, tôi cũng thấy yên tâm, vui vẻ. Còn anh, nhìn thấy anh tôi chỉ cảm thấy chán ghét."

"Em nhất định phải chọc cho anh tức giận?" Anh vươn tay bóp cổ cô.

Mặt An Noãn đỏ bừng, nhưng không chút thỏa hiệp.

An Noãn nghĩ mình như vậy bị Mạc Trọng Huy bóp cổ cho đến chết, nhưng rốt cuộc anh cũng buông tay.

Mạc Trọng Huy trở lại sopha, lạnh lùng thoải mái nói: "Nếu muốn anh buông tha Thường Tử Phi, dùng thân thể của em trao đổi. Theo anh một lần lên giường, có thể cứu với tập đoàn Phi Vũ, giao dịch này là em được lời. Hiểu rồi chứ cứ vậy mà làm."

"Mạc Trọng Huy, anh chết không được tử tế." An Noãn hung hăng nói xong, xoay người đi ra cửa.

Sau lưng giọng trầm thấp của Mạc Trọng Huy vang lên: "Cơ hội tốt không biết nắm bắt, qua đi sẽ không còn nữa."

"Tôi điên mới chấp nhận giao dịch dơ bẩn này, hôm nay tôi không nên đến đây, không nên hy vọng anh còn một chút lương tâm. Anh là cầm thú, một ngày nào đó, anh sẽ gặp báo ứng."

An Noãn thở phì phì nói xong, lập tức rời đi, nhưng chưa bước ra khỏi cửa, Mạc Trọng Huy lại nhanh chóng đóng chặt cửa.

"Thiên Đường không phải là chỗ em muốn thì đến, muốn đi thì đi."

Anh vừa nói xong, An Noãn chỉ cảm thấy thân thể mình bị nhấc lên, bị anh ôm lên.

Cô hoảng hốt, muốn đứng xuống: "Mạc Trọng Huy, anh muốn làm gì, buông tôi ra."

"Nếu đã dám đến đây, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Thân thể bị anh quăng lêng giường, thân hình cao lớn của anh đè lên cô, An Noãn dưới tình thế cấp bách rút con dao nhỏ mang theo bên người, đâm lên lưng anh.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng mới đến, cô muốn liều mạng với anh.

Máu tươi từ người anh chảy ra, ướt hết sơmi trắng.

"Cút."