Vài ngày sau, Hà Tư Ky cầm phiếu xét nghiệm đến trước mặt Mạc Trọng Huy, nhìn thấy dòng chữ trên giấy anh giật mình.
"Hôm nay em đã đi bệnh viện kiểm tra, em mang thai." Trên mặt Hà Tư Kỳ tràn đầy hạnh phúc.
Mạc Trọng Huy nhìn nhìn, thản nhiên: "Không có chuyện đó."
Hà Tư Kỳ biến sắc, gầm nhẹ: "Anh có ý gì? Em mang thai là chuyện bình
thường, anh không thừa nhận đứa nhỏ là của anh? Anh nghi em có đàn ông
bên ngoài? Mạc Trọng Huy, anh đang sỉ nhục em sao?"
"Anh không có ý này." Mạc Trọng Huy nhíu mày thật chặt.
"Vậy là ý gì? Anh phải nói cho thật rõ ràng."
Mạc Trọng Huy mím môi: "Mỗi lần anh đều dùng biện pháp an toàn, là em động tay động chân?"
"Em không có." Hà Tư Kỳ rống giận: "Ở trong lòng anh, em là người như vậy
sao? Em biết anh chưa từng yêu em, cho tới bây giờ em vẫn là người thế
thân cho chị. Em cũng biết, Mạc Trọng Huy anh nếu đã không muốn thì
không ai có thể ép buộc được. Bởi vậy, em không ngốc đến nỗi ở trước mặt anh giở thủ đoạn. Đứa nhỏ này anh cũng không cần biết tới nữa, ngày mai em sẽ đi phá thai."
Hà Tư Kỳ nói xong khóc chạy đi.
Tâm trạng Mạc Trọng Huy trở nên u ám, đứa nhỏ này là ngoài ý muốn, anh hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị.
Đúng lúc này, Trương Húc gõ cửa đi vào, báo cáo: "Mạc tiên sinh, việc ngài
giao tôi đã làm xong. Còn có một chuyện không biết có nên nói không."
Mạc Trọng Huy liếc anh ta một cái.
Trương Húc nói nhanh: "An tiểu thư và Thường Tử Phi hai ngày nay không có rời
khỏi nhà trọ. Cũng không biết cô nam quả nữ ở chung một phòng sẽ xảy ra
chuyện gì.."
Vẻ mặt Mạc Trọng Huy không đổi sắc chỉ lạnh lùng nói với Trương Húc: "Trương trợ lý, có phải cậu gần đây rất rãnh rỗi, học
người ta làm trinh thám."
Trương Húc không dám mở miệng nói chuyện nữa.
--
Mấy ngày nghỉ tết âm lịch của An Noãn thật ngắn ngủi, Thường Tử Phi muốn
dắt cô đi du lịch, nhưng lại không có thời gian. Hai người ngày ngày ở
nhà xem TV, tâm sự.
Một buổi tối an nhàn bị phá vỡ, Thường Tử Phi nhận được một cú điện thoại, nghe xong sắc mặt thay đổi.
"Sao vậy?? Chuyện gì đã xảy ra?"
Thường Tử Phi vuốt tóc cô, nói: "Công ty có việc, anh ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở lại."
An Noãn nhìn theo bóng dáng vội vã của anh, trong lòng lo lắng.
"Anh, cuối cũng anh cũng đến, đều là tại anh, anh hại mẹ thành như vậy, nếu
không phải phát hiện kịp thời, ngay cả mạng sống của mẹ cũng không còn."
Thường Tử Phi vạn vạn cũng không nghĩ tới, mẹ anh lại dùng sinh mạng của mình để phản đối anh và An Noãn.
Anh đi đến bên giường, ngồi xổm xuống nhìn sắc mặt Nghê Tuệ tái nhợt: "Mẹ,
mẹ nhất định phải ép buộc con sao? Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì con cũng
nghe lời mẹ, nhưng con rất yêu An Noãn, thật sự rất yêu cô ấy, con không muốn mất cô ấy, sao mẹ lại không thành toàn cho con."
Thường Tử
Hinh ở bên cạnh kêu lên: "Anh, giờ là lúc nào, anh còn ở trước mặt mẹ
nói chuyện này. Mau nói với mẹ, anh không gặp lại An Noãn, không bao giờ làm cho mẹ buồn."
Đứng một bên không nói được câu nào, Thường
Bách hít sâu một hơi, thản nhiên: "Tử Hinh, đi với cha ăn chút gì, để
cho anh con nói chuyện với mẹ."
--
Thường Tử Phi ở lại bên canh Nghê Tuệ, đến khuya mới về đến nhà.
Dùng chìa khóa mở cửa, thấy An Noãn vẫn ngồi ở sopha chờ anh. Giây phút đó, anh cảm thấy tim mình co rút rất đau đớn.
"Thường Tử Phi, anh đã về, em không dám gọi điện thoại cho anh, công ty đã xảy
ra chuyện gì, có quan trọng không?" An Noãn khẩn trương hỏi khi thấy
Thường Tử Phi.
Anh một tay kéo cô vào lòng, điên cuồng hôn lên khắp mặt cô.
An Noãn không biết Thường Tử Phi xảy ra chuyện gì, bị giam trong vòng tay
anh, bị hôn đến thở không được, thân thể mềm nhũng ngã vào ngực anh.
"Thường Tử Phi, anh sao vậy?"
Thường Tử Phi ôm chặt An Noãn trong lòng, trầm giọng: "An Noãn, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, anh và em phải ở bên nhau."
"Thường Tử Phi, anh nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì?"
Anh vuốt tóc cô, cười cười: "Không có gì, ở bên ngoài về không nghĩ đến em vẫn còn chờ cửa nên anh cảm động."
An Noãn nhìn nhìn anh, hừ: "Thường Tử Phi, anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng đã xảy ra chuyện gì quan trọng."
"Em suy nghĩ lung tung thôi, ngoan, lên giường nằm đi, anh đi rót cho em ly sữa."
Ngồi ở trên giường, An Noãn vẫn còn lo lắng, trong lòng cứ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.
Lúc Thường Tử Phi mang ly sữa vào, cô hỏi lại lần nữa: "Thường Tử Phi, thật sự không có gì? Em cứ thấy dường như đã xảy ra chuyện."
Anh đưa
ly sữa cho cô, trìu mến vuốt tóc cô: "Nha đầu ngốc, có thể xảy ra chuyện gì, mọi sự đã có anh, uống sữa xong nghĩ ngơi đi. Ngày mai công ty có
chuyện cần xử lý, anh không có thời gian ở bên em, em không trách anh
chứ?"
An Noãn vừa uống sữa vừa lắc đầu.
Tối đó, An Noãn
uống xong ly sữa rất nhanh đi vào giấc ngủ, Thường Tử Phi lại ngồi bên
cạnh cô suốt đêm, như nhìn thế nào cũng không cảm thấy đủ.
--
Ngày hôm sau, An Noãn thức dậy, Thường Tử Phi đã đi, để lại cho cô tờ giấy, đã làm xong cơm sáng, nhắn cô nhớ ăn.
Cô đã quên bao lâu rồi mình không được người chăm sóc.
Lúc còn nhỏ, cuộc sống của cô đều do cha chăm sóc. Đến khi cha làm thị
trưởng, cũng mời bảo mẫu đến lo cho cô hằng ngày. Ba năm trước nhà cô
xảy ra biến cố, An Noãn cũng không biết những người giúp việc đi đâu.
Ăn bánh ngọt do Thường Tử Phi làm cho cô, An Ngoãn lại nhớ, người đàn ông
này còn có gì không làm? Cô thích bánh ngọt, Thường Tử Phi liền đi học
làm bánh ngọt. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là An Noãn thích, Thường Tử Phi
sẽ kiếm được mang đến trước mặt cô.
Trước kia, cô không biết tình cảm này có bao nhiêu quý giá, nếu không cũng sẽ không bỏ lỡ.
Cha không chết, cô vẫn là con gái thị trưởng, dì Nghê cũng sẽ như xưa yêu thương cô.
Hiện tại nghĩ lại, cô không biết tại sao lúc trước lại chọn Mạc Trọng Huy.
Cô cùng Mạc Trọng Huy quen biết nhau ở nhà cô, buối chiều hôm đó, cô tan
học về, thấy trong nhà có một người đàn ông xa lạ, đang bàn công việc
với cha. Chỉ là một cái liếc mắt, cô cả người bị trầm luân, từ đó về
sau, vạn kiếp bất phục (không thể quay đầu).
Di động vang lên, An Noãn hồi phục tinh thần. Bấm nút nghe, giọng dễ nghe của Thường Tử Phi
vang lên: "Nha đầu, đã thử qua bữa sáng?"
"Đang ăn, rất ngon."
"Em thích là tốt rồi, về sau mỗi ngày đều làm cho em."
Chỉ là hai câu trò chuyện đơn giản, ngắt điện thoại, An Noãn lại thất thần.