Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 37: Trở ngại




Thường Tử Phi đưa An Noãn về nhà trọ của mình, cửa mở, nhìn thấy

trong nhà toàn là hoa hồng cô sợ ngây người, cô không dám tin vào mắt

mình, nghi hoặc, đưa mắt nhìn về phía Thường Tử Phi.

Anh hôn trán cô, tình cảm: "Bảo bối, hoa này là tặng cho người anh yêu

nhất, An Noãn, thật xin lỗi, ngày đó anh không nên có phản ứng như

vậy. Anh yêu em, yêu quá khứ của em, yêu hiện tại của em, yêu cả tương

lai của em."

"Thường Tử Phi, anh nhất định phải làm vậy sao?" Hai mắt cô đẫm lệ

chui vào lòng anh: "Em đã nghĩ cả anh cũng không còn cần em, em đã

cho rằng suốt đời này em phải cô đơn."

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là anh không tốt." Anh đau lòng gắt gao ôm

lấy cô, nếu thời gian có thể quay ngược lại ngày hôm đó, anh nhất định

sẽ nói với cô: "Bảo bối, anh không quan tâm, không quan tâm em cùng

Mạc Trọng Huy đã xảy ra chuyện gì."

An Noãn dúi đầu vào lòng anh, hưởng thụ giờ phút im lặng và ấm áp

này.

Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, An Noãn mới từ trong lòng anh

ngồi dậy.

Thường Tử Phi nhìn dãy số trên điện thoại, mày nhíu lại.

"Sao không nghe? Là ai gọi tới?"

Môi Thường Tử Phi khẽ cong, nhấn nút nghe: "Mẹ, có việc gì sao?"

Đầu dây bên kia Nghê Tuệ nhẹ giọng khuyên nhủ: "Tử Phi, cả nhà

chúng ta đều đang đợi con về ăn cơm tất niên, cha con nói, nêu con

không về thì không ai được ăn cơm."

"Mẹ con đã nói rồi, công ty còn có việc, con không thể về, các người

ăn đi, ngày mai con về."

Đầu dây bên kia Nghê Tuệ la lớn: "Tử Phi, con đừng gạt mẹ, con không

ở công ty."

Thường Tử Phi nhíu mày thật chặt, không kiên nhẫn nói: "Mẹ, con thật

sự rất bận, con không nói với mẹ nữa."

Không đợi Nghê Tuệ lên tiếng, anh tắt điện thoại.

An Noãn nhìn một màn trước mặt, trong lòng có loại tư vị không nói

nên lời.

"Nha đầu, muốn ăn cái gì, mãn hán hoàn tịch?" (Mãn Hán Toàn Tịch,

hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất

được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm

108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.)

An Noãn mím môi, cười nói: "Anh có thể nấu sao?"

"Sao lại không? Anh ở nước ngoài nhiều năm, đều tự nấu cơm. Về sao

gả cho anh, em có lộc ăn rồi, mỗi ngày đều làm cho em món ngon ăn."

--

An Noãn đứng tựa cửa phòng bếp nhìn bóng dáng bận rộn của Thường

Tử Phi, cô cũng không biết bản thân tu mấy kiếp, dời này mới có thể

gặp gỡ Thường Tử Phi.

"Nha đầu, có thấy có được người chồng như anh là hạnh phúc?"

An Noãn nhịn không được bước tới hai tay ôm thắt lưng anh, mặt dán vào lưng anh.

Vẻ mặt Thường Tử Phi thỏa mãn, khóe miệng cũng nâng lên.

"Thường Tử Phi, ngày mai anh đưa em về nhà được không?"

Nhà mà An Noãn nói, Thường Tử Phi biết là Thường gia, anh giật mình, lập tức nói: "Được, ngày mai anh đưa em về gặp cha mẹ, cha rất thương em, nếu biết anh rất nhanh sẽ thành con dâu của người, còn không mừng đến điên sao!"

Chú Thường thương cô, An Noãn biết. Nhưng dì Nghê không còn đối xử với cô như ngày xưa.

Cô hiểu được, hai người đi đến hôn nhân có hạnh phúc hay không, không chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình.

"Thường Tử Phi, em biết rất rõ, ngày mai mặc kệ mẹ anh đối với em ra sao, em đều chấp nhận."

Thường Tử Phi xoay người, hai tay ôm lấy má cô, an ủi: "Nha đầu, đừng lo lắng, tất cả mọi chuyện giao cho anh, mẹ anh chỉ là thương anh, anh nhất định có thể thuyết phục bà. Hơn nữa, cha anh mới là người trụ cột của gia đình, ông rất thích em, con dâu Thường gia tất nhiên là em."

An Noãn chu chu mõ, làm nũng: "Cái gì con dâu Thường gia, em còn chưa đồng ý gả cho anh."

Thường Tử Phi cười ha ha không ngừng, yêu thương hôn lên hai má cô.

Rất nhanh, Thường Tử Phi đã làm xong một bàn toàn món ngon, tốc độ, hương vị đều làm cho An noãn ngạc nhiên.

Thức ăn đã được dọn lên bàn, bỗng nhiên có người gõ cửa, An Noãn có cảm giác không tốt.

Thường Tử Phi đi mở cửa, người đứng ngoài cửa là Nghê Tuệ và Thường Bách.

Phản ứng đầu tiên của An Noãn là chạy trốn, nhưng nhìn đến sắc mặt của Nghê Tuệ biết bà đã thấy cô.

"An Noãn, sao cô ở đây?" Nghê Tuệ đi đến trước mặt An Noãn, khí thế kia làm An Noãn hoảng sợ.

Thường Bách cũng khiếp sợ, nhưng nhiều hơn là kinh hỉ (kinh ngạc+vui vẻ), ông cũng bước về phía An Noãn, cầm lấy tay cô: "Noãn Noãn, sao cháu ở đây, chú tìm cháu lâu rồi."

"Chú Thường, thực xin lỗi, cháu không có thời gian về thăm chú."

"Không sao, không sao, chỉ cần cháu khoẻ mạnh là đươc rồi, cháu cùng Tử Phi hai người sao ở đây cùng ăn cơm, thật không phải, sao không về nhà, người trong một nhà cùng nhau ăn tất niên mới náo nhiệt."

Nghê Tuệ tức giận hừ một tiếng: "Cha con hai người sao vậy? Làm như cô ta vẫn còn là con gái thị trưởng, tất cả đều phải theo ý cô ta. Lễ mừng năm mới, cướp con của tôi, làm cho Tử Phi ngay cả cha mẹ cũng không cần, rốt cuộc là cô muốn gì?"

Thường Bách lập tức nghiêm mặt, gầm nhẹ:"Bà nói bậy bạ gì đó, sao lại nói những lời đó với An Noãn."

"Tại sao tôi không thể nói? Cô ta đã không phải là con gái của thị trưởng, chúng ta cũng không cần lấy lòng cô ta giống như trước đây."

Thường Tử Phi kéo An Noãn ôm vào lòng, ánh mắt trở nên rất lạnh: "Mẹ, nếu mẹ còn nói những lời này, xin mời rời khỏi đây."

Nghê Tuệ tức giận, cười lạnh: "Ông Thường, ông cũng nghe rồi đó, đây là thái độ của con ông, hiện tại có An Noãn, trong mắt không có tôi và ông."

"Đó cũng do bà tự chuốt lấy." Thường Bách rống giận: "Noãn Noãn là đứa con gái tốt, chúng ta nhìn cô ấy từ nhỏ đến lớn, hiện tại An Noãn cùng Thường Tử Phi ở bên cạnh nhau, đó cũng là phúc phần của hai đứa, bà đừng có ở đây làm loạn. Chúng ta về nhà đi, để cho họ an ổn ăn cơm cuối năm."

"Tôi không đi, đây là nhà của con tôi, hôm nay tôi sẽ ở đây." Nghê Tuệ ngồi xuống sopha.

"Người đàn bà này sao lại không phân biệt phải trái, theo tôi về nhà, đừng náo loạn." Thường Bách kéo bà đi, nhưng Nghê Tuệ không chịu đứng dậy.

"Bà đừng làm mất mặt con được không? Chuyện tình cảm của bọn nhỏ chúng ta nhúng tay vào được sao? Tuổi trẻ bọn họ yêu nhau, bà làm sao ngăn cản được?"

Nghê Tuệ tức giận nhìn thẳng vào An Noãn, trào phúng: "Cô không thương Tử Phi, cô không chiếm được tình yêu của Mạc Trọng Huy, lại trở về kiếm Tử Phi làm cái phao mà thôi."

Thường Tử Phi quay mặt An Noãn vào ngực mình, quay qua lạnh lùng nói với Nghê Tuệ: "Mẹ, mẹ muốn ở thì ở, con cùng An Noãn đi."

Thường Tử Phi nói xong ôm An Noãn rời đi.

Nghê Tuệ lập tức đuổi theo hỏi: "Các người muốn đi đâu?"

"Đi đâu cũng được." Giọng nói Thường Tử Phi trong trẻo nhưng lạnh lùng, ôm An Noãn đi ra khỏi nhà, tức giận đóng cửa.