Cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, An Noãn giống như chết đi sống lại, nằm ở trên giường, âm thầm rơi lệ.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước róc rách, Mạc Trọng Huy đang tắm rửa cho
sạch sẽ thân thể. Kỳ thật anh đang sợ hãi, anh vừa rồi liều lĩnh chiếm
được thân thể An Noãn, một khắc kia, anh cảm giác như mình có được cả
thế giới. Nhưng hiện tại, cô ở ngay bên ngoài, anh lại thấy như có gì
không đúng.
Tắm ra, thấy An Noãn đã mặc quần áo chỉnh tề, cầm lấy điện thoại lúc nãy gọi đi.
Mạc Trọng Huy cau mày, nhìn người phụ nữ mới vừa ở trên giường với mình gọi điện cho một người đàn ông khác, mà anh chết tiệt không dám đi ngăn
cản. Sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên không có dũng khí làm việc mà
mình muốn.
Bên kia đầu dây, giọng Thường Tử Phi gần như muốn
khóc: "Noãn Noãn, em ở đâu? Rốt cuộc em đang ở đâu? Em có biết anh đi
khắp nơi tìm em không?"
"Em ở biệt thự trước kia, anh đến rước em."
Gác điện thoại, cô chỉ cảm thấy tâm tình thêm trầm trọng.
Ba năm trước đây, cô nghĩ mình chỉ còn hai bàn tay trắng, không còn gì để
mất. Nhưng cô sai rồi, ngay cả tôn nghiêm duy nhất của mình cũng đã bị
Mạc Trọng Huy đoạt đi mất.
"Nhất định phải đi sao?" Giọng trầm thấp của Mạc Trọng Huy vang lên ở sau lưng.
An Noãn không có trả lời, sửa soạn lại quần áo trên người.
"An Noãn, em đã là người của tôi còn có thể thoải mái trở về bên cạnh Thường Tử Phi? Em hạ lưu như vậy sao?"
An Noãn cười lạnh gật đầu, tự giễu: "Đúng vậy, tôi hạ lưu, cùng anh ở trên giường rồi lại về bồi Thường Tử Phi, để xem kỷ thuật trên giường hai
người ai hơn ai."
Mày rậm nhíu thật chặt gần như là giao nhau, anh nghiến răng nói nhỏ: "An Noãn, em, em nhất định phải chọc tôi tức giận sao?"
An Noãn đi đến trước mặt Mạc Trọng Huy, mạnh tay tát một cái: "Mạc Trọng
Huy, cầm thú, một ngày nào đó anh nhất định sẽ gặp báo ứng."
An Noãn nói xong bỏ đi ra khỏi biệt thự, lúc đi ngang người Mạc Trọng Huy, tay anh chỉ giật giật, cũng không giữ tay cô lại.
--
Cô chỉ đứng bên ngoài đợi chốc lát, rất nhanh Thường Tử Phi chạy tới.
Thật sự sợ hãi, vừa thấy An Noãn, Thường Tử Phi xuống xe chạy đến bên cô,
trên mặt đầy lo lắng: "Noãn Noãn, em làm anh sợ muốn chết, gọi điện
thoại em không nghe, tìm qua những nơi em có thể đến không gặp, Noãn
Noãn, anh rất sợ mất đi em, về sau đừng làm cho anh sợ như vậy được
không?"
Một tay kéo cô vào lòng, Thường Tử Phi gắt gao ôm chặt. Nước mắt theo khóe mắt An Noãn âm thầm chảy xuống.
Trên lầu, Mạc Trọng Huy đứng trước cửa sổ nhìn ra, dưới đèn đường mờ nhạt có hai người ôm chặt lấy nhau.
"Noãn Noãn, nói cho anh biết, sao em lại đến đây?"
Thường Tử Phi nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.
An Noãn chớp mắt, cúi đầu nói: "Em nhớ cha."
Thường Tử Phi nhẹ nhàng thở ra, đau lòng đem cô ôm chặt.
"Nha đầu ngốc, sao cứ làm cho người ta phải đau lòng, chú An ở trên thiên
đường nhất định không muốn thấy em như vậy, ông nhất định muốn con gái
bảo bối của mình ngày ngày đều vui vẻ hạnh phúc."
---
Trở lại nhà của Thường Tử Phi, anh pha cho cô ly sữa, đưa cô về phòng ngủ.
Nhưng đêm đó, An Noãn hoàn toàn mất ngủ.
Nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, lại nghĩ đến ân tình của Thường Tử Phi
luôn đối với cô hết mực yêu thương lo lắng, giống như lời Mạc Trọng Huy
nói, cô không thể cùng Thường Tử Phi an tâm thoải mái ở bên nhau, cô
không cho phép thân thể dơ bẩn của mình làm bẩn một người người đàn ông hoàn mỹ, nhưng lại không biết làm sao nói ra hai từ chia tay.
Sáng sớm, Thường Tử Phi đến gõ cửa, vô cùng thân thiết hôn lên trán cô: "Bảo bối, anh đã nấu cháo hải sản mà em thích nhất, anh đi rửa mặt, để nguội không ngon."
An Noãn cố gắng lấy vẻ mặt tươi cười, gật gật đầu.
An Noãn chậm rãi an cháo, nhiều lần muốn nói hai chữ kia, nhưng cuối cùng cũng không nhẫn tâm.
Thường Tử Phi lái xe đưa cô đi làm, xuống xe còn cẩn thận căn dặn: "Tan ca anh đến đón em, đừng đi lung tung."
"Không cần, em có thể tự về."
Thường Tử Phi nhéo nhéo má An Noãn, trêu chọc: "Không được, lỡ em lại đi mất,
anh lại phải đi tìm em, gấp đến độ cái gì cũng không làm được."
An Noãn cũng không nói gì, miễn cưỡng tươi cười xuống xe.
Nhìn theo bóng dáng gầy yếu của cô, Thường Tử Phi mày lại nhíu chặt.
--
Cả ngày An Noãn đều không yên tâm, làm lộn xộn hết hóa đơn quần áo. Phù
Thu hôm nay cũng đến tiệm, gọi cô đến hỏi chuyện ngày hôm qua.
"Ngày hôm qua sao vậy? Trợ lý của Mạc tiên sinh lại mang xe trả cho chị,
Thường Tử Phi lại gọi điện kiếm em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em có
tìm được La Hiểu Yến?"
An Noãn lắc đầu, một lời khó nói hết.
Phù Thu thấy cô không muốn nói, cũng không hỏi thêm, vỗ vỗ vai cô khuyên:
"Mạc Trọng Huy là người nguy hiểm, người bình thường không phải là đối
thủ của anh ta, em cần phải cẩn thận."
An Noãn gật gật đầu, cô
làm sao không biết, ba năm trước đây cô đã không phải là đối thủ của
anh, ba năm sau lại càng không phải. Nhưng hiện tại, cô không chút sợ
hãi, bởi vì không còn cái gì để mất.
An Noãn ở trong tiệm đến
giữa trưa, đi đứng có chút khó khăn, cả người đều không thoải mái. Mới
vừa đến ghế ngồi được một lát, toàn bộ Trăm Nhạc đột nhiên im lặng, Elle đi ra ngoài xem, trở về thần thần bí bí nói: "Mạc tiên sinh đến."
An Noãn có dự cảm không tốt. Mạc Trọng Huy quả nhiên đến tìm cô.
Đến trước cửa Thu Fashion, Mạc Trọng Huy dừng lại một chút, rồi lập tức
không chút do dự tiêu sái bước vào, Elle và các người khác sợ đến mức
tim muốn nhảy ra ngoài. Nghĩ đến lần trước đắc tội Hà Tư Kỳ, Mạc Trọng
Huy đến thay cô ta trả thù, ai ngờ anh bước tới trước mặt An Noãn.
An Noãn không thèm nhìn đến một cái, xoay người sửa sang lại quần áo trên giá.
Mạc Trọng Huy cũng không giận, cứ im lặng đứng sau lưng cô.
Elle nhịn không được, cẩn thận hỏi thăm: "Mạc tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Mạc Trọng Huy quay lại nhìn Elle cười cười, thản nhiên nói: "Tôi đến đón cô ấy tan ca."
Nhân viên trong tiệm giống như hóa đá, Elle không tin điều mình vừa nghe,
nhưng lại không dám hỏi lại lần nữa. Nhìn bên cạnh Lâm Mạn, Hà Hân cũng
như mình, cô đoán mình không nghe lầm.
An Noãn kiểng chân lấy một bộ quần áo, Mạc Trọng Huy lợi dụng thân thể cao lớn nhẹ nhàng lấy xuống, đưa đến trước mặt cô.
"Tôi đến đón em tan ca."
Anh mở miệng nói chuyện, biểu tình có chút không được tự nhiên.
An Noãn cũng không để ý đến anh, cố gắng bình tĩnh làm việc.
"Tôi dẫn em đi gặp La Hiểu Yến."
An Noãn dừng tay, môi giựt giựt.
"La Hiểu Yến ở chỗ Vương Gia Dật, chỉ có tôi mới có thể giúp được em, nếu bỏ qua cơ hội này sẽ không có lần nữa."