Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 111-2: Anh đồng ý buông tay để em được hạnh phúc (2)




"Các em chơi cái gì vậy?"

"Không chơi cái gì, ở câu lạc bộ xem mấy bọn họ chơi mạt chược."

"Nhàm chán!" Thẩm Thần Phong bĩu môi: "Hắn chỉ có chút lạc thú đó, em có cảm thấy định hướng tình dục của hắn có vấn đề không? Từ khi chia tay với Cố Thu, bên cạnh hắn giống như chỉ có đàn ông."

An Noãn dừng lại: "Anh nói anh ấy chia tay với ai?"

"Em không biết, một bé gái học viện điện ảnh."

"Bé gái kia tên là gì?"

Thẩm Thần Phong thuận miệng nói: "Cố Thu, năm đó là anh giới thiệu, lúc hắn mới vừa về nước, anh giới thiệu cho hắn mấy mỹ nữ, để cho hắn chơi đùa, kết quả thằng nhãi này chọn một người thì nói đến tình yêu, nói ra tình cảm, cuối cùng lấy chuyện kết hôn nâng lên mặt bàn, bác hai biết là anh giới thiệu, thiếu chút nữa đánh chết anh."

Cố Thu, trong lòng An Noãn lặp lại tên này, khó trách vừa rồi tại câu lạc bộ, Thẩm Thần Bằng lại có phản ứng bi thương như thế.

"Bây giờ Cố Thu ở chỗ nào?"

"Còn đang ở Bắc Kinh, năm đó mấy người trong nhà sống chết chia rẽ bọn họ, bọn họ lại yêu chết đi sống lại, về sau không biết nguyên nhân gì, thì đã chia tay. Về sau Cố Thu tốt nghiệp học viện điện ảnh, thành một Tiểu Minh Tinh, làm khách mời tác phẩm điện ảnh và truyền hình không ít, vẫn chưa có thể làm mình tinh lớn. Cô ấy có vẻ thành thật, làng giải trí là nơi phức tạp không rất thích hợp với cô ấy. Nhưng gia cảnh nhà cô ấy không tốt lắm, cần kiếm tiền nuôi gia đình. Thật là đứa bé đáng thương, không phải mệnh Thái Tử Phi, không thể bắt lấy Thái Tử Gia nhà của chúng ta."

- -

Trở về phòng, An Noãn có chút lo lắng cho Thẩm Thần Bằng, tắm rửa nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, đó là một đoạn tình yêu như thế nào.

Suy nghĩ một chút cô vẫn nên gọi điện thoại cho Thẩm Thần Bằng, điện thoại vang lên thật lâu mới được nhận nghe, giọng nói đầu bên kia có chút hàm hồ, "An Noãn, là em sao?"

"Anh đang ở đâu?"

"Ở quán rượu."

"Một mình sao?"

Đầu bên kia đơn giản 'Ừ' một tiếng, An Noãn càng lo lắng.

"Anh ở chỗ nào?"

"Shine."

Cúp điện thoại, An Noãn quyết định đi tìm hắn.

Cô muốn gọi điện cho Mạc Trọng Huy, để cho Mạc Trọng Huy cùng đi với cô, nhưng đã khuya, anh có thể đang nghỉ ngơi rồi. Cô nghĩ đến Thẩm Thần Phong, nhưng lại sợ kinh động đến lão gia tử.

Vì thế một mình lái xe đến Shine, bảo vệ ban đêm có trách nhiệm hỏi cô đi đâu, cô chỉ nói đi đón người.

Bảo vệ rất do dự, dường như không hề muốn cho đi.

An Noãn phụng phịu cố ý phát hỏa, "Tôi đên sân bay đón một người bạn, nếu chậm trễ, người đi mất, các anh phụ trách không?"

Bảo vệ đề nghị cùng đi với cô.

"Các anh không để cho tôi ra ngoài, tôi chỉ còn cách đi tìm lão gia tử, trễ như vậy đánh thức ông cụ, giống như không tốt lắm đâu."

Bảo vệ không có biện pháp, có chút lo lắng thả đi.

An Noãn lái xe đến chỗ quán bar, quán bar to lớn như vậy, để cho cô đi đâu tìm người.

Ở đại sảnh náo nhiệt tìm một vòng, chi chít người, cô hoàn toàn tìm không thấy.

Cuối cùng vẫn là cầu cứu Mạc Trọng Huy, gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, chỉ vang lên hai tiếng, anh đã nhận nghe.

Nghe âm thanh bên An Noãn rất ầm ỹ, anh cau mày hỏi: "Em đang ở đâu?"

"Tôi ở Shine, tôi đến tìm Thẩm Thần Bằng, nhưng tôi tìm không thấy anh ấy, anh có thể giúp tôi không."

Mạc Trọng Huy bị chọc tức, Shine có bao nhiêu phức tạp, người phụ nữ này cũng dám đơn thương độc mã xông tới, ngộ nhỡ ở trong này bị thua thiệt, thì không phải đánh vào mặt anh sao.

"Ở đấy đừng đi đâu, anh đi xuống tìm em."

An Noãn chỉ đứng một lát, đã có người thô kệch chạy đến gần cô.

"Người đẹp, làm sao chỉ có một mình? Nếu không uống một chén với anh đi."

Bàn tay hắn đưa đến cằm An Noãn, lập tức vuốt ve An Noãn, ghét bỏ mày cau lại.

"A, tính tình người đẹp không nhỏ nha, anh đây thích loại người như em, mặt ngoài giống phụ nữ trinh tiết, lên giường mới biết được có bao nhiêu dâm đãng."

An Noãn trầm thấp cảnh cáo: "Nếu anh không muốn rước lấy phiền toái, khuyên anh cách xa tôi một chút."

"Anh đây không sợ nhất là rước lấy phiền toái, em có biết cha tôi là ai không? Đi họp có thể gặp lão đại đó, như thế nào, theo anh, có vinh hoa phú quý bất tận cho em hưởng thụ."

An Noãn thoáng nhìn phía xa mặt Mạc Trọng Huy trầm xuống bước đi tới, anh đi có chút vội, thậm chí ngay cả cúc áo sơmi cũng không kịp cài, hai cúc trên cùng, và một cúc áo phía dưới cuối cùng mở ra, ở đèn nê ông ngũ sắc chiếu xuống, có loại gợi cảm nói không nên lời.

Vì không cho vị anh trai này rước lấy phiền toái, An Noãn chạy tới bên cạnh Mạc Trọng Huy.

Cánh tay dài của anh ôm chặt eo nhỏ của cô, con ngươi nguy hiểm nhìn chăm chú vào vị anh trai kia.

An Noãn di dời lực chú ý của anh: "Anh có thể giúp tôi nghĩ biện pháp tìm được Thẩm Thần Bằng không, một mình anh ấy ở trong uống rượu giải sầu này, tôi có chút lo lắng cho anh ấy."

Mạc Trọng Huy gật gật đầu, anh đã để cho trợ lý Trương đi thăm dò, ở địa bàn của anh tìm một người còn không phải chuyện dễ dàng.

Trợ lý Trương rất nhanh đã chạy đến, nói cho bọn họ, Thẩm nhị thiếu đang ở phòng v1 tầng hai.

An Noãn lên tầng hai, đẩy cửa phòng thuê ra, thấy Thẩm Thần Bằng đã say mê ngã xuống đất, trên sofa trên mặt đất bị anh ói khắp nơi, cả người hắn nằm ở trong đống bừa bãi, ngáy ò ó o.

Mạc Trọng Huy thích sạch sẽ, cái trán nháy mắt hiện đầy hắc tuyến, quay đầu liếc sang một bên.

Anh vỗ vỗ bả vai An Noãn: "Vào phòng anh trước, ở giao cho trợ lý Trương đi."

"Không được, anh bảo cho tôi làm thế nào yên tâm để anh ấy ở đây được."

An Noãn thấy trợ lý Trương tìm nhân viên phục vụ tới đưa Thẩm Thần Bằng đến phòng tắm, rất nhanh giúp hắn rửa ráy sạch sẽ, đưa đến một gian phòng ở tầng cao nhất của Shine.

An Noãn cảm khái Mạc Trọng Huy người này thật đúng là biết hưởng thụ, mỗi một gian phòng ở tầng cao nhất đều được trang hoàng hết sức hoa lệ, mấu chốt nhất ngoại trừ Mạc Trọng Huy ra, không có bất kỳ người khách nào có thể đi lên, người này thích sạch sẽ càng ngày càng nghiêm trọng rồi.

Đặt Thẩm Thần Bằng ở trên giường, đắp kín chắn, hắn đột nhiên nói mớ, "Đau, đau..."

An Noãn ngồi ở mép giường, lo lắng hỏi, "Đau ở chỗ nào?"

"Tim, đau lòng."

Ngực An Noãn chơi chậm lại, năng lượng tình yêu như thế nào để cho một người đàn ông thống khổ thành như vậy, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng không quên được đau lòng.

Mắt cô nhìn Mạc Trọng Huy ở bên cạnh, trong lòng vô cùng phức tạp, anh không phải cũng từng bởi vì mình mà đau đớn như vậy.

An Noãn giúp hắn dịch chăn, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của hắn, thấp giọng nói: "Anh, cái gì cũng đừng nghĩ, ngủ một giấc thật ngon đi, ngủ thiếp đi sẽ không đau nữa."

Cũng không biết có phải lời của cô có tác dụng hay không, Thẩm Thần Bằng đã ngủ yên ôn, không nói mớ nữa.

Mạc Trọng Huy đau lòng cho cô, cô nhóc kia cũng đã một đêm không ngủ. Anh nhẹ nhàng ôm bờ vai cô, trầm thấp nói: "Ngoan, vào phòng anh ngủ một lúc đi, ở đây giao cho trợ lý Trương."

Mạc Trọng Huy ôm An Noãn vào phòng của anh. Thấy cảm xúc cô nhóc kia không tốt lắm, anh bất đắc dĩ an ủi: "Đừng lo lắng cho anh ta, ngủ một giấc sẽ không có chuyện gì nữa."

An Noãn đột nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt trong suốt gắt gao theo dõi anh, "Mạc Trọng Huy, tôi rời đi bốn năm, anh cũng đã từng đau đớn như vậy sao?"

Anh than thở lắc đầu: "Đâu chỉ từng đau chút ấy! Bốn năm, nhiều ngày như vậy, không có một ngày không nhớ em, không có một ngày có thể ngủ yên ổn, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu đều là bóng dáng của em. Dường như mỗi lúc trời tối đều có thể mơ thấy em, nhưng mơ chẳng phải đẹp, mà là máu chảy đầm đìa, luôn luôn mơ thấy em nằm trong vũng máu, sau đó giật mình tỉnh dậy. Nhiều lần mua vé máy bay muốn đi nhìn em, đều không có dũng khí, sợ sự xuất hiện của anh lại sẽ mang cho em đến đau khổ. Một lần bác sỹ chẩn đoán anh mắc chứng bệnh uất ức, bảo cho anh uống thuốc, nhưng anh không uống, anh cảm thấy anh không bị bệnh, chỉ là anh quá nhớ em thôi."

An Noãn xoa nhẹ ánh mắt, giang hai tay cánh tay ôm lấy cổ của anh.

Đột nhiên yêu thương nhớ nhung làm cho Mạc Trọng Huy cực kì ngoài ý muốn,nhưng càng thêm ngạc nhiên mừng rỡ.

Cô kiễng chân lên gắt gao ôm cổ của anh, đầu chôn sâu ở trên hõm vai anh. Giống như chỉ có ôm ấp chặt như vậy, toàn bộ mới không phải là một giấc mơ.

- -

An Noãn ở trong phòng Mạc Trọng Huy ngủ một giấc, vừa tỉnh ngủ đã là giữa trưa rồi.

Cô kêu gào một tiếng, từ trên giường nhảy dựng lên, Mạc Trọng Huy từ bên ngoài tiến vào, bị sợ hãi, sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh họ đâu?"

Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng thở ra, cười nhạt nói: "Hắn đã sớm tỉnh, ở bên ngoài."