Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 110-2: Đêm nay, anh sẽ không buông tay nữa (2)




Nụ hôn của anh trở lại môi phấn nộn của cô, ngăn chặn miệng cô sắp sửa nói ra những lời không chịu nổi.

"An Noãn, có những lời này của em là đủ rồi, cái khác xin đừng nói ra được không?"

Tay anh từ trước ngực cô chạy một đường đi xuống, thân thể An Noãn bị trêu chọc rất khó chịu.Cô dùng lực tránh thoát khỏi trói buộc của anh, hai tay dùng lực đấm lưng của anh. Gào thét: "Mạc Trọng Huy, anh không thể đối với tôi như vậy."

Cô vừa dứt lời, anh động thân một cái đi vào thân thể của cô.

An Noãn thở hốc vì kinh ngạc, sắc mặt bị đau trở nên hung dữ.

Lần say rượu đó, hoàn toàn không có bất kỳ cảm nhận gì, giờ phút này, cô cảm nhận được sự tồn tại cường đại của anh.

Anh cũng như vậy, cách nhiều năm như vậy, anh mà lại quen thuộc nhớ rõ mùi vị của cô.

An Noãn khóc lên tiếng, một mặt thân thể khó chịu, mặt khác khổ sở trong lòng, móng tay thật dài ở phần lưng bóng loáng của anh cào ra từng vết máu.

"Mạc Trọng Huy, anh không bằng cầm thú."

Cô một vừa khóc vừa mắng, vừa cào.

Mạc Trọng Huy đau lòng hôn lên nước mắt trong suốt trên mặt cô, giọng từ tính ở bên tai cô nói: "Bảo bối, anh yêu em, rất rất rất yêu em."

Khi mọi thứ khôi phục lại bình tĩnh, trên thân thể trắng nõn non mềm của cô bị nụ hôn ra từng dấu hôn ướt át, trên thân thể của Mạc Trọng Huy lại bị vẽ ra từng vết máu, có chỗ rất sâu, còn đang chảy máu. Anh không dám quá sâu, sợ làm cô đau, dục vọng thậm chí không thể phát tiết hoàn toàn.

AnNoãnnằm đưa lưng về phía anh, nước mắt từng giọt từng giọt ở trên khăn trải giường trắng như tuyết, nhuộm ra đóa hoa tiên diễm.

Mạc Trọng Huy nằm ở bên cạnh cô, không dám đụng vào cô. Nhưng thấy cô đang khóc, anh đau lòng.

Hạ quyết tâm, cánh tay dài lật thân thể của cô quay lại.

"Đừng chạm vào tôi!" AnNoãn gào lên.

Anh mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, tay dùng lực ôm eo của cô, không cho cô động.

Cô ở trong lòng anh không an phận vùng vẫy, anh kêu lên một tiếng đau đớn, "Đừng nhúc nhích, đụng nữa anh lại muốn tiếp tục."

"Anh sẽ phụ trách em, ngày mai để cho cha anh đến nhà họ Thẩm cầu hôn."

Cô gào thét: "Mạc Trọng Huy, để cho tôi gả cho anh, anh nằm mơ đi."

Anh sờ sờ đầu cô, cưng chiều nói, "Ngoan, ngủ một giấc, anh biết em mệt mỏi.Tương lai, để cho anhlập kế hoạch, em chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở trong lòng anh."

Anh cho rằng cô đã ngủ thiếp, anhvào phòng tắm tắm rửa một cái, lúc ra ngoài phát hiện trên giường không.

Anh đè mi tâm đập thình thịch, cầm lấy điện thoại gọi điện thoại cho cô, chuông điện thoại di động lại vang lên ở trong phòng.

Anh chạy tới xem camera ghi hình, tập trung cửa ra vào của Shine, thấy trong camera, bóng dáng mảnh khảnhcủa cô đi qua, nhìn thời gian biểu thị, mới vừa đi không lâu.

Mạc Trọng Huy lái xe đuổi theo, nhưng nhiều con đường như vậy, anh hoàn toàn không có đầu mối.

Mắt nhìn trời đã sáng, anh vẫn không tìm được người.

Rơi vào đường cùng, anh đi một chuyến đến nhà họ Thẩm.

Thẩm lão gia tử sáng sớm ở trong sân đánh Thái Cực quyền, thấy Mạc Trọng Huy, ông lộ ra khuôn mặt tươi cười, tâm tình thật tốt chào hỏi, "Huy tử, sao cháu sớm như vậy đã quađây?"

"Ông ngoại, An Noãn trở về chưa?"

Lão gia tử dừng một chút, lập tức thu hồi tất cả tươi cười, lạnh lùng nói, "Con bé chưa trở về, tối hôm qua không phải cháu gọi điện thoại quađây nói ở cùng với cháu sao? Thế nào, cháu làm mất cháu gái của ông rồi hả?"

Mạc Trọng Huy một đầu hắc tuyến, ấp úng không biết nên giải thích như thế nào.

Chuyện này kinh động mọi người trong nhà, Thẩm Diệc Minh vốn muốn dẫn Tiết Ngọc Lan đi khảo sát vùng khác, tạm thời cho hủy bỏ hành trình. Thái độ luôn luôn lịch sự của ông, bây giờ mặt âm trầm, hung ác nói với Mạc Trọng Huy: "Cho dù lật tung thành phố Bắc Kinh lên, anh cũng phải tìm được An Noãn về, nếu không tôi cho nhà họ Mạc của anh đẹp mặt."

Tiết Ngọc Lan khẩn trương khuyên nhủ: "Đừng nói như vậy, mọi người về sau còn phải kết thông gia, làm gì nói chuyện khó nghe như vậy, có thể An Noãn chỉ đi ra ngoài một chút, lập tức sẽ trở về."

"Thông gia? Miễn." Cảm xúc của Thẩm Diệc Minh hết sức kích động, "Huy tử, tôi nói cho cậu biết, dù tìm được An Noãn, cậu cũng đừng mơ tưởng đến con bé nữa, tôi sẽ không gả An Noãn cho cậu."

Mạc Trọng Huy mấp máy môi, hắc tuyến trên trán càng nhiều.

Nhà họ Mạc, nhà họ Thẩm, triệu tập rất nhiều người đi tìm kiếm.

Mạc Trọng Huy đi một chuyến đến khách sạn, tìm được Lâm Dịch Xuyên.

Lâm Dịch Xuyêntự nhiên không cho anh sắc mặt hoà nhã, nghe tới Mạc Trọng Huy nói không thấy An Noãn, hắn lập tức cho anh một quyền, gầm lên, "Anh đã làm gì với cô ấy?"

Mạc Trọng Huy không đánh trả hắn, chỉh nhàn nhạt nói câu, "An Noãn tới tìm anh, làm ơn nhất định cho tôi biết."

Tìm suốt cả một ngày, tất cả khách sạn đều đã kiểm tra qua, không có tin tức An Noãn vào ở. Công ty hàng không cũng đi điều tra, không có bất kỳ tin tức An Noãn lên máy bay. Tất cả mọi người giống như mò kim đáy bể, ở thành phố Bắc Kinh to lớn tìm kiếm không hề mục tiêu.

Tối rồi, tất cả mọi người tập trung ở nhà họ Thẩm.

Mạc Bình Sơn gần như phải quỳ gối trước mặt Thẩm Diệc Minh, "Thủ trưởng, Huy tử nhà tôi không hiểu chuyện, trêu chọc An Noãn tức giận, làm mọi người lo lắng."

Thẩm Diệc Minh ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, sắc mặt xanh mét.

Thẩm Thần Phong đột nhiên nghĩ đến, "An Noãn có thể trở về Giang Thành rồi không, em ấy không phải không có việc gì cũng rất thích chạy đến Giang Thành sao."

Một câu của Thẩm Thần Phong hoàn toàn đánh thức Mạc Trọng Huy, anh chạy ra khỏi nhà họ Thẩm, lái xe rời khỏi.

Đương nhiên không phải đến sân bay, không phải đi Giang Thành, anh lái xe đi tới khu mộ của nhà họ Thẩm.

Bảo vệ trông coi mộ nói cho anh, An tiểu thư ở khu mộ đợi một ngày, hắn muốn gọi điện thoại cho nhà họ Thẩm, nhưng An tiểu thư không cho.

"Ông đi gọi điện thoại cho nhà họ Thẩm, thủ trưởng rất lo lắng."

Mạc Trọng Huy phân phó một câu, đi vào khu mộ.

Trăng sáng như lụa, thân thể An Noãn nhỏ gầy quỳ ở trước mộ của An Hồng Minh.

Ngực anh co rút đau đớn dữ dội, chậm rãi đi lên phía trước, dùng tây trang của mình bao trùm thân thể mỏng manh của cô.

An Noãn rất mẫn cảm đứng lên, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Mạc Trọng Huy đưa tay đỡ cô, An Noãn liên tục lui ra phía sau vài bước.

"Mạc Trọng Huy, anh đừng tới đây, biệt đụng vào tôi, đừng ở trước mặt cha tôi đụng vào tôi."

Lông mày anh nhịu lại có chút chua xót.

"An Noãn, phải làm sao em mới bằng lòng tha thứ cho anh? Có phải anh chết, đền cho ông ấy một mạng, em mới có thể tha thứ anh."

An Noãn cúi thấp đầu không nói lời nào.

"An Noãn, cha em nằm viện là trách nhiệm của anh, nhưng về sau một loạt vấn đề kinh tế mục nát đều là sự thật, phía trên sớm đã bắt đầu điều tra ông, ông sớm muộn gì cũng sẽ đi lên con đường này, em không cần đẩy tất cả vấn đề của mình lên cho anh, chúng ta ở cùng một chỗ cũng không có tội ác tày trời như thế."

"Không, cha tôi không có vấn đề, là anh hãm hại ông."

Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ lắc đầu, "Cho dù anh có bản lĩnh nữa, nếu ông trong sạch, anh có thể hãm hại đến ông. An Noãn, rất nhiều chuyện em có thể nghĩ rõ ràng, không cần trốn tránh nữa. Ông đích thật là một người cha tốt, nhưng ông không phải một quan viên tốt."

"Không, ông là một thị trưởng tốt, ở Giang Thành dưới sự dẫn dắt của ông phát triển rất nhanh chóng, dân chúng đều rất tin phục ông."

Giọng Mạc Trọng Huy thấm thía nói, "Trước ông quả thật không sai, nhưng người tới một vị trí, hấp dẫn cũng lớn, mọi người sẽ thay đổi, em biết không? Ngay cả lễ đính hôn của chúng ta, cũng là một tay ông bày ra, ông muốn mượn hào quang nhà họ Mạc của anh, giúp ông trốn tránh một chút."

"Đủ rồi, anh không cần nói xấu ông ấy nữa."

"Anh có phải nói xấu hay không, em có thể đến Giang Thành tìm kiếm chứng cớ, em cũng có thể dùng tâm em để suy nghĩ. Anh vẫn không muốn nói cho em, cha của em chân chính là người như thế nào, anh không muốn em khổ sở, nhưng em vẫn lấy ông làm cái cớ, không muốn tiếp nhận anh. An Noãn, ông ấy đã rời đi, người còn sống có phải càng nên hạnh phúc hay không."

"Mạc Trọng Huy, anh câm mồm, không cần ngụy biện nữa. Tóm lại cha tôi chết, với anh không thoát khỏi lien quan. Không chỉ có như vậy, con của chúng ta cũng chôn vùi ở trong tay anh, ngày đó nếu không phải anh, làm sao Tư Kỳ cô ta có cơ hội động thủ. Trên người anh mang hai sinh mạng, đời này cũng đừng vọng tưởng tôi sẽ gả cho anh. Đừng tưởng rằng anh chiếm được cơ thể của tôi, tôi sẽ hoàn toàn thuộc về anh, đừng nằm mơ."