Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 108: Mũ nhà họ Thẩm




An Noãn trở về phòng, trực tiếp nằm trên giường, hôm nay mẹ đẻ Sớm nói với cô tất cả mọi thứ, cô chấn động rất lớn, một cô gái tốt như vậy, kết cục của cô ấy không nên thê thảm như thế.

Mạc Trọng Huy bưng bát thuốc đi vào phòng của cô, An Noãn rất xa đã ngửi thấy vị thuốc đông y gay mũi, cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.

Mạc Trọng Huy là người tinh, cô có phải thật sự ngủ hay không, anh còn có thể nhìn không ra sao, lông mi cô nhẹ phe phẩy, đứa ngốc cũng có thể nhìn ra cô đang giả bộ ngủ.

Đến đầu giường ngồi xuống, Mạc Trọng Huy cũng không có lập tức vạch trần cô. Cúi người xuống hôn lên cái trán của cô, một giây sau An Noãn mở to hai mắt nhìn, ngồi thẳng dậy, tức giận mắng, " Mạc Trọng Huy, anh là biến thái sao?"

"Uống thuốc." Anh không nói nhảm, trực tiếp cầm bát đưa tới trước mặt cô.

An Noãn vậy mà lại vô cùng phối hợp nhận lấy bát, một hơi đã uống xong bát thuốc.

Động tác sảng khoái như vậy, làm cho Mạc Trọng Huy sợ ngây người.

"Trước đây thân thể Sớm không được tốt, thường xuyên cảm mạo ho khan, mỗi lần ép bé uống thuốc giống như đi đánh giặc, đứa bé kia sợ đắng nhất. Về sau có một lần bản thân tôi ngã bệnh, Lâm Dịch Xuyên ép tôi uống thuốc, tôi không chịu uống, hắn liền mắng tôi với Sớm ngây thơ giống nhau. Về sau tôi nghĩ cảm thấy rất có đạo lý, lúc tôi ép Sớm uống thuốc bé không chịu uống, tôi rất lo lắng cho nó, hận không thể thay bé uống. Giống nhau, lúc Lâm Dịch Xuyên ép tôi uống thuốc tôi không muốn uốn, hắn cũng sẽ rất lo lắng tôi. Cho nên về sau tôi hiểu, vì không muốn để cho người bên cạnh lo lắng, đắng một chút tính cái gì?"

Con ngươi Mạc Trọng Huy vốn lành lạnh nhất thời trở nên có chút thâm thúy, ánh mắt nhìn cô, lại giống như đang nhìn phương xa.

"Mạc Trọng Huy, cám ơn anh giúp tôi nấu thuốc, thật ra tôi không nặng như thế, uống chút thuốc tây là được, về sau việc nhỏ này không cần làm phiền anh."

Ý thức của Mạc Trọng Huy thu hồi, trầm thấp nói, "Nằm xuống nghỉ ngơi đi."

An Noãn đưa lưng về phía anh nằm xuống, anh cẩn thận giúp cô đắp chăn.

An Noãn một mực chờ anh rời khỏi, nhưng Mạc Trọng Huy vẫn ngồi ở đầu giường của cô, yên tĩnh ngồi.

An Noãn ngủ hết sức mơ mơ màng màng, cảm thấy có đôi tay lạnh như băng không ngừng chạm đến cái trán của cô.

Cô sẽ không biết người này ngồi ở đầu giường cô cả một đêm, lo lắng ban đêm cô sẽ phát sốt, anh không ngừng sờ đầu cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô, thỉnh thoảng dựa vào trên giường ngủ một lúc.

Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau An Noãn mở mắt ra, cảm giác đầu cũng không đau, yết hầu cũng không còn thấy nóng rát như tối hôm qua, tinh thần không tệ, cả người nhìn qua thoải mái.

Cô thay bộ đồ thoải mái mặc ở nhà, chân đi dép lê xuống lầu.

Đến phòng ăn thấy Mạc Trọng Huy cùng lão gia tử đang ngồi, dường như đang nói chuyện gì.

An Noãn theo bản năng nhíu mày, đi qua cùng lão gia tử chào hỏi. Mạc Trọng Huy thấy cô, đứng dậy đi vào phòng bếp.

"Nha đầu, đến bên cạnh ông ngoại, để cho ông nhìn sắc mặt không tệ, thân thể khá hơn chút nào không?"

An Noãn ở bên cạnh lão gia tử ngồi xuống, miệng tức giận hỏi, "Anh ta như thế nào ở trong này?"

"Đứa nhỏ thái độ này là sao!" Lão gia tử nói lại, "Tối hôm qua Huy tử một mực ở bên cạnh chăm sóc cháu, sáng sớm còn nấu thuốc cho cháu, đi chỗ nào đi tìm được người quan tâm cháu như vậy. Nha đầu, làm người phải hiểu được quý trọng, tích phúc."

Lúc này Mạc Trọng Huy đã bưng thuốc tới, đặt ở trước mặt An Noãn, giọng nói trong trẻo trầm thấp nói, "Uống thuốc này vào đi, coi như không ngã bệnh, uống thuốc này vào cũng tốt cho thân thể."

"Cảm ơn."

Hai chữ đơn giản giống như vô hình kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Mày kiếm của Mạc Trọng Huy hơi nhíu lại, con ngươi thâm thúy càng tĩnh mịch, sâu không thấy đáy.

- -

An Noãn tìm thời gian gọi điện thoại cho Hứa Vĩ Thần, thật ra cô cũng không xác định Hứa Vĩ Thần có thể nhận điện thoại của cô không.

Điện thoại vang đã lâu, hắn quả nhiên không nhận.

Lại quá thời gian thật dài, Hứa Vĩ Thần mới cầm điện thoại nhận nghe máy.

Không giống như từng thân thiết, giọng của hắn đặc biệt trong veo mà lạnh lùng, "Có việc gì?"

"Anh còn ở Luân Đôn không? Khi nào thì trở lại Bắc Kinh, tôi tìm anh có chút việc."

"Tôi đang ở Bắc Kinh, ngày hôm qua đã quay trở lại, tìm tôi chuyện gì?"

Giọng nói của hắn vô cùng hững hờ, An Noãn mấp máy môi, nhẹ nhàng nói, "Chúng ta vẫn nên gặp mặt nói đi, anh chừng nào thì rảnh, tôi mời anh uống cà phê."

"Bây giờ thì có, nếu không thì bây giờ đi." Đầu bên kia đề nghị.

An Noãn liếc mắt nhìn đồng hồ trên vách tường, đã là giờ cơm trưa, đã nói sẽ ăn cơm cùng với ông ngoại.

"Thế nào, bây giờ cô cao quý nên bận rộn, không thời gian mời tôi ăn một bữa cơm đúng không?" Hứa Vĩ Thần ở bên kia âm dương quái khí nói.

An Noãn bĩu môi, nhanh chóng nói, "Tôi có thời gian. Địa điểm anh định, bây giờ tôi đến đây."

Cúp điện thoại, An Noãn chạy đi dụ dỗ lão gia tử, kéo cánh tay ông làm nũng, "Ông ngoại, cháu có chuyện phải ra ngoài, ông muốn muốn ăn cái gì, cháu trở về mua cho ông."

Lão gia tử trừng mắt, không vui nói, "Cái đứa nhỏ này, nói cùng ăn cơm trưa với ông, lại nói không giữ lời."

"Ông ngoại, mỗi ngày cháu đều ở cùng với ông, ngẫu nhiên cũng cần phải ra ngoài giao tiếp nha. Cháu thật sự có việc, cơm nước xong sẽ trở về."

"Mẹ." Giọng Sớm vui vẻ gọi, đã chạy tới ôm lấy đùi An Noãn."Mẹ, rất nhớ mẹ."

Giọng mềm mại lại ngọt, làm rung động lòng cô. Cô nghe thấy âm thanh mọi người chung quanh yêu thích và ngưỡng mộ.

Đúng vậy, đứa bé đáng yêu như vậy, ai mà không muốn.

An Noãn ngồi xổm người xuống, cánh tay dài gắt gao ôm lấy bé vào trong ngực.

Tay nhỏ của bé cũng khẩn trương ôm chặt cổ của cô, ôm rất chặt, giống như sợ An Noãn sẽ rời đi.

"Mẹ, con rất nhớ mẹ, mẹ có nhớ con không?"

Giọng An Noãn không tự giác nghẹn ngào nói, "Nhớ, rất nhps, mẹ rất nhớ Sớm."

Hứa Vĩ Thần đứng ở bên cạnh đem một màn này đặt vào trong đáy mắt, hắn thậm chí thấy nước mắt trong mắt An Noãn, nha đầu kia sao phải khổ như thế chứ.

An Noãn ôm Sớm ngồi xuống, đầu đứa bé kia vẫn chôn ở trong ngực cô, dính quá chặt chẽ.