Cuồng Y Và Nữ Thần Băng Giá

Chương 20




"Này, này, này, Ngô Lị, đừng hù dọa người ta, vất vả lắm mới có một người đàn ông đến đây mà sợ bỏ chạy thì phải làm sao đây?" Một người phụ nữ nghiêng người đến trước mặt Giang Tiểu Thần, mỉm cười nhìn chằm chằm vào anh rồi nói: “Đúng không em trai, em khá đẹp trai đấy."  

"A? Đúng đúng..."  

Giang Tiểu Thần bị người phụ nữ tiến về phía mình làm cho sợ hãi, cô ta mặc một chiếc váy màu nâu, đi bốt dài, dáng người khá xinh đẹp, mấy người phụ nữ khác cũng vậy, tất cả đều trông rất xinh đẹp.  

"Trương San San, nhìn chị kìa, chị hay quá nhỉ? Thấy đàn ông là chạy còn nhanh hơn em." Ngô Lị tức giận nói, sau đó bắt đầu kéo Giang Tiểu Thần, hai mắt sáng lên, hận không thể ăn Giang Tiểu Thần ngay tại chỗ.  

"Đó là bởi vì chị xinh đẹp hơn em." Trương San San chạm vào đồi núi của mình, kiêu ngạo ngưỡng ngực lên, sắc mặt Ngô Lị lập tức đỏ bừng, những người phụ nữ khác cũng cười thầm.  

Giang Tiểu Thần thấy vậy cũng rất ngạc nhiên, anh cảm thấy người phụ nữ tên Trương San San này thật cởi mở, thế mà lại làm ra hành động như vậy trước mặt anh.  

Lúc này, một người phụ nữ từ ngoài cửa bước vào với nụ cười trên môi, mặc áo len tím và váy đen, trên tay cầm chiếc cốc giấy màu trắng, trên môi điểm chút son đỏ mọng, gợi cảm và trưởng thành.  

"Vừa mới quay về đã nghe thấy giọng của một người đàn ông. Phòng của chúng ta có đàn ông tới à?"  

"Hạ Nhã, chị tới rất đúng lúc, chị phân xử giúp đi, chị cảm thấy giữa em và Sam Sơn, người thích hợp nhất có con với Giang Tiểu Thần là ai?"  

Người phụ nữ tên Hạ Nhã mỉm cười, mang theo vẻ đẹp trí tuệ nhìn Giang Tiểu Thần: "Tôi cảm thấy mình là người thích hợp nhất."  

"Hạ Nhã, chị... chị đó, chị là mẹ em bé rồi nha." Ngô Lị lại tức giận.  

"Mẹ của em bé thì sao? Mẹ của em bé thì đàn ông lại càng thích. Đây là một điểm cộng đó, các cô không hiểu đâu. Tôi nói đúng không? Giang gì Thần?"  

"Giang Tiểu Thần." Giang Tiểu Thần cười nói.  

"Ha ha, tôi nói này, ba người làm gì như hổ vồ mồi thế, lại náo loạn nữa là Tiểu Thần bỏ chạy đấy." Một người phụ nữ ngồi trên bàn nói: "Xin chào Tiểu Thần, tôi tên là Lưu Thi Di."  

"Xin chào."  

"Tôi tên Hà Mĩ Na, cứ gọi tôi là Na Na, anh trai đẹp trai Tiêu Thần."  

"Haha, chào em gái Na Na."  

"Phụt!"  

"Gọi cậu một tiếng anh trai, cậu thật sự coi tôi như em gái à. Tôi nghĩ tôi lớn tuổi hơn cậu đó?"  

"Hahaha!"  

Nói xong, trong văn phòng lại vang lên tiếng cười, vài người phụ nữ bắt đầu tấn công Giang Tiểu Thần ngày càng mạnh.  

Rất nhanh, một người đàn ông nghe được tiếng cười, đột nhiên đứng ở cửa văn phòng, tất cả phụ nữ lập tức im lặng.  

Đây là một người đàn ông dáng người mập mạp, đeo một cặp kính gọng vàng, mặc bộ vest rộng thùng thình, nhìn khoảng ba mươi lăm tuổi.  

“Làm gì đấy, đang thời gian làm việc mà cười ha hả, không muốn làm nữa phải không?”  

"Ôi, sếp Triệu, không phải anh mới đến bộ phận của chúng tôi à, sao đột nhiên quay lại thế? Có phải nhìn trúng mấy chị em chúng tôi không?" Trương San San quái lạ nói.  

"Cô đang nói vớ vẩn gì vậy! Tối nay chúng ta có một bữa tiệc, các cô hãy chuẩn bị sẵn sàng đi. Đó là một khách hàng lớn. Đến giờ uống rượu đừng chỉ nói rằng mình không khỏe rồi rời đi!"  

"Sếp Triệu, anh không thể nói như vậy đâu. Mỗi lần công ty đi tiệc xã giao, có lần nào mà không phải chúng tôi tiếp khách chứ, có lần nào không phải chúng tôi ra mặt chứ, cả năm có một hai lần tình cờ bà dì đến, không thể uống được thì làm sao?”  

"Chẳng lẽ hai người đều tới tháng cùng lúc sao? Chẳng lẽ các người là thân thể dính liền hả?"  

Hà Mĩ Na nói: "Sếp Triệu, anh rảnh rỗi chạy đến bộ phận của chúng tôi, chúng tôi không hiểu anh sao? Đừng giả vờ với chúng tôi nữa."  

"Các cô thật sự khiến người ta không nói nên lời mà, tóm lại những gì cần nói tôi đã nói rồi, có chuyện gì đừng trách tôi vô tình báo cáo lên cấp trên." Sếp Triệu nghiêm mặt nói, sau đó nhìn về phía Giang Tiểu Thần: “Cậu là người mới tên Giang Tiểu Thần mới đến đây à?"  

"Vâng, xin chào sếp Triệu." Giang Tiểu Thần vẫy tay và mỉm cười, có phần khá bình tĩnh.  

Sếp Triệu trừng mắt mắng: "Đừng lôi kéo làm quen với tôi, tối nay cậu đi cùng bọn họ tiếp khách hàng. Nếu không được thì ngày mai cút xéo luôn!"  

Nói xong, anh ta phất tay, quay người rời khỏi bộ phận quan hệ công chúng với cái bụng bia to tướng.  

"Triệu Đức này đúng là vô đạo đức, tại sao không lấy cái tên Triệu Vô Đức đi? Lần trước chị tới tháng còn bị lôi đi uống rượu với khách, khiến chị sốt cao mấy ngày! Tiểu Thần, em đừng quan tâm đ ến anh ta. Nếu không phải anh ta có mối quan hệ với công ty, chúng tôi đã tố cáo anh ta nhìn lén chúng ta, khiến anh ta cút xéo rồi.” Trương San San mắng.  

Hạ Nhã nghe xong liền khuyên bảo: "Được rồi San San, chúng ta ở đây kiếm bát cơm thôi, còn có thể làm gì nữa."  

"Này, đừng nói chuyện đó nữa, sau này chờ chị thăng chức, chị sẽ cho mọi người chỉnh tên Triệu Đức đó, xả giận cho chúng ta." Ngô Lị cười nói.  

"Thôi đi, cả đời này chị không có khả năng thăng chức đâu, chị vẫn nên lo cho chính mình đi."  

"Tôi nói này Trương San San, sao cô cứ thích đấu với tôi vậy? Nghĩ mình ngực bự mông to là có thể coi trời bằng vung à?"  

"Hehe, đúng rồi, của chị đây lớn hơn cô mà!"  

"Chị thật không biết xấu hổ..."  

"Tôi nói này... trong văn phòng chúng ta có một người đàn ông đấy, sau này nên cẩn thận với những gì mình nói đi. Đừng có hở một tí là nói về cơ thể phụ nữ của chúng ta nữa, nói nhiều không tốt đâu." Lưu Thi Di nói.  

"Sợ cái gì chứ! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ ăn Tiểu Thần." Trương San San cong môi nói: "Tiểu Thần, cậu tắm rửa sạch sẽ chờ chị nhé."  

"Ha ha, cái này... không ổn lắm đâu."  

…  

Văn phòng của tổng giám đốc.  

Tô Nhược Sơ làm xong công việc trong tay, nghĩ đến Giang Tiểu Thần, không biết tên này phỏng vấn thế nào rồi, sau đó cô nhấc điện thoại cố định, bấm số của Hàn Tuyết.  

"Alo! Sếp Tô, xin hỏi cô có chuyện gì không?"  

"Tình hình phỏng vấn thế nào rồi?"   

Hàn Tuyết giật mình, công việc này trước đây luôn là quyết định của cô ta, Tô Nhược Sơ vẫn luôn tin tưởng cô ta, chưa bao giờ hỏi chuyện này, hôm nay cô đột nhiên hỏi đến chuyện này, cô ta cảm thấy có chút kỳ lạ.  

"Xong rồi. Trong bộ phận quan hệ công chúng đã được chọn được một người, là nam, tên là Giang Tiểu Thần."  

"Giang Tiểu Thần?"  

"Vâng, sếp Tô, có chuyện gì sao?"  

"Không có…"  

Tập đoàn Tô thị luôn nghiêm ngặt trong việc tuyển dụng, Hàn Tuyết là người đáng tin cậy nhất của cô, năng lực của cô ta là không thể nghi ngờ, làm sao cô ta có thể chọn tên nhà quê Giang Tiểu Thần đó chứ.  

"Sếp Tô, anh chàng tên Giang Tiểu Thần này là một mầm giống tốt. Anh ta có thể nói nhiều ngôn ngữ và có những ý tưởng độc đáo. Chọn anh ta sẽ không có trở ngại gì lớn đâu."  

"Anh ấy nói được nhiều thứ tiếng ư?"  

"Vâng, anh ta đã trả lời tất cả bảy câu hỏi ngôn ngữ trong bài kiểm tra."  

Hàng lông mày hình lưỡi liềm của Tô Nhược Sơ khẽ nhíu lại và nói: "Tôi biết rồi, mang bài thi của anh ta và sơ yếu lý lịch cho tôi xem."  

"Vâng."  

Sau khi đặt điện thoại xuống, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược Sơ vẫn không thể bình tĩnh lại, Giang Tiểu Thần lại có thể nói được nhiều thứ tiếng, Hàn Tuyết có chắc mình không nhận nhầm người không?  

Làm sao tên kia có thể giỏi đến vậy? Không phải anh nói anh từ trên núi xuống sao?  

Có lẽ là trùng tên, cơ mà khả năng này rất nhỏ, nhưng Tô Nhược Sơ vẫn muốn xác nhận, sau đó cô nhấc điện thoại gọi cho Giang Tiểu Thần.  

Nhưng vừa nhấc máy lên, điện thoại của cô đột nhiên rung lên, một dãy số hiện ra khiến sắc mặt của cô rất khó coi.  

"Alo! Tô Nhược Sơ, cô đang làm gì vậy hả? Tập đoàn Tô thị bắt đầu xảy ra vấn đề rồi, cô còn chờ cái gì nữa?"  

Điện thoại vừa kết nối, cô đã nghe thấy giọng nói ghê tởm của Chu Chí Văn, trong mắt Tô Nhược Sơ hiện lên tia lạnh lùng sắc bén.  

"Anh muốn thế nào?"  

"Haha, cô nói xem còn có thể làm gì nữa? Tôi cho cô tối hậu thư rồi. Tối nay chúng ta gặp nhau nhé, nếu không thì thứ chào đón cô vào ngày mai sẽ không chỉ là vấn đề hợp đồng... Nghĩ kỹ đi, có đáng không? Chỉ cần ngủ với tôi, vấn đề của Tô thị đều sẽ được giải quyết rồi mà?”  

"Anh..." Tô Nhược Sơ ôm chặt điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy sương giá, cuối cùng lạnh lùng nói: "Được rồi! Nếu sếp Chu đã đích thân gọi cho tôi nhiều lần, vậy tôi đồng ý với anh!"  

"Hahaha, thế này phải tốt hơn không? Tô Nhược Sơ, bổn thiếu gia tôi chờ cô đó, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ, để cho cô trải nghiệm tình yêu bình thường một lần, trước tiên chúng ta đến chỗ cũ dùng bữa nhé, rồi về khách sạn nghỉ ngơi vui vẻ nhé!”