Cuồng Vọng

Chương 8




Chuyển ngữ: Mic

Điều khiến Ân Chi Dao cảm thấy kỳ lạ chính là, kể từ sau cái đêm làm đổ hộp thức ăn của cô rồi bị cô mắng một câu, Kiều Chính Dương rất hiếm khi lại tới tìm cô gây chuyện.

Ngay cả cãi nhau cũng bớt đi không ít, gặp cô cũng phớt lờ, vội vội vàng vàng rời đi, giống như rất sợ cô vậy.

Tên nhãi này đột nhiên yên lặng như thế, Ân Chi Dao thật sự có chút không quen.

Có điều, khoảng thời gian này đúng lúc tập quân sự, hằng ngày Ân Chi Dao đều mệt muốn chết, cũng không có hơi sức đâu để đi hỏi Kiều Chính Dương rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Buổi chiều là lúc mặt trời gay gắt nhất, giáo viên cho học sinh nghỉ ngơi dưới bóng cây để tránh nóng. Ân Chi Dao ngồi trên bãi cỏ dưới tán cây, Dụ Bạch đưa cho cô một lon nước ngọt ướp lạnh.

Ân Chi Dao vô cùng tự giác khui lon nước giúp cô nàng, Dụ Bạch liền nở nụ cười ngọt ngào với cô: “Cảm ơn.”

Ân Chi Dao nhìn lon Coca mới uống một hơi đã hơn nửa lon trong tay mình, lại quan sát dáng vẻ mềm yếu như nhấp rượu trắng của Dụ Bạch, tò mò hỏi: “Ngay cả lon nước cậu cũng không khui được, sức lực bé tẹo như vậy, sao cậu không tập tạ nhiều chút chứ?”

Khóe môi Dụ Bạch giật giật, có thể hỏi vấn đề thế này, xem ra cô bạn cũng là một “gái thẳng” chính hãng.

Đúng lúc này, tiếng chuông hết tiết vang lên. Trong dãy phòng học, một vài nam sinh lấy Trình Vọng làm trung tâm chạy ra ngoài, tay ôm quả bóng rổ, hướng phía sân bóng đằng xa mà đi.

Anh mặc áo đồng phục màu xanh trắng sạch sẽ, không kéo khóa, lộ ra áo lót chơi bóng màu đỏ bên trong, khiến làn da anh càng trở nên trắng nõn.

Dưới ánh mặt trời, phảng phất như toàn thân đều phát ra ánh sáng.

Đương nhiên không chỉ Ân Chi Dao nhìn anh, mà còn các nữ sinh xung quanh cũng đều ngắm anh, xôn xao thì thầm bàn luận—

“Anh Trình Vọng là hotboy của trường, không ai phản đối đâu nhỉ.”

“Anh ấy quả thực chính là hình mẫu bạn trai lý tưởng của mình á.”

“Cũng của mình nữa.”

“Có cả mình.”

“Thêm mình.”

…………..

Dụ Bạch quay đầu hỏi Ân Chi Dao: “Anh Trình Vọng có là hình mẫu lý tưởng của cậu không?”

Tim Ân Chi Dao bất giác lỡ một nhịp, buột miệng nói: “Sao có thể chứ!”

“Mình đưa thử một ví dụ. Giả thiết anh ấy là mẫu người lý tưởng của cậu, nhưng cậu lại ở trước mặt anh ấy nâng tạ, cậu cảm thấy anh ấy có xem cậu là con gái không, hay là như đám anh em.” Dụ Bạch dẫn dắt từng chút: “Cậu xem, rất nhiều bạn nữ xung quanh đều như hổ rình mồi chăm chăm nhìn anh ấy, cậu cảm thấy bản thấy phải dựa vào cái gì để thi triển hết tài năng.”

Ân Chi Dao quan sát các nữ sinh chung quanh, ánh mắt các cô nàng đều dán lên người Trình Vọng, lại lướt nhìn về phía sân bóng rổ, trông thấy bóng dáng mạnh mẽ của anh.

“Sức trâu không được xem là ưu thế à”

Dụ Bạch: “Cậu thấy vậy ư?”

Ân Chi Dao cúi đầu ngẫm nghĩ, cảm thấy lời Dụ Bạch hình như hơi có lý, nghiêm túc nói: “Vậy mình lại luyện ném lao.”

Dụ Bạch:……

Cậu tính làm gì!!!

Lúc này, Hứa Nhã Đồng cầm ly giữ nhiệt đi tới, cùng ngồi dưới tán cây với các bạn.

Nhóm nữ sinh vừa thấy cô ấy đi qua thì như thể gặp chính cung hoàng hậu, nhanh chóng im lặng, không tiếp tục tự do bàn luận chuyện liên quan đến Trình Vọng nữa.

Có nữ sinh khá thân với Hứa Nhã Đồng, nhịn không được tò mò hỏi cô ấy: “Nhã Đồng, nghe nói cậu quen anh Trình Vọng à?”

Hứa Nhã Đồng nở nụ cười trang nhã, giọng nói lảnh lót: “Đúng vậy, hai nhà chúng mình đều biết nhau, ông nội anh ấy và ông nội mình là chiến hữu, quan hệ rất tốt, mình và anh ấy cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ.”

Bốn chữ “Thanh mai trúc mã” vừa thốt ra, không cần hỏi thêm nhiều nữa, các nữ sinh trong khoảnh khắc liền hiểu sự việc như thế nào.

Xem ra tin đồn là thật, chắc như bắp, Hứa Nhã Đồng và Trình Vọng…

Thật sự là một đôi.

Các nữ sinh đối với Hứa Nhã Đồng đều lộ vẻ hâm mộ, pha thêm một chút ghen tỵ.

Nhưng mà môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, xứng đôi như vậy, ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong lòng những người khác cũng sẽ u ám lụi tàn.

Ân Chi Dao cúi đầu ngắt đám cỏ, trong lòng mơ hồ dâng lên một chút phiền một.

Đúng vậy, anh ấy là hình mẫu lý tưởng của biết bao cô gái như thế.

Nhưng người này lại nặng nề chiếm đóng trái tim Ân Chi Dao, trở thành bí mật trân quý nhất của cô.

………………..

Sau khi lớp quân sự giải tán, nhóm nữ sinh hãy còn mặc đồng phục quân sự rộng thùng thình liền tốp năm tốp ba chạy đến sân thể dục.

Ân Chi Dao định tới căn-tin mua đậu hũ Ma Bà (Mapo tofu) để đáp lễ lon coca mà Dụ Bạch vừa cho cô. Hai người hòa vào dòng người màu xanh đen, đi về phía căn-tin đối diện sân bóng rổ.

Khi ngang qua sân bóng, các nữ sinh không cách nào kìm lòng phải dừng chân lại, nhìn xuống sân, quan sát các thiếu niên cao ráo đẹp trai đang chơi bóng trên sân.

Ân Chi Dao chú ý thấy Hứa Nhã Đồng ở ngay trước mặt, tự nhiên cũng dừng bước.

Trên sân, các nam sinh mồ hôi như tắm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng quát thô lỗ, tiếp xúc và đụng chạm tay chân cũng toát lên vẻ mạnh mẽ, cả sân bóng đều tản ra hormone nam tính ngập tràn hơi thở thanh xuân.

Trong nhóm nam sinh ấy có một dáng người cao ráo nổi bật, không nghi ngờ gì Trình Vọng chính là người chói mắt nhất kia. Ít nhất, mắt Ân Chi Dao chỉ toàn tập trung vào anh.

Anh giữ bóng, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười tự nhiên tạo cho người ta một cảm giác thân mật, khiến họ không hề phòng bị.

Thế nhưng, tất cả chẳng qua chỉ là trá hình, động tác của anh lại thuộc trường phái tấn công mạnh mẽ, có đến mấy nam sinh ngăn cản nhưng vẫn không thể phòng thủ được.

Anh nhẹ nhàng nhảy lên, úp bóng vào lưới, toàn bộ sân bóng trở nên sôi trào, bùng lên tiếng hò reo vang dội, hòa với tiếng hét kích động của các nữ sinh và nam sinh.

Cô bạn bên cạnh Ân Chi Dao cứ như phát cuồng, lớn tiếng gào thét, cứ như một cô gái đu idol được trông thấy thần tượng, kích động hò hét, lớn tiếng hét lên mấy câu đại loại như học trưởng anh đẹp trai quá đẹp trai quá, học trưởng giết em mất rồi v..v..

Tư thế Trình Vọng úp rổ trong sân vậy mà không kích thích Ân Chi Dao cho lắm, trái lại động tác anh tiện tay kéo áo lau mồ hôi trên mặt, cơ bụng rắn chắc nháy mắt lộ ra khiến nhịp tim cô tăng tốc.

Lúc nghỉ ngơi trong sân, Hứa Nhã Đồng tự nhiên đi về phía Trình Vọng.

Quần chúng ăn dưa trao nhau ánh mắt, nhao nhao nhìn theo cô ấy—

“Có kịch xem!”

“Nghe đâu là thật đó.”

“Hình mẫu lý tưởng của các cậu……..hoa thơm có chủ rồi.”

“Giải tán đi thôi mấy cô nương.”

Chỉ thấy Hứa Nhã Đồng từ trong túi xách lấy ra một lon nước, đưa đến trước mặt Trình Vọng: “Anh Trình Vọng, cho anh.”

Trình Vọng dùng khăn mặt lau mồ hôi, quay lại, trông thấy lon nước trong tay cô ấy, lịch sự cười nói: “À, cảm ơn.”

Nhưng sau khi cảm ơn, anh cũng không nhận lon nước Hứa Nhã Đồng đưa mà nghiêng đầu nhìn về phía Ân Chi Dao đứng ở hàng cuối trong đám đông, vẫy vẫy tay với cô: “Tiểu quỷ, lại đây.”

Ân Chi Dao chỉ chỉ mình: “Em?”

“Là em đó, lại đây.”

Dưới ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của các nữ sinh, Ân Chi Dao bước chân nặng trịch đi qua chỗ Trình Vọng.

Trình Vọng lấy hai mươi đồng từ trong túi, đưa cho Ân Chi Dao: “Làm chân chạy vặt cho anh trai, ra siêu thị mua chai nước khoáng.”

“Hả?”

Ân Chi Dao nhìn Hứa Nhã Đồng đứng bên cạnh, cô ấy hơi cắn răng, có vẻ không vui.

Cô nhận tiền, mắt nhìn Hứa Nhã Đồng, nhỏ giọng thương lượng: “Không phải anh….có nước à.”

“Bảo em đi thì đi đi, nhiều lời như vậy làm gì.” Trình Vọng quen thuộc nhẹ đẩy cô: “Tiền thừa cho em mua đồ ăn vặt.”

Ân Chi Dao nhận tiền, quay người đi về phía căn-tin, đi được một quãng xa thì quay đầu lại, thấy Trình Vọng tiếp tục chơi bóng trên sân.

Còn Hứa Nhã Đồng vẫn như cũ cầm lon nước, xấu hổ đứng bên mé sân, đón ánh mắt có nghi ngờ, có chế giễu của các nữ sinh.

Thanh mai trúc mã, không đến mức được hưởng “đãi ngộ” như vậy đâu.

Hiện giờ xem ra, hình như….

Lời đồn thật ra cũng chẳng đúng sự thật chút nào.

Ân Chi Dao mua nước cho Trình Vọng xong liền vội chạy trở về sân bóng. Các bạn học cơ bản đều đã tản đi, bởi vì chủ nhiệm lớp nói sau khi kết thúc tập quân sự phải về lớp làm bài tập, chỉ còn Dụ Bạch vẫn ở lại chờ cô.

Ân Chi Dao đem chai nước đưa cho Trình Vọng, còn dư mười bảy đồng cũng trả lại cho anh.

Trình Vọng không nhận, nói: “Tiền thừa là phí chạy vặt cho em, tự mua quà vặt ăn đi.”

“Không cần.” Ân Chi Dao thì thào: “Em có tiền.”

Trình Vọng nhận chai nước, mở chai ngửa đầu uống một hớp, lau giọt nước bên khóe miệng, nói với Ân Chi Dao: “Vậy là em tự nguyện làm chân sai vặt cho anh?”

“Trước mặt nhiều người như vậy anh bảo em, em từ chối không phải là rất mất mặt anh à.”

Trình Vọng nhướn mày, cười toe toét: “Em rất để ý anh nhỉ.”

Ân Chi Dao liên tục phủ nhận: “Bắt gặp chó lang thang bị khát trên đường, em cũng cho nó uống nước!”

“Tiểu quỷ, nói chuyện dễ nghe chút nào.”

Trình Vọng không trêu cô nữa, chỉnh lại trang phục quân sự của cô, vuốt cổ áo ngay ngắn: “Được rồi, chờ tập quân sự xong, anh trai mời em và bạn em uống trà sữa.”

Ân Chi Dao nhỏ giọng hỏi: “Không phải có người đưa nước cho anh à, sao còn kêu em đi mua.”

Trình Vọng liếc mắt sang một dãy nữ sinh đang đứng trong sân, cúi người đến gần Ân Chi Dao, kề sát tai cô thì thào: “Em cho rằng trên đời này đồ miễn phí thật sự tốt?”

“Hả?”

“Nhận nước của mấy cô ấy sẽ phải làm bạn trai họ, em nói anh có bị lỗ không.”

Hơi thở nóng ẩm của anh phả bên tai cô, khiến trái tim cô ngứa ngáy, vành tai đỏ lựng, ánh mắt chuyển tới tay anh, nhìn chai nước ấy.

“Nhưng…….” Cô lại mất tự nhiên hỏi: “Đó là Hứa Nhã Đồng, cũng không phải người khác.”

Trình Vọng như thể không hề để tâm, nhéo gương mặt mềm mại nhỏ nhắn của Ân Chi Dao: “Rốt cuộc em muốn nói gì.”

“Không có gì, bỏ đi! Em đi đây!”

Ân Chi Dao vẫy vẫy tay, xoay người đi về phía Dụ Bạch ở dưới gốc cây đằng xa.

Dụ Bạch nhìn Ân Chi Dao, hiển nhiên có chút khó tin: “Không ngờ nha Chi Chi, cậu thân với anh Trình Vọng như vậy.”

Ân Chi Dao đỏ mặt nói: “Cũng không thân lắm, có quen biết mà thôi.”

Kiều Chính Dương chơi bóng xong, người nóng hầm hập chạy tới cạnh Trình Vọng, nhìn chai nước khoáng trong tay anh, nói: “Sao nó chỉ mua nước cho cậu thôi vậy?”

Dứt lời liền định cướp chai nước trong tay anh, nhưng Trình Vọng không đưa, liếc anh chàng một cái, bâng quơ nói: “Bằng không thì thế nào?”

“Mình…..Mình với nó….” Kiều Chính Dương miệng khát lưỡi khô nhưng đến chết vẫn không muốn thừa nhận, có điều vẫn nói: “Về mặt pháp luật mà nói, mình mới là anh kế danh chính ngôn thuận của nó nhá!”

“Bạn học Tiểu Kiều, trong lòng cậu không bức bối chút nào à?” Trình Vọng dùng chai nước gõ gõ ngực anh chàng: “Cả ngày khi dễ người ta, cậu còn muốn người ta tốt với cậu?”

Thấy Trình Vọng và Ân Chi Dao thân thiết như vậy, thâm tâm Kiều Chính Dương đột nhiên có chút không dễ chịu: “Không phải dạo này mình không còn tìm nó gây chuyện nữa rồi sao.”

Trình Vọng chuẩn xác nhẹ nhàng ném chai nước đã uống hết vào thùng rác, thờ ơ nói: “Từ trời rớt xuống một cô em gái đáng yêu như vậy, không phải để cho cậu bắt nạt.”

Kiều Chính Dương cảm thấy tâm tính mình dần dần cũng có chút thay đổi. Hồi đầu rất ghét Ân Chi Dao, vì thấy cô và mẹ cô chiếm cứ nhà mình, chiếm mất ba của mình.

Nhưng thấy Trình Vọng và Ân Chi Dao quan hệ tốt như thế, hình như làm một người anh tốt….cũng không phải chuyện gì khó.

Có điều Kiều Chính Dương vẫn là một anh chàng cố chấp, vịt chết còn mạnh miệng, nói: “Đương nhiên mình không thể đối xử quá tốt với nó được, lỡ như nó không chống lại được mỵ lực vô biên của mình, yêu mình thì phiền to.”

Trình Vọng cười lạnh: “Mơ hay thật.”

“Con gái ở tuổi này trong đầu toàn nghĩ chuyện yêu đương thôi.” Kiều Chính Dương ghen tị nói: “Cho nên cậu cũng đừng chiều nó quá, coi chừng tiểu quỷ yêu cậu.”

Trình Vọng nghiêng đầu nhìn bóng dáng Ân Chi Dao xa xa—

Cô ngửa đầu nhìn trời, ánh nắng ấm áp bao bọc cơ thể nhỏ nhắn của cô, càng toát lên vẻ mềm mại. Cơn gió thổi qua, sợi tóc lưa thưa liền tung bay, ngập tràn hơi thở thanh xuân và cảm giác tươi đẹp.

Anh thu hồi ánh mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên.