Cuồng Vọng Phi Nhân Tính

Chương 17: Tái hiện vụ đâm xe




“Có muốn vào chơi không?” Liêu Á Phàm nghiêng đầu, nháy mắt làm thân với thằng bé.

Thằng bé gắng gượng lắc đầu, Liêu Á Phàm cười, đưa tay xoa đầu nó. Thằng bé thẳng người lên, như muốn tận hưởng sự mềm mại của bàn tay trên đỉnh đầu.

“Có đói không?”

Thằng bé không trả lời, chỉ cười ngượng nghịu, dùng ngón tay khều khều gỉ sắt trên mặt lan can.

“Em đợi nhé!” Nói xong, Liêu Á Phàm quay người vượt qua vườn rau, đi vào ngôi nhà nhỏ hai tầng của Thiên sứ Đường. Trong bếp vẫn còn thừa bánh bao nhân rau bữa trưa. Liêu Á Phàm lấy mấy cái trong nồi hấp, thấy vẫn còn nong nóng, vừa quay người định đi ra thì chị Triệu từ ngoài đi vào.

“Làm gì đấy?” Chị Triệu xắn tay áo, hỏi bâng quơ.

“Không có gì đâu ạ.” Liêu Á Phàm giấu tay ra phía sau, chạy nhanh ra ngoài.

Ở cuối hành lang, thầy Châu đang dựa vào cửa sổ hút thuốc, khói thuốc bay lượn quanh người ông. Ông nhìn bất động ra ngoài cửa sổ, dưới ánh chiều trông ông giống như một bức tranh cắt hình. Liêu Á Phàm đứng nguyên tại chỗ nhìn một lúc, bất giác cảm thấy thương cảm.

Nếu như đó là một bức tranh cắt hình thật thì nên đặt tên cho nó là: Đau buồn.

Bên lan can bây giờ không phải chỉ có một mình thằng bé, nó đang thích thú nhìn một đứa bé trai khác đang kêu a, a ở phía đối diện. Thằng bé kia cũng đang giơ bàn tay chỉ có hai ngón vui mừng phấn khởi vẫy về phía nó.

“Đi, Nhị Bảo,” Liêu Á Phàm đẩy lưng thằng bé kia một cái, “Đến đằng kia chơi đi.”

Nhị Bảo quay một vòng tại chỗ nhưng không đi, nó vẫy tay tiếp về phía thằng bé bên lan can, miệng kêu a, a.

Thằng bé nhận bánh từ tay Liêu Á Phàm, miệng hỏi: “Nó muốn làm gì đấy ạ?”

“Ha ha, muốn chơi oẳn tù tì với em đấy.” Liêu Á Phàm lại đẩy lưng Nhị Bảo, “Đừng để ý đến nó, ăn đi, nguội hết rồi này.”

Thằng bé cẩn thận cắn một miếng bánh, tiếp đó nó ăn từng miếng to.

“Có ngon không?”

“Ngon ạ.” Thằng bé mồm đầy bánh, lúng búng trả lời.

“Ha ha, có gì mà ngon, chỉ là bánh bao rau thôi.” Liêu Á Phàm cười, “Ăn chậm thôi, không nghẹn đấy.”

Nhị Bảo thấy có đồ ăn, vội vàng nhào đến thò tay ra. Thằng bé có vẻ lúng túng nhìn nó, sau khi hiểu ý liền cho nó một cái bánh bao. Nhị Bảo tay chỉ có hai ngón nên không cầm được, để rơi cái bánh xuống đất. Nó bực tức kêu ầm lên a, a, hai tay vồ lấy cái bánh dính đầy đất, nhét ngay vào mồm. Liêu Á Phàm vội giằng lấy, suýt nữa thì bị nó cắn vào tay.

Thằng bé cười hà hà, “Đừng vội, đừng vội, ăn xong tôi lại cho cái nữa.”

Hai đứa bé vừa ăn bánh bao vừa nhìn nhau cười, sau đó cùng mút tay, giống như hai con vật bé nhỏ hiền lành. Liêu Á Phàm đứng giữa chúng, bỗng nhiên cảm thấy mình thật vĩ đại.

Ăn bánh xong, Nhị Bảo không còn hứng thú chơi oẳn tù tì nữa, nó lắc la lắc lư đi về sân chơi. Thằng bé lau tay vào vạt áo, rồi thò vào lục lọi trong chiếc cặp bẩn thỉu, đồ vật trong cặp theo đó rơi cả xuống đất.

Liêu Á Phàm theo bản năng cúi xuống nhặt. Vừa cầm lên tay cô đã ngẩn người ra, một tập tiền một trăm tệ, phải đến hơn một nghìn tệ.

“Sao em lại có nhiều tiền thế?” Cô cúi xuống, “Lấy tiền của bố mẹ phải không?”

Thằng bé lôi trong cặp ra một lon cô-ca, mở nắp uống một ngụm lớn, rồi ợ một cái thật dài.

“Không phải đâu, bố em cho em đấy, đó là tiền ăn của em tuần này.”

Liêu Á Phàm bỗng trầm xuống, cô nhìn xấp tiền trong tay, cẩn thận đút vào túi áo thằng bé.

“Đừng để mất.” Cô không yên tâm ấn ấn vào túi áo thằng bé, “Sao nhiều tiền thế!”

“Không có gì.” Thằng bé đưa lon cô-ca đến trước mặt Liêu Á Phàm: “Chị uống đi.”

“Chị không uống, em uống đi.” Liêu Á Phàm cười, “Uống xong đưa cho chị cái vỏ lon là được rồi.”

“Chị cần cái này để làm gì?” Thằng bé thấy lạ, hỏi.

“Có thể bán lấy tiền.” Liêu Á Phàm vỗ đầu nó, “Em không biết à?”

Thằng bé nghĩ một lúc, “Chị thiếu tiền à?”

“Không.” Liêu Á Phàm đứng dậy, “Không thiếu.” Thằng bé nhìn biểu hiện bỗng nhiên buồn rầu của Liêu Á Phàm, nó đặt lon cô-ca xuống đất, lấy tập tiền ở trong túi áo ra, cầm một tập đưa vào tay Liêu Á Phàm.

“Cho chị này!”

“Em làm gì thế?” Liêu Á Phàm cuống cuồng kêu lên, như phải bỏng. “Mau cầm về, mau cầm về.”

“Cho chị mà!” Thằng bé cố tình nhét tiền vào tay Liêu Á Phàm, hai người giằng co như vận động viên đấu vật, cuối cùng Liêu Á Phàm phải hạ giọng nói: “Nếu em cứ thế này, chị sẽ giận đấy.”

Thằng bé lúc đó mới thôi, nó nhét đại mớ tiền vào túi áo, rồi cầm lon cô ca lặng lẽ tiếp tục uống.

Liêu Á Phàm thấy nhẹ cả người, tiện tay nhặt cái khuyên mở nắp lon cô-ca thằng bé vừa vứt dưới đất lên, đeo vào ngón tay.

“Em xem, có giống chiếc nhẫn không?” Cô xòe ngón tay ra, cánh tay giơ thẳng, nheo mắt nhìn cái vòng kim loại mơ hồ trên tay.

“Không phải nhẫn.”

“Chị hỏi em giống hay không, chứ không hỏi em có phải hay không phải đâu.” Liêu Á Phàm trách móc. “Chị đương nhiên biết là không phải rồi. Em đúng là một thằng nhóc đáng ghét.”

Thằng bé có vẻ hơi căng thẳng, vội nói thêm một câu: “Không giống!”

Liêu Á Phàm vừa thở dài vừa cười, “Em á.” Cô véo mũi thằng bé một cái, “Cũng không biết nịnh một chút để cho chị vui.”

Lúc đó, có tiếng chị Triệu ở trong bếp vọng ra: “Á Phàm, Á Phàm…”

“Dạ!” Liêu Á Phàm vội đáp lời, quay lại nói với thằng bé, “Chị phải làm việc rồi, em cũng nên về sớm đi.”

Thằng bé vội vàng đưa cái vỏ lon cô-ca rỗng, Liêu Á Phàm đưa tay ra nhận, rồi lại nhìn nó cười để lộ hàm răng trắng bóng, “Cảm ơn em!”

Mặt thằng bé đỏ lên, nó cúi xuống nói nhỏ: “Không cần cảm ơn.”

Thầy Châu không thấy xuất hiện trong bữa cơm. Vắng tiếng cười nói ồn ào của thầy, không khí trở nên buồn tẻ. Bọn trẻ chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu ăn, ăn xong, từng đứa một lần lượt đi ra. Chị Triệu và Liêu Á Phàm là những người ăn cuối cùng. Sau khi thu dọn xong bát đĩa, ai nấy bê một chậu quần áo đi giặt.

Người lớn gần đây tỏ ra rất kỳ cục. Chị Triệu càng ngày càng thích lẩm bẩm một mình ở trong phòng. Còn thầy Châu thì cả ngày chẳng nhìn thấy bóng dáng đâu, thỉnh thoảng nếu có nhìn thấy ông ở Thiên sứ Đường thì nếu không buồn bã đứng hút thuốc thì cũng ở trong phòng chị Triệu đứng ngẩn ra trước di ảnh đứa bé. Biểu hiện buồn rầu trầm mặc của hai người lớn khiến lũ trẻ im thin thít, đứa nào cũng chú ý cẩn thận, việc cười đùa thỏa thích gần như lại trở thành việc quá xa xỉ.

Sau khi giặt giũ xong, sau một ngày vất vả, chị Triệu còn không đứng thẳng người lên được nữa. Liêu Á Phàm tự giác đảm nhận việc phơi phóng.

Trời đã tối hẳn, nhưng còn lâu trăng mới lên. Khí trời đêm mùa thu càng về khuya càng lạnh, quần áo ướt tỏa ra mùi xà phòng thơm ngát. Liêu Á Phàm cố gắng rải quần áo ra, phơi chúng lên hàng dây thép trong sân. Những ngón tay do phải giặt giũ và ngâm lâu trong nước đã bắt đầu tê cóng.

“Này!”

Bên tai nghe có tiếng ai văng vẳng, Liêu Á Phàm dừng tay lại trên một tấm ga giường, lắng tai nghe, mấy giây sau, cô nhìn lên tầng 2, nhún vai, tiếp tục kéo phẳng những vết nhăn trên tấm ga.

“Này!” Lần này thì Liêu Á Phàm khẳng định mình không nghe nhầm. Cô chui qua tấm ga, nhìn ra ngoài hàng rào, một cái bóng nhỏ bé đang vẫy tay về phía cô.

Liêu Á Phàm rảo bước đi ra, cúi người xuống bên hàng rào.

“Sao em vẫn chưa về?”

Mặt thằng bé khuất trong bóng tối nhưng có thể cảm thấy nó đang rất phấn khởi. Liêu Á Phàm không hiểu ra sao cũng cười theo. “Thằng bé này, sao không mau về đi.”

Thằng bé không trả lời, nó luống cuống lục lọi trong túi áo, một lát sau nó cầm một vật đưa vào tay Liêu Á Phàm. Không đợi cô kịp hỏi đã quay người bỏ chạy mất.

Liêu Á Phàm chẳng hiểu gì, nhìn theo bóng thằng bé đang khuất dần trong bóng đêm, rồi mới nhớ đến cái vật đang cầm trong tay.

Đó là một cái hộp nhỏ mặt gấm, hình trái tim. Tim Liêu Á Phàm đập thình thịch. Cô mở hộp, những ngón tay run rẩy lấy từ trong hộp ra một chiếc nhẫn. Một cái nhẫn bằng bạch kim trên mặt khảm một viên kim cương nhỏ tỏa ánh sáng rực rỡ dưới ánh trăng.

Nhân viên xét nghiệm làm việc hết sức tỉ mỉ đã phát hiện một số lông tóc bên trong con gấu đồ chơi và thông qua đối chiếu DNA, bất ngờ phát hiện trong đó có mấy sợi không phải là của người chết.

“Điều này nói lên cái gì?” Biên Bình đặt tờ báo cáo xuống, rướn lông mày lên hỏi.

“Nó nói lên rằng trước khi nhét người chết vào bên trong con gấu đồ chơi đã có người chui vào bên trong nó.”

“Có thể trong quá trình sản xuất, tóc của công nhân rụng vào?”

“Nhất định không thể.” Phương Mộc nghĩ, “Nếu như là tóc của công nhân, sẽ lẫn vào những vật liệu nhét vào trong lòng con gấu đồ chơi và khi hung thủ móc rỗng ruột con gấu nó sẽ ra theo.”

Đối với nguồn tin này Biên Bình không phấn khởi lắm, ngôn từ cũng rất cẩn thận: “Ồ, có thể coi là một đầu mối, kiểm tra lại xem.”

Phương Mộc rất hiểu thái độ của Biên Bình, con gấu bông đồ chơi đã có người chui vào chỉ là một “khả năng”, chứ không phải là “tất nhiên”. Phương Mộc thì tin rằng có người đã chui vào bởi vì điều này rất phù hợp với dự đoán “Nghi thức” của anh. Con gấu đồ chơi đương nhiên phải là một vật cần thiết trong ý đồ của hung thủ. Nếu như giết người là một kết cục của một nghi thức, thế thì cái đạo cụ quan trọng này rất có khả năng có người chui vào trong quá trình tiến hành nghi lễ.

Một người có nhóm máu B.

Bệnh tình của Lỗ Húc đã có chuyển biến tốt, anh đã bắt đầu làm việc trở lại. Căn cứ tình trạng thần kinh của anh, đơn vị sắp xếp cho anh làm nội cần.

Khả năng khống chế bản thân của anh đã hồi phục, nhưng vẫn cự tuyệt tập bắn súng. Dương Cẩm Trình không đưa ra yêu cầu cao, trực tiếp loại bỏ kế hoạch này. Tiến vào giai đoạn ba của đợt điều trị - tổ chức lại hiện trường gây nên chấn thương tinh thần.

Tham dự lần chữa trị này có rất nhiều người, ngoài những đồng nghiệp trong phòng Nghiên cứu tâm lý tội phạm của Sở Công an, Phương Mộc bất ngờ gặp cả cảnh sát Đoạn của chi đội cảnh sát vũ trang đặc biệt.

“Chào cậu!” Cảnh sát Đoạn giơ tay, Phương Mộc nắm lấy, anh cảm thấy sức mạnh và những vết chai trong lòng bàn tay.

“Hôm nay anh cũng có nhiệm vụ ở đây à?” Phương Mộc nhớ đến khả năng bắn tỉa của cảnh sát Đoạn, “Chẳng phải là không tập bắn nữa hay sao?”

“Không, tôi chỉ đưa anh ta đến thôi.” Cảnh sát Đoạn chỉ vào một cảnh sát vũ trang giỏi. “Anh Vu đây là người hướng dẫn kỹ thuật xuất sắc nhất đội chúng tôi đấy.”

Tiểu Vu đứng dậy, bật ra một câu chào: “Chào thủ trưởng!”

Phương Mộc vội vàng đáp lễ, sau đó mới nhận thấy mình không mặc cảnh phục, nghĩ bụng, mình là thủ trưởng cái gì chứ.

Việc điều trị được bố trí tại một phòng luyện tập. Góc phòng đặt một chiếc máy Camera, quá trình điều trị có thể được nhìn thấy qua một máy giám sát ở một phòng khác.

“Tình hình bệnh tật của cảnh sát Lỗ Húc đã có nhiều chuyển biến nhưng chưa phục hoàn toàn.” Dương Cẩm Trình lật giở tập tài liệu trong tay, “Chúng tôi đã tiến hành theo dõi tình hình sau khi cậu này được bố trí công tác trở lại, phát hiện thấy Lỗ Húc kiên quyết từ chối lái các phương tiện giao thông, hàng ngày đi bộ đi làm. E rằng cậu ta là người tuân thủ luật giao thông nhất thành phố này. Kết quả điều tra cho thấy, cậu ta vẫn sợ các loại xe to nên hàng ngày đều đi làm sớm và rời khỏi đơn vị rất muộn. Tôi cảm thấy, cậu ta cố ý tránh những giờ cao điểm bởi vì dòng xe và tiếng còi vẫn gây cho cậu ta những áp lực rất lớn. Trong đơn vị, cậu ta hầu như không giao tiếp với mọi người, theo tôi được biết, cậu đã từ chối nghe điện thoại của bố mẹ ít nhất là ba lần trở lên.”

“Cậu ta còn chìm đắm trong day dứt đau khổ và xấu hổ.” Biên Bình gật đầu, “Xem ra cậu ta cho rằng mọi cảnh sát xung quanh mình đều đạt tiêu chuẩn, còn mình thì không.”

“Đúng.” Dương Cẩm Trình gấp tập tài liệu lại, “Cho nên phải giúp đỡ cậu ấy.”

Căn cứ theo kế hoạch của Dương Cẩm Trình, việc trị liệu hôm nay là tái hiện lại một vụ tai nạn giao thông. Do đó Sở Công an đã bố trí rất đầy đủ chi tiết. Phương Mộc bước vào phòng luyện tập, bất giác kinh ngạc bởi những gì đang bày ra trước mắt.

Những dụng cụ tập luyện như đệm mềm và bao cát đã được thu dọn đi, một mô hình mô tô bày ở khoảng trống giữa phòng, bức tường trước mặt là một màn hình lớn. Nhìn kỹ, mô hình xe mô tô thực ra là một xe điện đồ chơi loại to. Hình ảnh của đồ chơi này được chiếu lên trên màn hình.

Lỗ Húc và tất cả những người tham gia buổi trị liệu đều ngồi trong văn phòng của phòng luyện tập. Mọi người sau khi giới thiệu và nói chuyện với nhau một lúc, Dương Cẩm Trình thấy tinh thần Lỗ Húc có vẻ tương đối thoải mái đã đề nghị anh ra chọn diễn viên.

Phương Mộc biết rằng, cái này gọi là “kỹ thuật kính quan”, làm cho Lỗ Húc có thể đứng ngoài theo dõi mình, giống như đang nhìn chính mình trong gương. Kiểu tách rời góc nhìn thế này có thể làm cho Lỗ Húc không quá lo lắng căng thẳng khi xem lại vụ tai nạn.

Vai chính thực ra rất đơn giản chỉ gồm có: Người chỉ huy, nhân viên cứu hộ và Lỗ Húc. Dưới sự bố trí của Lỗ Húc, người chỉ huy do cảnh sát Đoạn đóng, nhân viên cứu hộ do bốn đồng nghiệp trong phòng Nghiên cứu tâm lý đóng, còn vai Lỗ Húc giao cho ai thì vẫn là một việc khó. Dương Cẩm Trình kiến nghị Tiểu Vu đóng vai Lỗ Húc.

“Tốt, thế thì tôi sẽ làm đạo diễn.” Dương Cẩm Trình để cho mọi người ai vào chỗ nấy sau đó dẫn Lỗ Húc, Biên Bình và Phương Mộc đến phòng Camera.

“Vì sao không để cho anh ta trực tiếp xem vở kịch tâm lý này ở phòng luyện tập?” Nhân lúc mọi người đang thay phục trang, Biên Bình hỏi nhỏ Dương Cẩm Trình.

“Như thế sẽ làm tăng áp lực đối với anh ta, chúng ta muốn anh ta dưới góc độ của một người quan sát hồi tưởng lại toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn. Cho nên, chúng ta để cho anh ta một hoàn cảnh hết sức thoải mái.” Dương Cẩm Trình vỗ vài Phương Mộc lúc này đang giúp Tiểu Vu mặc cảnh phục, “Nhiệm vụ của anh là luôn ở cạnh Lỗ Húc, bởi vì anh có thể làm cho anh ta thấy thoải mái.”

Ẩn ý là: Lỗ Húc ở trước mặt Phương Mộc sẽ cảm thấy mình không đến nỗi quá tệ.

Phương Mộc có ý không vui, một mặt anh cảm thấy không phục, mặt khác, anh cảm thấy mình hình như là một công cụ, nhưng nghĩ một lát, Phương Mộc quyết định sẽ làm theo.

Buổi biểu diễn bắt đầu.

Tiểu Vu trong bộ đồ cảnh phục tương đối giống Lỗ Húc. Lỗ Húc cũng nhịn không được cất tiếng cười ha ha. Còn lại, cả buổi buổi diễn thực ra là một trò chơi. Tiểu Vu ngồi trên chiếc mô tô mô hình, lượn vòng vèo theo quá trình chơi. Lỗ Húc từ chỗ mỉm cười đến lúc phải chăm chú. Dương Cẩm Trình luôn luôn theo dõi cậu ta. Sau khi xác định Lỗ Húc đã đắm chìm trong vở kịch tâm lý, ông ta cắt chuyển hình ảnh trên máy Camera.

Hình ảnh trò chơi xuất hiện trên màn hình, sự mô phỏng với kỹ thuật cao khiến cho mặt đường trò chơi không khác gì mặt đường thật. Tiểu Vu, hay nói cách khác là Lỗ Húc theo lệnh của người chỉ huy cưỡi trên xe mô tô thoắt ẩn thoắt hiện, tránh xe cộ và người đi lại trên đường. Lỗ Húc càng ngày càng hăng say, hơi thở hổn hà hổn hển, rồi lại tiếp tục uốn lượn thân mình sang trái, sang phải theo trò chơi trên màn hình.

Hình ảnh trên màn hình lại một lần nữa chuyển đến phòng tập, Lỗ Húc lúc đầu ngồi ngây ra, sau đó dần dần thoải mái. Đến lúc màn hình bất ngờ xuất hiện một chiếc xe tải lao qua ngã tư, chiếc mô tô lập tức tránh sang bên phải, nhưng do tránh không kịp nên đã đâm vào phía sau xe tải. Tiểu Vu kêu lên “a, a” một tiếng rồi ngã lăn ra khỏi xe mô tô…

Lỗ Húc theo bản năng bật ngửa ra đằng sau, sau đó đau khổ ôm lấy đầu.

Không ai nói gì, Camera lại một lần nữa chuyển về màn hình trò chơi, Phương Mộc chú ý thấy trên màn hình không xuất hiện dòng chữ “Game over”, vẫn là con đường có người xe đang đi lại ấy.

“Cảnh sát Lỗ,” Dương Cẩm Trình bưng một ly trà đến cho Lỗ Húc: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Lỗ Húc cầm chén nước trên tay, thở ra một cách nặng nề, hạ giọng trả lời: “Tôi không sao!”

Dương Cẩm Trình ngồi bên cạnh anh ta thong thả nói: “Cảnh sát Lỗ, vừa nãy là toàn cảnh vụ tai nạn giao thông chúng tôi mô phỏng lại trên trò chơi, thời gian, tốc độ xe của cậu và thời điểm chiếc xe tải xuất hiện đều giống hệt như lúc xảy ra sự cố.”

Dương Cẩm Trình dừng lại một lát, “Tiểu Vu e rằng là cảnh sát có kỹ thuật lái xe xuất sắc nhất tôi từng gặp, nếu như tôi nhớ không nhầm thì cậu này đã đoạt giải quán quân trong cuộc đua mô tô của tổng đội cảnh sát vũ trang tỉnh nhà. Mặc dù như vậy nhưng trong tình cảnh lúc bấy giờ cũng khó tránh khỏi để xảy ra sự cố.”

Lỗ Húc ngẩng đầu lên, nhìn Dương Cẩm Trình một cái.

“Đúng thế!” Dương Cẩm Trình gật đầu, “Tai nạn xảy ra không phải do sai lầm của cậu. Bất luận là ai, lúc ấy cũng khó thoát được. Còn theo tôi, cậu đã làm rất tốt vì đã bảo toàn được tính mạng.”

“Ông đang an ủi tôi!” Lỗ Húc hạ giọng nói, nhưng sắc mặt đã khá lên rất nhiều.

“Ha ha, biết ngay cậu sẽ nói thế mà.” Dương Cẩm Trình cười, cầm micrô, “Tiểu Vu, chuẩn bị xong chưa?”

Hình ảnh lại chuyển sang phòng luyện tập, Tiểu Vu đã ngồi lại lên xe mô tô, trò chơi bắt đầu.

“Chúng ta làm lại một lần nữa, cậu sẽ thấy không phải tôi an ủi cậu mà đấy là sự thật.”

Thời gian như quay trở lại, một màn biểu diễn lại xuất hiện, chỉ có điều lần này hình ảnh trò chơi hơi dài hơn. Lỗ Húc không lắc lư người theo tiến trình của trò chơi nữa mà tập trung vào màn hình. Thời khắc mà hai xe đâm vào nhau lướt qua, Lỗ Húc thở ra nhẹ nhàng, hơi gật đầu.

Dương Cẩm Trình lại chuyển hình ảnh đến phòng luyện tập, “Đấy, cậu xem, tôi có lừa cậu đâu.”

Lỗ Húc cười khó khăn.

Tiểu Vu nằm co ro trên phản, bên cạnh người có thêm khẩu súng ngắn cứ như là nó bị rơi từ khi Tiểu Vu chào đời. Khẩu súng tập trung sự chú ý của Lỗ Húc. Cậu ghé sát vào màn hình, chăm chú nhìn nó, như muốn làm rõ xem ai đã lấy nó đi.

Những bóng áo trắng vây bọc xung quanh, những nhân viên cứu hộ vội vàng khiêng cáng chạy đi chạy lại, bọn họ khiêng Tiểu Vu “đang bất tỉnh nhân sự” đưa lên cáng, một tay của cậu ta thõng xuống, lắc la lắc lư theo động tác của những người khiêng cáng. Đúng lúc đó, một vai diễn không ai ngờ tới xuất hiện.

Đó là một ông già đầu đã bạc quá nửa, ông ta đi như chạy đến bên cáng, vừa vội vàng thò tay ra vơi “Lỗ Húc” đang nằm trên cáng vừa kêu ầm lên: “Tiểu Húc, Tiểu Húc, nhất định phải kiên cường lên, nhất định phải sống đấy nhé…”

Tất cả mọi người có mặt đều tập trung chú ý đến ông già, Lỗ Húc kêu lên thất thanh: “Bố?”

Bốn nhân viên cứu hộ và bố Lỗ Húc khiêng Lỗ Húc từ cửa cạnh của phòng luyện tập chạy ra ngoài. Căn phòng vừa mới bận bịu túi bụi giờ trống rỗng không một bóng người.

Lỗ Húc bắt đầu khóc thút thít, Dương Cẩm Trình liếc nhìn về phía Phương Mộc, Phương Mộc hiểu ý đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai Lỗ Húc.

Đợi cho Lỗ Húc từ từ bình tĩnh trở lại, Dương Cẩm Trình mỉm cười nói: “Cậu nhìn xem khẩu súng đâu rồi?”

Không chỉ có Lỗ Húc, ánh mắt của tất cả mọi người lại một lần nữa nhìn lên màn hình. Không thấy khẩu súng đâu nữa!

“Súng đâu?” Lỗ Húc vội vàng quay lại hỏi Dương Cẩm Trình.

“Có ai biết không?” Dương Cẩm Trình nhún vai tỏ ra không liên quan, “Không có ai chú ý đến khẩu súng, mọi người chỉ cần cậu sống thôi, đó là thành công lớn nhất rồi, đó là xứng đáng với bố mẹ cậu và đội trưởng của cậu rồi.”

“Đúng đấy con ạ. Chỉ cần con còn sống, con sẽ là niềm tự hào của ba mẹ…”

Cửa mở, bố mẹ Lỗ Húc nước mắt lưng tròng đi vào, phía sau họ là đội trưởng của Lỗ Húc.

“Cậu Lỗ, đấy không phải lỗi của cậu!” Đội trưởng vành mắt đã hơi đỏ đưa tay ra, đập đập lên người Lỗ Húc, khi cậu đang ôm hôn bố mẹ, “Chỉ cần cậu không làm sao thì việc tìm ra khẩu súng chỉ là chuyện một sớm một chiều thôi.”

Dương Cẩm Trình nhẹ nhàng đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cho Biên Bình và Phương Mộc ra theo, rồi tiện tay khép cửa lại.

Tất cả diễn viên đều tập trung ở hàng lang, nhìn thấy Dương Cẩm Trình, mọi người lặng đi. Bỗng nhiên cảnh sát Đoạn vỗ tay, thế rồi tiếng vỗ tay vang lên khắp hành lang.

“Ông giỏi quá, tiến sĩ Dương ạ.” Tiểu Vu nắm chặt tay Dương Cẩm Trình, “Không ngờ buổi trị liệu lại hiệu quả thế!”

Dương Cẩm Trình mỉm cười, đặt ngón tay trỏ lên môi, đồng thời quay người lại cánh cửa phía sau gật gật đầu.

“Cậu cũng rất giỏi, Tiểu Vu ạ!” Dương Cẩm Trình vỗ vỗ vào tay Tiểu Vu, “Sau này khi giải ngũ, cậu có thể nghiên cứu để trở thành một minh tinh màn bạc được đấy.”

Mọi người cũng cười, lúc này cửa phòng Giám sát mở ra.

Lỗ Húc cũng bố mẹ và người đội trưởng đi ra, cậu ta vừa lau nước mắt vừa giơ tay về phía Dương Cẩm Trình.

“Cảm ơn bác sĩ Dương.” Lỗ Húc nắm chặt tay Dương Cẩm Trình, lắc đi lắc lại mãi, “Ông đã làm cho tôi đủ dũng cảm đối mặt lại với sự cố đó.”

“Được giúp đỡ cậu là vinh hạnh của tôi.”

“Tôi có một yêu cầu,” Lỗ Húc bỗng trở nên kiên quyết, “Lần sau, tôi muốn được tự diễn vai của mình.”

Dương Cẩm Trình nhìn chăm chăm vào Lỗ Húc một lúc, rồi thong thả nói: “Cảnh sát Lỗ, cậu sẽ là niềm tự hào của tất cả những người ở đây!”