Diêm Thần đóng cửa phòng tắm, sau đó bắt đầu giải phóng lửa dục hừng hực giữa hai chân.
Anh nhắm mắt lại, trước mặt đều là hình bóng Minh Mị, thật sự rất muốn chơi chết cô, tiếng nước không ngừng vang lên trong phòng tắm, Diêm Thần dựa vào hình ảnh tốt đẹp tối qua trong trí nhớ, giải quyết qua loa vấn đề của người anh em của mình.
Một lát sau, tiếng nước dừng lại, trong không gian ẩm ướt chỉ còn lại tiếng thở dốc của Diêm Thần.
Rõ ràng cô đang ở ngoài cửa, nhưng mấy năm qua chính tay anh đã xây lên hàng rào kiên cố giữa hai người.
Thậm chí anh không biết sau khi kết thúc tất cả, làm thế nào để giải thích với cô.
Minh Mị nhân cơ hội này thay quần áo đàng hoàng.
Vừa xoay người cô đã thấy anh ra khỏi phòng tắm, tóc anh vẫn còn nhỏ nước lên da thịt màu mật ong, dáng người hoàn mỹ do thường xuyên huấn luyện, đường cong cơ bắp trôi chảy gợi cảm.
Minh Mị bất giác quay mặt sang chỗ khác, sau đó khập khiễng đi tới phòng tắm rửa mặt.
Lúc cô cúi đầu bước nhanh qua người Diêm Thần, không ngờ anh bỗng ôm eo cô lại.
Minh Mị mở to đôi mắt hạnh, không biết Diêm Thần định làm gì.
"Tuy vết thương ở chân của em không nghiêm trọng, nhưng trong phòng tắm đều là nước, anh đỡ em đi."
Minh Mị biết mình không nên nghĩ nhiều, cô muốn từ chối ý tốt của Diêm Thần, song vừa chống lại ánh mắt cảnh cáo nếu em không để anh đỡ, anh sẽ bế em vào của người nào đó, cô đã nhụt chí.
Hai người loay hoay trong phòng tắm cả buổi, vất vả lắm mới kịp thời gian nhà họ Diêm ăn sáng.
Bữa ăn sáng mang đậm chất truyền thống Trung Quốc, mẹ Diêm dặn dì Trương chưng tổ yến.
Thấy Diêm Thần vừa ôm vừa đỡ Minh Mị đi xuống, mẹ Diêm cười như nở hoa, xem ra chén canh tráng dương bổ thận ngày hôm qua đã phát huy tác dụng, gia tăng tình cảm vợ chồng son.
Minh Mị "áp lực" ăn xong bữa sáng, cuối cùng cũng có thể đi về.
Vì vậy, dưới cái nhìn chăm chú yêu thương của mẹ Diêm, Diêm Thần lại nửa dìu nửa ôm Minh Mị lên xe.
Cuối cùng cũng không cần dính lấy Diêm Thần như trẻ sinh đôi, Minh Mị thoải mái thở ra một hơi.
Trước mặt mẹ Diêm, Diêm Thần giả vờ gắn bó keo sơn với cô, trong lòng Minh Mị hiểu rõ, dù sao quan hệ bây giờ của hai người không thể để người lớn lo lắng.
Thấy Diêm Thần khởi động xe, Minh Mị không khỏi buồn bực, diễn quá thành thật rồi hay sao?
"Em tự về nhà là được rồi, anh về đơn vị đi." Minh Mị thân mật nhắc nhở.
"Chân em đang bị thương." Diêm Thần lời ít ý nhiều.
"Hả?" Minh Mị có chút phản ứng không kịp.
"Mấy ngày tới em về đơn vị với anh, anh chăm sóc em."
Minh Mị nghĩ, chắc cô nghe lầm rồi.
"Không sao đâu, chị Lỵ Hương sẽ thuê người đến chăm sóc em."
Nghe lời đề nghị của Diêm Thần xong, Minh Mị từ chối thẳng.
"Nếu em cảm thấy về đơn vị bất tiện, anh sẽ xin phép nghỉ chăm sóc em."
Giọng Diêm Thần mang theo vẻ cứng rắn không thể từ chối, lúc này, trong không gian xe con chật hẹp, Diêm Thần không nói một lời, cứ thế lái xe đi.
Minh Mị cũng biết phản đối không tác dụng, "Vậy về đơn vị anh đi."
Cô đã không còn ở ngôi nhà kia từ lâu, bây giờ về giải thích rất phiền phức.
Diêm Thần lái xe thẳng đến khu nhà ở dành cho bộ đội, cậu cảnh vệ trẻ tuổi nhìn thấy diêm vương mặt lạnh tham mưu trưởng Diêm bế một cô gái đi lên cầu thang, tuy trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên nhưng cậu vẫn không quên cúi chào.
Minh Mị cảm thấy mặt mũi mình mất sạch rồi.
"Cắm hoa đứt tay, bước đi trẹo chân. Bà Diêm, em cẩn thận chút đi."
Như vậy cũng khiến anh yên tâm một chút. Những lời này Diêm Thần không nói, nhưng ánh mắt nhìn Minh Mị đã nói lên tất cả.
Minh Mị chỉ biết câm nín, song bàn tay quàng lên cổ người nào đó hơi xiết chặt.
Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở để mình bình tĩnh một chút. Lồng ngực Diêm Thần quá dày rộng rắn chắc, mỗi một bước đi của anh đều rất vững vàng, thậm chí không cần dùng thang máy vẫn ung dung bế cô lên phòng, anh như vậy khiến Minh Mị cảm thấy không chân thật, đến nỗi còn nghi ngờ anh bị trúng tà.
Khi cô ngồi lên ghế sofa nhà Diêm Thần, cô có cảm giác cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Cô vốn định không tiếp xúc nhiều với anh, nào ngờ cục diện biến thành thế này.
Có lẽ cô nên nhờ chị Lỵ Hương giới thiệu một đại sư cho Diêm Thần.
Trước giờ Minh Mị không mê tín, có điều sau sống lại, cô không thể không tin.