Cưỡng Tình - Nãi Hoàng Lưu Tâm

Chương 29: Xin em




Khi luật sư Vương đưa đơn thỏa thuận ly hôn, ngoài mặt Diêm Thần có vẻ sóng yên gió lặng, song thật ra nội tâm anh đang gào thét.

Anh lại thất hứa một lần nữa, khiến cô hoàn toàn thất vọng rồi.

Diêm Thần biết mình xử lý không tốt, anh vốn muốn tìm cô giải thích, nhưng công việc quá bận rộn cho nên anh chỉ có thể đến thăm cô vào nửa đêm, rốt cuộc không nỡ lòng quấy rầy cô nghỉ ngơi, nấu cháo cho cô xong anh mới lặng lẽ rời đi.

Mãi cho đến khi nhận được đơn thỏa thuận ly hôn.

Anh bỏ hết mọi việc trong tay đi tìm cô, dâm ba câu trong điện thoại không thể nói rõ ràng, gặp mặt mới có thể giải quyết vấn đề. Thậm chí Diêm Thần còn không muốn vào nhà ngồi đợi cô, dù trời mưa như trút nước anh cũng muốn đứng dưới lầu để được nhìn thấy cô đầu tiên. Nếu Minh Mị không trở về nhà suýt nữa anh đã hóa thành hòn vọng thê, cho nên vừa nhìn thấy bóng dáng cô, anh không thể chờ đợi được đi ra gặp cô ngay.

Diêm Thần cũng từng nghĩ tới, giữa anh và Minh Mị có lẽ không có liên quan gì mới tốt.

Nhưng càng về sau, anh càng phát hiện bản thân anh không làm được.

Anh đã cố gắng hết sức bảo vệ cô, song quá nhiều chuyện xảy ra, dù phải trải qua nhiều lần hơn nữa, anh cũng chẳng có cách nào khống chế hết thảy.

Diêm Thần cho rằng anh không còn cảm giác thất bại từ lâu rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh bại bởi đơn thỏa thuận ly hôn kia.

"Diêm Thần. . ."

Thấy Diêm Thần, Minh Mị không biết anh đã đứng trong mưa bao lâu, hiện tại hai người đã không còn liên quan, cô cũng không hi vọng hai người tan rã không vui.

Thấy Diêm Thần không chịu nói gì, Minh Mị định vào nhà lấy khăn cho anh, ai ngờ vừa xoay người Diêm Thần đã ôm cô từ sau lưng.

Rõ ràng nước mưa lạnh buốt nhưng Minh Mị lại cảm nhận được cả người Diêm Thần nóng như lửa.

Tựa như hôm hai người ở bể bơi.

Minh Mị biết suy nghĩ mình lại chạy loạn.

"Đừng rời khỏi anh nữa."



Minh Mị nghe được chất giọng trầm ấm thốt lên năm chữ, trong đó mang theo quá nhiều bi thương khó diễn tả, dường như cô đã rời khỏi anh rất nhiều lần rồi vậy.

Suy cho cùng, rõ ràng là Diêm Thần lạnh nhạt với cô mà, không phải sao?

"Diêm Thần, anh đừng như vậy."

Trong mắt Minh Mị, không biết dây thần kinh nào của Diêm Thần lệch nhịp rồi.

"Diêm Thần, em chưa bao giờ nghĩ anh là người không dứt khoát."

Minh Mị không hiểu tâm trạng mình là gì khi nói ra mấy lời này.

"Em cũng hi vọng, em không nhìn lầm anh." Trước kia là cô sai, cho nên dù biết trong lòng anh có người khác cô vẫn đơn phương tình nguyện dây dưa không rõ.

Bây giờ cô lựa chọn buông tay, sau này giữa bọn họ không còn liên quan gì nữa.

"Em không nhìn lầm người."

Từ trước đến nay người trong lòng anh chỉ có mình cô.

Minh Mị cho rằng những lời mình nói sẽ khiến cảnh tỉnh đầu óc không tỉnh táo của Diêm Thần, nhưng không ngờ, Diêm Thần bế cô lên đi thẳng vào phòng ngủ.

Nhất thời não Minh Mị không kịp load, cô không hiểu tại sao giữa đêm hôm khuya khoắt Diêm Thần lại dầm mưa đứng trước cửa nhà cô, cô càng không rõ bầu không khí mập mờ hiện tại giữa hai người rốt cuộc từ đâu mà đến.

Diêm Thần thả Minh Mị lên giường, sau đó anh chỉ ngắm cô, cũng không có hành động tiến thêm một bước, chẳng qua anh chỉ dùng tay vuốt ve đôi môi cô.

Rất mềm, rất non.

Cả hai cái miệng nhỏ trên người cô đều rất hấp dẫn.



Có điều bây giờ Diêm Thần chỉ muốn biết một việc.

"Nói cho anh biết, anh phải làm thế nào em mới không rời khỏi anh."

Minh Mị cảm thấy anh đã hỏi nhầm người, có lẽ Diêm Thần đang diễn tập cách thổ lộ với Tân Khả Khả, nhưng anh cũng đâu cần tìm người vợ trước này chứ?

Nghĩ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, Minh Mị dở khóc dở cười.

"Diêm Thần, không có bữa tiệc nào không tàn, nếu như đã ky hôn, anh không nên xuất hiện ở đây vào giờ này." Minh Mị cố gắng để giọng mình bình tĩnh một chút.

"Không có, không ly hôn, anh sẽ không đồng ý."

Anh không ký tên?

Minh Mị vẫn cho là giữa bọn họ chỉ còn thiếu đi đến cục dân chính làm thủ tục nữa thôi.

"Xin em, xin em đừng rời khỏi anh." Anh ôm cô.

Trước giờ Minh Mị chưa từng nghe thấy, giọng Diêm Thần hèn mọn như vậy.

------

Tác giả:

Chuyện Tân Khả Khả sau này sẽ giải thích.

Nam chính không biết việc xảy ra ở bệnh viện.

Thật ra nam chính cũng rất thảm (che mặt).

Mọi người cứ tiếp tục diss nhân vật nam chính đi, dù sao nữ chính cũng quá thảm, lỗi do tôi viết quá chậm, ngay từ đầu cách nhìn xuất phát từ nữ chính, thật ra nam chính cũng nhiều bi kịch lắm.