Sau đó lại không biết vì sao, y dường như ngủ thật sự thoải mái… Trên người vẫn cứ đau nhức, nhưng là có cái gì đó man mát khiến y dễ chịu hơn… khoan đã, dường như… dường như có người đang ôm y!
Mãnh liệt mở mắt ra, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến đột ngột cảm thấy hoa mắt. Vừa mới tỉnh lại đại não còn chưa kịp thích ứng. Một lát sau, Tinh Diệm mới ý thức được mình là bị Khải Nghệ gắt gao ôm vào trong ngực từ phía sau!
Chết tiệt! Y dùng lực tránh một chút, kết quả là người phía sau lập tức có phản ứng, hai tay lại càng siết chặt, bàn tay đặt trên bụng y cũng vô tình mà ma sát vào miệng vết thương. Đau đớn kịch liệt sau khi bị chạm vào khiến cho chút sức cuối cùng của Tinh Diệm cũng đã tiêu tan mất, y ngoài việc không còn chút tôn nghiêm nào mà nằm run rẩy trong lòng của Khải Nghệ ra những chuyện khác đều không thể nào làm được, ngay cả khí lực dùng để ngăn cản hắn cũng không có, chỉ có thể mặc cho hắn khi dễ mà thôi.
“Ta khuyên ngươi vẫn là thành thật một chút đi, đừng tự mình chuốc lấy khổ nữa.” Khải Nghệ cười y không biết tự lượng sức mình, cảm giác được người trong lòng run rẩy, hắn đột nhiên lại cảm thấy có khoái cảm chinh phục đột nhiên bùng dậy. Hắn đưa hắn ôm chặt hơn nữa, bất quá lần này không có chạm vào miệng vết thương của y.
“Thả ta…ra… Buông!” Khải Nghệ dễ dàng phong tỏa hết mọi tự do của y, ngay cả cơ hội nhúc nhích y cũng không có. Hơn nữa hắn ôm rất chặt, đến mức y cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
“Ngươi cũng chỉ biết nói những câu này thôi sao?” Khải Nghệ lơ đểnh hừ lạnh cười cười rồi vùi đầu vào hõm vai y, liếm lộng gặm cắn lên cái cổ tinh tế của Tinh Diệm. Bàn tay di chuyển khắp thân thể y, từ dưới bụng chạy lên trước ngực, khiến y cảm thấy khó chịu vô cùng.
Khác với sự thô bạo ngày thường, Khải Nghệ lúc này lại ôn nhu lạ lùng, khiến cho Tinh Diệm kinh ngạc đồng thời ngay cả thân thể cũng không tự chủ được mà nóng dần lên. Chiếc lưỡi nóng ấm của Khải Nghệ vẫn dán trên cổ y, không ngừng liếm lộng vùng nhạy cảm yết ớt nhất, từng đợt tập kích liên tiếp khiến thân thể y không thể nào chịu đựng được nữa mà suy yếu, Tinh Diệm thấy mơ hồ rồi trước mắt ngay chóng chỉ còn là một mảnh tối đen, trong lúc thần trí hoảng hốt đó, y chỉ có thể nhớ rõ sự thật là Khải Nghệ đang ôm lấy y.
“Đừng… đừng chạm vào ta!” Y muốn vung tay giãy giụa, nhưng thanh âm hư nhuyễn nghe không giống như đang cự tuyệt, ngược lại giống như ngữ khí của tình nhân trong lúc vừa có ham muốn *** nhưng vẫn còn e thẹn, tức thì liền châm ngòi dục hỏa của Khải Nghệ, khiến cho tâm tình vốn chỉ muốn trêu đùa lúc ban đầu của hắn bay đi đâu hết. Sự ôn nhu giả tạo cuối cùng cũng không thể duy trì được bao lâu, tay hắn gia tăng tốc độ cùng lực đạo mân mê thân thể mê người của ai đó đang nằm trong lòng.
“Không… Đừng…” Đôi môi sưng đỏ cùng mọi sự phản kháng của Tinh Diệm cùng lúc đều bị đoạt lấy, sau đó là một sự xâm chiếm khiến người ta hít thở không thông, cằm bị Khải Nghệ dùng sức nắm, để mở lớn ra để có thể nghênh hợp tiếp nhận sự chiếm lấy cuồng nhiệt của hắn. Nước bọt tràn ra chảy dọc theo hai má của Tinh diệm, tạo thành một sợi chỉ bạc, dính ướt tay của Khải Nghệ.
“Thật là nhiệt tình nha.” Khải Nghệ chế nhạo cười nhẹ, đưa tay giơ lên trước mắt của Tinh Diệm, “Tay của ta đều bị ngươi làm ướt rồi đây này.”
Tinh Diệm xấu hổ muốn chết, hết lần này tới lần khác nói không ra được câu phản bác nào, chỉ có cắn răng tức giận mà trừng mắt nhìn hắn.
“Bất quá ——” hắn cũng không thèm để ý tới ánh mắt oán giận kia,dù sao hắn cũng đã quen rồi, “Ta càng thích nhìn thấy nơi đó của ngươi ướt đẫm hơn cơ…”
“Ngươi… câm miệng!” Máu nóng mạnh mẽ xông thẳng tới đầu, y cuối cùng cũng chịu không nổi những lời nói xấu hổ hạ lưu của hắn, cố gắng chịu đựng đau đớn đang xé tan thân thể mà cố gắng hết sức muốn giơ chân lên cho hắn một cước. Không ngờ Khải Nghệ dường như đã sớm nhìn ra ý đồ của y, lấy tay cản lại còn thoải mái tóm lấy cặp chân trần trụi của y, sau đó gập lại đè lên trên người y. Tinh Diệm bị hắn bắt lấy chân rồi cứ như thế bị hắn ép chân lên ngực mình, cẳng chân gầy nhỏ bị áp đặt lên vai Khải Nghệ, sau đó thần tốc tiến vào bên trong, giờ phút này hắn cùng y hiện không còn bất cứ khe hở nào nữa.
“Ahh….Không… đừng như vậy!” Thanh âm của y vì đau đớn mà nghẹn ngào run lên, thế nhưng điều đó lại càng kích thích dục vọng của Khải Nghệ, tay không biết tiết chế cứ càn quấy trên cơ thể của ai kia đang nằm trong lòng, bắt y phải nói ra câu cầu xin rên rỉ một lần nữa.
“Ngươi… Đừng nhúc nhích! ! A —— ”
“Gọi ta là chủ nhân.”
“Chết đi… Aa… Không, tay ngươi… Lấy… lấy ra!”
“Gọi ta là chủ nhân!”
“Đừng hòng! A! Dừng… dừng lại!” Cả người bị đặt dưới thân, muốn giãy giụa nhưng lại bất lực, nhưng y thế nào cũng quyết kiên cường không chịu khuất phục trước sự hành hạ nhục nhã này.
“Không…”
“Không gọi? Được, vậy chúng ta mỗi ngày đều sẽ làm những chuyện như thế này, để xem là ai sẽ thắng đây.” Đã quá quen với việc y phản kháng, Khải Nghệ lần này một chút cũng không tức giận, dù sao hắn cũng thừa biết y làm sao mà có thể đấu lại được hắn.Thân thể y ngoài hắn ra không ai có thể rõ ràng hơn, từng tấc da thịt trên người y đều có dấu ấn của hắn, thậm chí nơi riêng tư nhất cũng đã không còn là nơi thuộc về một mình y, có thể nói hắn hoàn toàn có thể làm y không nhịn được mà phải phát cuồng rên rỉ.
Ngay tại lúc hắn đang cao hứng nhất, ngoài cửa không sớm không muộn truyền đến một tiếng gọi không đúng lúc quấy rầy ——
“Nghệ, có việc.”
Khải Nghệ hít sâu một hơi mới không chửi ầm lên, thật mất hứng!
Hắn gắt gao nhắm mắt lại để điều hòa lại dục hỏa, sau đó mạnh mẽ hôn lên người dưới thân bị gây sức ép quá mức mà đã sớm hôn mê.
“Hôm nay tạm tha cho ngươi, món nợ này lần sau sẽ tính cả vốn lẫn lãi.” Hắn ăn mặc gọn gàng rồi xoay người xuống giường, một chút cũng không giống với người còn vừa mới chìm đắm trong ***.
Cuối cùng… Cuối cùng cũng đi rồi!
Nghe được cửa phòng mở, Tinh Diệm mệt mỏi mà mở to miệng để cố sức hít thở, co quắp nằm ở trên giường. Da thịt bị Khải Nghệ vuốt ve qua hiện giờ có độ nóng kinh người. Không rõ vì sao thái độ của Khải Nghệ lại thay đổi bất ngờ đến như vậy, mà y cũng… không còn đủ sức lực để suy nghĩ thật kỹ nữa… Thân thể cùng tinh thần đều bị Khải Nghệ tra tấn tới mức kiệt sức rồi, Tinh Diệm cả người hỗn loạn mà lâm vào hắc ám.
…
“Chuyện gì?” Vừa mới mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt thường ngày vẫn luôn cười cợt ngả ngớn bỗng hôm nay đột nhiên lại trở nên nghiêm túc lạ thường, Khải Nghệ biết chắc là đã có chuyện lớn gì đó xảy ra.
“Bọn chúng đã bắt đầu hành động.” Con ngươi đen láy của Cẩn Túc lóe lên hưng phấn, hắn vừa mới nhận được tin tức này, có người hành tung quỷ dị đi tới phủ thừa tướng.
“Được, tất cả mọi chuyện hành động theo kế hoạch.” Cuối cùng cũng bắt đầu rồi, tiếp theo là giết chóc đến máu chảy thành sông… Xem ra cục diện này là không thể tránh khỏi, với lại hắn cũng không có ý định chạy trốn, nếu bọn chúng muốn chết, hắn sẽ rất tận lực mà thành toàn tâm nguyện cho những kẻ ngu ngốc kia.
Thật sự đúng là ngày làm người ta phải tốn công chờ đợi mà… …
.
.
.